Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 44




Chủ nhân hội Chiết Hoa đương nhiên là chỉ Thịnh Thừa Tinh, nhưng Dung Đường hiện tại có một nghi vấn cấp bách cần giải đáp,  chủ sự không ở đây, y không thể yêu cầu một câu trả lời chính xác cho suy đoán của mình nên hơi lo lắng. Ngay cả khi nghe thấy giọng của Thịnh Thừa Tinh cũng khiến y bực bội.

Kha Hồng Tuyết nhập học Lâm Uyên học phủ là bởi vì tâm nguyện của thái phó Kha Văn Thụy, mà không phải ý nguyện của bản thân hắn.

Nhưng hắn học tập ở trong học phủ nhiều năm, chưa từng nghĩ tới việc tham gia khoa cử, đến năm hai mươi bốn tuổi mới tham gia khoa khảo lần đầu tiên, một phát đã đạt được Thám Hoa Lang hay sao?

Cuối mùa hè năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, Nhân Thọ đế phát động binh biến, trải qua ba tháng mới tiêu diệt hết toàn bộ đảng cũ của tiên hoàng. Sau đó lại tốn một thời gian biên soạn thư chiếu tội, liệt kê đủ loại hành vi tàn bạo giả dối của tiên hoàng, thẳng đến sau tết âm lịch năm thứ hai, đại điển đăng cơ mới chính thức tổ chức, sửa quốc hiệu thành Khánh Chính.

Năm Khánh Chính thứ nhất là lần đầu tiên sau khi tân hoàng lên ngôi mở rộng ân khoa, khi triều đại cũ mới thay đổi là lúc triều đình thiếu người, đề thi khoa khảo năm đó cũng tương đối đơn giản, chuyện chính là tuyển cử người có tài vào triều đình nhậm chức, phân ưu cùng với hoàng đế.

Năm đó Kha Hồng Tuyết mười tám tuổi, phong nhã hào hoa tài tình hơn người, nếu như hắn muốn làm quan thì tham gia khoa cử năm đó nói không chừng có thể một phát tháo xuống vòng nguyệt quế Trạng Nguyên.

Nhưng Dung Đường cũng rõ ràng, Kha Hồng Tuyết không muốn làm quan.

Theo như lời Lư Gia Hi nói, thẳng đến khi Mộc Cảnh Tự nhập học tham gia khoa cử, hắn mới thi vào trường cùng với y.

Vậy chẳng lẽ Kha Hồng Tuyết lúc ấy đã muốn làm quan sao? Dung Đường cảm thấy không phải.

Y nghiêng về đáp án Kha Hồng Tuyết đơn giản là muốn bồi Mộc Cảnh Tự hơn.

Nhưng cứ như vậy, y không khỏi hoài nghi, ngoại trừ chuyện đứng về phía Thịnh Thừa Lệ ra, Kha Hồng Tuyết hay thậm chí là toàn bộ Kha gia trên bản chất đều đang hành động theo bước chân của Mộc Cảnh Tự.

Tại sao lại vậy? Mộc Cảnh Tự có gì đặc biệt hay sao?

Dung Đường biết lý do Túc Hoài Cảnh hỏi Lư Gia Hi, hắn muốn mượn chuyện này phán đoán xem có phải ngay từ đầu Kha Hồng Tuyết đã có chí hướng vào triều làm quan hay không, hắn báo ra chuẩn xác sinh nhật tiến hành thăm dò Kha Hồng Tuyết, đối phương cũng thăm dò lại. Nếu Túc Hoài Cảnh xác định bản chất Kha Hồng Tuyết không muốn làm thần tử cho Nhân Thọ Đế lắm, như vậy rất có khả năng hắn sẽ kéo Kha Hồng Tuyết nhập bọn.

Nhưng Dung Đường lại bắt đầu buồn bực thậm chí nghĩ lại từng bước đi của Mộc Cảnh Tự.

Y phát hiện mình thậm chí còn không biết tại sao Mộc Cảnh Tự lại chọn Thịnh Thừa Lệ.

Kha thiếu phó nói chuyện ba phần thật bảy phần giả, lời giải thích hắn đưa ra lúc đầu là thật sao?

Dung Đường không nghĩ ra, hết lần này tới lần khác tiếng nói chuyện ồn ào của đám người bên ngoài đang tới gần. Y quay đầu liếc nhìn cảm xúc của Túc Hoài Cảnh, tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng, đứng dậy kéo bình phong ra.

Đám người Thịnh Thừa Tinh đang dựa vào lan can nói chuyện với nhau, mỗi người một ly rượu hoặc một cái quạt xếp, mặc nho bào tay áo dài dựa vào lan can xem kịch, nhìn qua có vài phần khí khái văn nhân tao nhã của thời xưa.

Nhưng mấy ngày nay Dung Đường du ngoạn ở Phù Viên, gặp rất nhiều dấu vết mà tiên tam hoàng tử lưu lại, nay nhìn lại Thịnh Thừa Tinh, trong đầu chỉ có thể nghĩ ra bốn chữ: Đông Thi bắt chước.

Đông Thi thấy y đi ra từ nhã gian, mặt mày vốn lười nhác, ngưng trệ một lát rồi lại trở nên thân thiện.

- Giả vờ. Dung Đường đưa ra phán đoán này.

Thịnh Thừa Tinh đi tới, săn sóc hỏi: " Sức khoẻ biểu huynh khá hơn nhiều chưa? Quản sự nói ngày thứ hai Ninh Tuyên Vương thế tử tới vườn đã tái phát bệnh cũ làm ta sợ tới mức luống cuống hồi lâu. Đã có một đệ đệ dưỡng bệnh ở chỗ ta, ta còn không biết trở về nên ăn nói với phụ hoàng như thế nào, nếu ngay cả biểu huynh cũng bị bệnh, thật sự là ngay cả mẫu hậu bên kia ta cũng không có mặt mũi đi thỉnh an.”

Hắn nói rất khẩn thiết, nghe ra rất quan tâm Dung Đường, đương sự nghe lại hư tình giả ý tới lợi hại. Dung Đường dẫn hai người phía sau hành lễ với Thịnh Thừa Tinh, sau đó không mặn không nhạt nói: " Vất vả tam điện hạ quan tâm, ta vốn cũng không quan tâm nhiều, thuở nhỏ đã yếu, mặc dù đại phu trong vườn không nhiều lắm. Nhưng cũng may nhị điện hạ nhờ xá đệ đưa cho ta rất nhiều dược liệu thuốc bổ. Bệnh lâu đâm ra cũng quen, sắc mấy chén canh thuốc uống xong hiện giờ đã khỏi rồi.”

Vừa nói xong, khu vực xung quanh Lãm Nguyệt Các yên tĩnh không tiếng động, những người phía sau Thịnh Thừa Tinh không ngừng đánh giá Dung Viễn, người sau bối rối, hoàn hồn rồi đỡ đao giùm cho Thịnh Thừa Tinh.

Dung Viễn đi về phía trước, nhớ kỹ giáo huấn lần trước, hỏi qua huynh tẩu: "Huynh trưởng khỏe lại là chuyện may mắn.”

Sau đó chuyển sang Tam hoàng tử, giả vờ giả vịt nói: "Huynh trưởng ở nhà luôn rất biết lễ tiết, nghĩ đến mình bị bệnh không muốn rúng động làm phiền mọi người, cho nên mới không tìm sai vặt thông báo, không thì sao có thể không biết điện hạ ngài cố ý mời hơn mười vị danh y ở trong vườn hội Chiết Hoa, chỉ là lo lắng trong hội có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không kịp thời chữa trị, mong điện hạ đừng trách tội, thông cảm cho ý tốt nhưng khổ lòng của huynh trưởng ta.”

Sắc mặt Thịnh Thừa Tinh hơi nguôi giận, đang muốn giơ tay nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, quăng thẳng vỏ trả lại cho Dung Đường, lại nghe thế tử phi luôn không có cảm giác tồn tại bên người Ninh Tuyên Vương thế tử cười khẽ, nói: "Tam đệ đúng là thông minh cơ trí, chẳng những biết rõ sắp xếp của điện hạ, còn biết rõ  trong vườn có đại phu. Đã như thế --"

Hắn đổi chủ đề, khóe môi nở nụ cười, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Viễn: “Đường Đường xa nhà sức khỏe không tốt. Phụ thân cố ý dặn dò đệ và nhị đệ phải quan tâm trưởng huynh, nhị đệ còn biết đưa chút dược liệu tới trong viện chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, còn mấy ngày nay tam đệ có từng tới hỏi qua một lần, bái kiến qua huynh trưởng chưa? Nếu đệ tới thì sao không biết thế tử gia tái phát bệnh cũ? Sao không đích thân mời y sư giùm y, ngược lại ngày ngày ở Lãm Nguyệt các uống rượu nghe diễn đây?”

Ý cười bên môi Túc Hoài Cảnh dần dần lắng xuống, mơ hồ lộ ra lực uy hiếp bức người: "Mà nay đệ thỉnh tội trước điện hạ thay cho Đường Đường, nhưng ta lại không biết Ninh Tuyên Vương thế tử do thánh thượng thân phong, cháu ruột của Đoan Ý trưởng công chúa, bởi vì không muốn làm phiền người khác mà yên lặng chịu đựng ốm đau thì có tội gì?"

Thỉnh tội? Sợ là ngươi khóc lầm mộ phần rồi!

Túc Hoài Cảnh nói năng có khí phách, từ khi hắn vào hội Chiết Hoa, ngoại trừ lúc lén ở chung với hai người Kha Mộc. Người bên ngoài bắt gặp một đôi vợ chồng Ninh Tuyên Vương phủ này, phần lớn sẽ thất Thế tử phi dịu dàng ấm áp đứng ở hoặc ngồi ở bên cạnh Dung Đường, châm trà rót nước, múc canh gắp thức ăn cho y.

Bất kể nhìn qua lúc nào thì cũng sẽ luôn thấy hắn hơi cúi đầu, mỉm cười chuẩn bị đồ ăn vặt hoặc hoa quả cho Dung Đường. Hoặc là đi ở bên cạnh chú ý đường dưới chân y, đề phòng cơ thể như giấy gián tường của thế tử gia nhà hắn bất cẩn đạp hụt ngã đến đầu rơi máu chảy.

Đã từng có ai chưa từng thấy dáng vẻ Túc Hoài Cảnh như vậy chưa?

Chính là Dung Viễn, từ khi Túc Hoài Cảnh vào phủ tới nay thì chưa từng có tiếp xúc riêng với hắn, chỉ coi hắn là một nam thê hầu hạ quỷ chết sớm, không tạo ra uy hiếp gì. Không ngờ Dung Đường còn chưa nói chuyện, vị trưởng tẩu này đã dẫn đầu gây khó dễ cho gã ở trước mặt mọi người hay sao?

Dung Viễn không thể tin mở to mắt, lần đầu tiên nhìn kỹ Túc Hoài Cảnh.

Mọi người ở đây nhất thời im lặng, ai cũng không dám nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt không chút thanh sắc liếc về phía Thịnh Thừa Tinh.

Việc này là Thịnh Thừa Tinh miệng thiếu nợ nhất quyết phải thể hiện một chút lòng ân cần yêu thương huynh đệ của mình - - thậm chí là biểu huynh đệ, nhưng diễn trò lại diễn không tới. Ngoài miệng nói quan tâm, lén biết Dung Đường sinh bệnh, nhưng ngay cả một đại phu cũng không muốn mời cho y, lời nói đẹp đẽ nói ra miệng lại bị Dung Đường đánh gọn trở về, nhân tiện còn lôi kéo Nhị hoàng tử giẫm lên một phát, khiến hắn khó chịu.

Dung Viễn trái lại là một người thông minh, chỉ nói vài câu liền chuyển hướng xung đột có thể xảy ra giữa hai hoàng tử về trên đầu huynh trưởng nhà mình, sắp xếp một thanh danh tốt cho hắn lại giả vờ giả vịt thỉnh tội, vừa toàn thể diện Tam hoàng tử, lại làm cho mình lớn mặt, cho nên tất cả đều vui vẻ, còn Dung Đường lại phải chịu uất ức.

Ai biết Ninh Tuyên Vương thế tử phi nửa đường nhảy ra.

Đây thật đúng là......

Mọi người ở đây nhất thời không biết nên đánh giá như thế nào, bốn phía ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi,ước gì mình chưa từng đến đây, trong lúc nhất thời, lại chỉ có tiếng hí khúc dưới lầu là kêu lớn tiếng làm thức tỉnh người ngu tối.

Túc Hoài Cảnh cũng không nhìn Thịnh Thừa Tinh, hắn chỉ nhìn chằm chằm Dung Viễn, lấy uy thế trưởng tẩu áp đảo người khác. Qua thời gian qua thật lâu, lại giống như chỉ trong một cái chớp mắt, sau lưng mọi người vang lên tiếng cười, trong âm sắc lộ ra hào sảng khoái ý, dường như vừa mới thở ra miệng ác khí, rồi lại bưng bóp, cao giọng nói: "Cơ thể biểu huynh khoẻ mới là chuyện tốt, dược liệu vốn là do phụ hoàng tặng, có thể phát huy tác dụng chính là phúc khí lớn nhất của chúng nó, cũng không cần câu nệ là ai tặng.”

Mọi người nhìn lại đã thấy Thịnh Thừa Minh từ cầu thang đi sang, ý cười ngâm nga, không thèm nhìn Thịnh Thừa Tinh mà đi tới chỗ Dung Đường và Túc Hoài Cảnh,  cười nói: " Biểu huynh uống hết dược liệu chưa? Ta còn một ít, nếu không chê thì để lát nữa Kính Chi mang qua cho huynh.”

Dung Đường vẫn đề phòng Thịnh Thừa Tinh sẽ đột nhiên làm khó dễ Túc Hoài Cảnh, im lặng chuyển tới ngăn cản trước mặt hắn. Thấy Thịnh Thừa Minh mới dỡ xuống chút đề phòng trên người, lui sang bên cạnh hai bước, ho nhẹ khù khụ nói: "Nhị điện hạ hao tâm tổn trí rồi, dược liệu còn dư lại một ít, chỉ là qua một ngày nữa ta và Hoài Cảnh sẽ hồi phủ, thật sự không dùng được nhiều dược liệu quý báu kia.”

Thịnh Thừa Minh gật đầu, xoay người nhìn về phía Thịnh Thừa Tinh. Ánh mắt gã nhẹ nhàng liếc qua người Dung Viễn, thần sắc trong mắt phảng phất như đang nhìn một con kiến hôi, sau đó nói Tam hoàng tử: " Không bằng tam đệ bớt chút thời gian tới chùa Đà Lan tế bái, nếu may mắn gặp được Tuệ Miễn đại sư, cũng xin hắn tính giùm đệ. Hỏi hắn xem sao đệ mới vừa xuất cung lập phủ tổ chức hội đã có người chết, khách quý lại còn sinh bệnh, rốt cuộc là làm chuyện xấu hay là không nói lễ tiết bị tổ tiên trong vườn trách phạt đây?”

Tiền thân của Phù Viên là lâm viên của hoàng gia, các triều đại không thể thiếu đế vương phi tần đến nghỉ mát hoặc du ngoạn, đương nhiên cũng sẽ có từ đường cung phụng tiên linh.

Lời châm chọc này của Thịnh Thừa Minh vô cùng rõ, nói hội Chiết Hoa do Thịnh Thừa Tinh sắp xếp chủ đề Thược Dược và Mẫu Đơn có quỷ, nghe hiểu được không dám đáp lại, nghe không hiểu cũng không dám lên tiếng tham dự cuộc chiến mắng mỏ của hai vị hoàng tử.

Ngược lại có quan viên từng gặp Nhị hoàng tử trên triều đình cảm thấy kinh ngạc, Thịnh Thừa Minh dường như biết ăn nói hơn rất nhiều so với khoảng thời gian vừa vào triều nghe chính sự, ngay cả mắng chửi người ta cũng không cần tới một chữ th ô tục.

Dung Đường ở một bên ẩn ẩn, Túc Hoài Cảnh dán vào bên cạnh y, lén lút đưa tay vào trong tay áo y, nắm tay trước mặt mọi người.

Dung Đường nhướng mày, nhìn về phía vợ mình.

Y không lên tiếng, y không quan tâm Túc Hoài Cảnh có thể hiểu được ý nghĩa trong mắt y không, nhưng cho dù xem hiểu thì theo cái tính tình của đại nhân vật phản diện cũng sẽ không nói thật với y.

Dung Đường chỉ có hơi kinh ngạc vì Thịnh Thừa Minh hết lần này đến lần khác chủ động lấy lòng y, có phải hơi nịnh bợ rồi không?

Sau lưng gã thật sự không có một mưu sĩ nào hay sao mà tín nhiệm Túc Hoài Cảnh tới như vậy?

Cũng không đúng, có lẽ đại nhân vật phản diện chỉ cần chịu bỏ ra chút công sức và thời gian, mọi người sẽ tin tưởng hắn không chút dè dặt.

Ngay cả bản thân y tay cầm nội dung cuốn truyện, chẳng phải cũng bị Túc Hoài Cảnh dụ dỗ vừa đưa nhà vừa đưa xe hay sao?

Hơn nữa lúc đưa mấy thứ đó, nhân vật phản diện thậm chí còn chẳng dỗ dành mình.

Nghĩ đến đây Dung Đường có chút chua xót, tay nắm chặt, hai hoàng tử đang cãi nhau ở phía trước. Dung Đường cụp mắt xuống, âm thầm véo mạnh Túc Hoài Cảnh một cái, bản thân cũng nói không rõ có phải đang trút giận hay không.

Túc Hoài Cảnh bị y véo một cái, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, hắn quay đầu nhìn Dung Đường, dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn y, không có một chút sắc bén khi nhằm vào Dung Viễn lúc nãy.

Muốn nói rất giống cún nuôi lên trông nhà hộ viện, ở trước mặt chủ nhân ngoại trừ làm nũng cũng chỉ còn thè đầu lưỡi li3m y, khiến cả người y đều là là mùi của mình.

Dung Đường bị cặp mắt xinh đẹp kia của hắn nhìn chằm chằm hai ba giây liền bại trận, trong lòng khẽ thở dài, tầm mắt né tránh, đưa ngón tay đến vùng da vừa véo, nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn.

Túc Hoài Cảnh nhất thời không giấu được ý cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là sự dịu dàng.

Thịnh Thừa Tinh Thịnh Thừa Minh âm thầm không đối phó với nhau nữa, nơi này dù sao cũng là nơi công cộng, không tiện để cho người bên ngoài nhìn thấy Thiên gia hoàng tự tranh chấp, qua lại vài câu hai người đã làm hoà, Thịnh Thừa Tinh đi  tới trước mặt Dung Đường, hơi chắp tay: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, biểu huynh hiếm lắm mới xuất phủ du ngoạn một chuyến, lại không để biểu huynh tận hứng, đợi sau khi hồi kinh ta nhất định tới cửa nhận lỗi.”

Ánh mắt Dung Đường sáng lên, lặng lẽ làm dấu "hai" trên tay Túc Hoài Cảnh, trên mặt lại là một vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Sao dám để điện hạ xin lỗi, thật sự là cơ thể này của ta vô dụng, điện hạ đừng nói lời này làm đoản thọ của ta.”

Thịnh Thừa Tinh mới vừa bị Thịnh Thừa Minh đặt vào bẫy, nào dám đáp ứng, liên tục từ chối vài lần, vẫn định đợi sau khi hồi kinh lệnh cho hạ nhân tới Ninh Tuyên vương phủ đưa chút dược liệu trân quý cũng như trân bảo, việc này mới coi như kết thúc.

Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, Dung Đường dẫn theo Túc Hoài Cảnh trở lại nhã gian, vui vẻ vươn tay làm ra ký hiệu “ hai” lần nữa.

Túc Hoài Cảnh thấy buồn cười, nhưng cũng cưng chiều y, giả bộ không biết  hỏi: "Đường Đường ca ca đây là ý gì?"

Dung Đường: "Hai phần lễ xin lỗi! Hoài Cảnh, chúng ta đi ra một chuyến lừa gạt được hai phần lễ xin lỗi!”

Y cực kỳ vui vẻ, tâm tình Túc Hoài Cảnh cũng nhảy nhót theo, cười sửa lại: "Là bốn phần.”

Dung Đường hơi giật mình, trừng mắt nhìn.

Túc Hoài Cảnh đếm ngón tay cho y: "Tần Bằng Huyên, Tam hoàng tử, Dung Tranh, còn có phần Nhị hoàng tử vừa nói.”

Dung Đường: " Cũng tính luôn cả Thịnh Thừa Minh à?”

Túc Hoài Cảnh mỉm cười: "Gã cho.”

Vừa dứt lời, lối vào bình phong đã bị người ta gõ nhẹ, Thịnh Thừa Minh ở bên ngoài hỏi: "Biểu huynh, ta có thể đi vào hay không?"

Dung Đường và Túc Hoài Cảnh liếc nhau, người sau đích thân kéo bình phong cho Thịnh Thừa Minh.

Nhị hoàng tử tôn quý vô cùng đương thời đứng ở bên ngoài bình phong, sau khi nhìn thấy là ai kéo bình phong cho gã, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc sợ hãi,  ngay sau đó lại được thay thế bằng được sủng mà kinh.

Thịnh Thừa Minh bất giác tiến về phía trước một bước, lại tạm thời nhớ tới quy củ nên yên lặng nghiêng sang một bên, nói: "Đa tạ... Biểu tẩu.”

Dung Đường nghe thấy xưng hô của gã thì ngưng lại chốc lát, trong lòng cảm thấy có hơi buồn cười, hai người này tất nhiên có xưng hô bí mật khác, lúc này ở trước mặt y lại không thể không giả bộ xa lạ cách ly, ít nhiều cũng có chút nhọc người.

Dung Đường đứng dậy, hỏi: "Nhị điện hạ có chuyện gì muốn nói sao?”

Thịnh Thừa Minh đi vào bên trong, bình phong lại khép lại, mảnh đất nhỏ này lại bị ngăn cách, gã vội vàng nói: " Cũng không phải là muốn nói gì, chỉ là vừa mới ở bên ngoài, nhiều người phức tạp, lôi lôi kéo kéo thì khó coi lắm, ta là muốn nói chỗ ta còn có không ít thuốc bổ quý báu, nếu biểu huynh cảm thấy xe ngựa mang theo nhiều đồ từ Phù Viên trở về vương phủ rất  phiền toái, sau khi ta trở về sẽ bảo gã sai vặt trang bị tốt đưa đến cho huynh.”

Không đợi Dung Đường cự tuyệt, Thịnh Thừa Minh lại vội vàng nói: "Biểu huynh đừng từ chối nữa, cô nãi nãi có công lao không thể xóa nhòa đối với hoàng thất Đại Ngu ta, huynh lại là cháu ruột của mẫu hậu, nếu huynh không bảo trọng sức khoẻ, hai vị trưởng bối đau lòng, ngay cả ta nhìn cũng cảm thấy khổ sở.’

Dung Đường: "..." Đúng là biết cách điều động sang quân tiếp viện.

Y hơi nhíu mày: "Cho dù như vậy - -”

Lời còn chưa dứt, Thịnh Thừa Minh như là sợ y từ chối mở miệng nói: "Cho dù không vì mẫu hậu và cô nãi nãi, Ninh Tuyên Vương lại là công thần của Đại Ngu, trước kia theo phụ hoàng nam chinh bắc chiến, huynh là thế tử Ninh Tuyên Vương, ngày sau trọng trách vương phủ sẽ rơi xuống đầu huynh, sao có thể không điều trị cơ thể cho được? Những dược liệu thuốc bổ kia đối với ta thật sự không có tác dụng gì cả, nếu biểu huynh không nhận, đặt ở trong phủ ta cũng trốn không khỏi số mệnh gác xó, đúng là chà đạp.”

Gã nói vừa chân tình vừa khẩn thiết, Dung Đường lại nghe mà lông mày giật giật, không khống chế được mà liếc mắt nhìn thần sắc Túc Hoài Cảnh một cái, lại thấy hắn không có gì khác thường, còn rót cho y một ly nước trà ấm, thật giống như hoàn toàn không nghe thấy Thịnh Thừa Minh nói câu "Ninh Tuyên Vương từng theo Nhân Thọ Đế nam chinh bắc chiến" kia.

Y và Túc Hoài Cảnh ở chung quá mức hòa hợp, thiếu chút nữa đã quên mất một nhà Tiên Đế chết thảm, phụ thân của y cũng đóng góp vai trò lớn trong đó. Nhân Thọ đế là đầu sỏ gây nên, Dung Minh Ngọc chính là đao phủ cầm thanh đao.

Tâm trạng vừa mới trỗi dậy của Dung Đường liền sụp xuống, trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót nói không nên lời, y lo Thịnh Thừa Minh lại nói ra cái gì giẫm vào lôi mìn bèn ho nhẹ một cái cắt đứt tâm tư của gã, đáp: "Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ nhị điện hạ.”

Thịnh Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang Túc Hoài Cảnh, trong ánh mắt thân thiện cũng chân thành hơn rất nhiều: "Vậy chờ sau khi hội Chiết Hoa kết thúc ta sẽ an bài, kính xin biểu tẩu về phủ chăm sóc nhiều hơn, trông coi biểu huynh dùng, cường thân kiện thể luôn không có hại.”

Túc Hoài Cảnh cười cười, chắp tay nói cám ơn: "Đa tạ Nhị điện hạ, đương nhiên ta sẽ chăm sóc tốt cho Đường Đường.”

Thịnh Thừa Minh vô thức muốn đáp lễ hắn, thắt lưng cong xuống lại bị kẹt, đổi thành hư hư giả giả nâng cánh tay Túc Hoài Cảnh dậy: "Biểu tẩu đừng khách sáo như thế, đều là người một nhà.”

Người thứ tư trong nhã gian - - Lư Gia Hi ở bên cạnh nghe được ánh mắt trừng to, từ lúc Thịnh Thừa Minh tiến vào hắn đã muốn hành lễ vấn an, nhưng nhị hoàng tử điện hạ nói đùng đùng không dứt, giống như tự độc tấu rồi tự đưa một đống quà tặng, nghe ra có chỗ nào giống một hoàng tử vênh váo tự đắc đâu chứ?

Hắn bắt đầu nghi ngờ những lời đồn đãi về hoàng gia mà chính mình nghe được tại học phủ.

Dung Đường nhìn ra hắn lúng túng, dẫn người ngồi xuống, Túc Hoài Cảnh thấy thế cũng ngồi ở bên cạnh Dung Đường, Thịnh Thừa Minh không muốn đi, nhìn Dung Đường lại nhìn Túc Hoài Cảnh, chuẩn xác tìm ra người có thể đưa ra quyết định, rất quen thuộc kéo ra một cái ghế ngồi đối diện Dung Đường, gần gũi: "Ta nghe Kính Chi nói mấy ngày nay biểu huynh chỉ đi dạo trong vườn, lười ra cửa, hôm nay sao lại có nhã hứng đến Lãm Nguyệt Các thế?”

Dung Đường thầm nghĩ hình như mình hơi cản đường, có nên trực tiếp lôi kéo Lư Gia Hi rời đi thả hai người các ngươi mưu đồ đại sự hay không, nhưng Túc Hoài Cảnh lại lẳng lặng lột quả hạch cho y. Dung Đường không muốn lên tiếng trả lời cũng chỉ có thể trả lời: "Buổi sáng nghe nói đoàn Tử Ngọc sắp xếp một vở kịch mới, chưa từng diễn ở gian ngoài nên ta có hơi tò mò bèn lôi kéo Hoài Cảnh cùng đi.”

“ Ồ...... Như vậy à. "Thịnh Thừa Minh nghe được câu trả lời này thoáng có hơi thất vọng, biểu tình trên mặt cũng không khống chế được mà cứng ngắc, nhưng gã liếc mắt một cái liếc tới dáng vẻ ngoan ngoãn làm cho người ta nóng mắt của Túc Hoài Cảnh, vẫn giới thiệu cho Dung Đường nghe.

“Vốn cũng không phải tiết mục gì hay ho, tuy nói là diễn mới, nhưng thật ra chủ gánh hát vì nịnh bợ tam đệ của ta mà tạm thời bố trí một bộ, bây giờ là khởi động, đến tối mới hay.”

Dung Đường biết vở kịch này nói về cái gì, cũng hiểu rõ lời này của Thịnh Thừa Minh là có ý gì, nhưng y vẫn làm bộ như không biết, vừa đúng biểu hiện ra một chút nghi hoặc và hứng thú: " Sao lại nói như thế?”

Thịnh Thừa Minh nói: "Biểu huynh có nhớ Ngũ đệ của ta không?”

Trong lòng Dung Đường cười lạnh, quanh quanh quẩn quẩn đến cùng vẫn là kéo tới trên người nam chính của Thiên Đạo này. Túc Hoài Cảnh nghe thấy Thịnh Thừa Minh nhắc tới Thịnh Thừa Lệ lập tức không vui nhíu mày, ngước mắt nhìn gã.

Thịnh Thừa Minh ngẩn người, hiếm khi nhạy cảm phát hiện ra tâm tình công tử mà mình đang kém, rồi lại không biết là mình chọc giận hắn hay là làm sao nên tạm thời không dám nói chuyện.

Đề tài bị gián đoạn, Thịnh Thừa Minh quan sát xung quanh, cẩn thận hỏi: " Lột hạnh nhân này có bị thương tay không?”

Không đợi Túc Hoài Cảnh lên tiếng, Thịnh Thừa Minh đã cao giọng gọi: "Người đâu.”

Lập tức có một tiểu thái giám khom lưng đi tới: "Điện hạ.”

Thịnh Thừa Minh vung tay lên, chỉ vào một đ ĩa quả hạch trên bàn: "Đi, bóc hết nhân quả rồi đưa vào, nhân tiện chuẩn bị chút hoa quả và điểm tâm đã chuẩn bị sẵn vào đây. Lão tam cũng thật sự là, làm việc chẳng để ý gì cả, chỉ chuẩn bị một ít đồ ăn phiền phức.”

Nói xong ánh mắt gã liếc tới ấm trà trên bàn, lập tức tha thiết hỏi Dung Đường: "Biểu huynh uống trà này quen không? Chỗ ta có Long Tỉnh thượng hạng, mấy ngày trước Giang Nam vừa dâng cống tới, rất thích hợp với mùa này - -" Chính gã nói xong còn cảm thấy đề nghị này đúng là tuyệt hảo, không đợi Dung Đường trả lời đã phân phó: " Ngươi ra ngoài bóc hạt dưa hoa quả, bảo Tiểu Thuận Tử đến viện của ra lấy hai bình trà, ngâm nước suối núi mang tới đây. Nhớ kỹ, nhất định phải ấm, không được quá nóng hoặc quá lạnh, người bệnh không uống được.”

“Dạ. "Tiểu thái giám cung kính đáp ứng, bước nhỏ tiến lên ôm lấy đ ĩa trái cây khô trước mặt Túc Hoài Cảnh.

Thịnh Thừa Minh làm như nước chảy mây trôi, Dung Đường nhìn trợn mắt há hốc mồm, nhìn con trai thuần lương nhà mình, thật sự nhịn không được, gọi hệ thống đang từ trạng thái ngủ đông lên: " Tại sao hắn lại chọn người như thế này?”

Dung Đường cũng sắp gào thét: "Sao bất công thế!!!”

Tuy rằng hoàng tử mà Túc Hoài Cảnh làm phụ tá cho có hơi ngốc, nhưng không chỉ có mắt nhìn mà còn quan tâm cả người nhà của hắn.

Vì sao đến Dung Đường tận tâm tận lực làm nhiệm vụ, dốc hết tâm huyết chơi quyền mưu, kết quả lại bị Thịnh Thừa Lệ đâm chết bằng một kiếm???

Tâm lý không công bằng của Dung tiểu thế tử lập tức đạt tới đỉnh cao, tức giận bất bình tìm hệ thống oán giận.

Hệ thống lại trầm mặc hồi lâu, nói một câu: [Thảo nào gã chỉ bị lưu đày.]

Dung Đường sững sờ, thoáng chốc tỉnh táo lại. Trong đoạn kết được hệ thống theo dõi, những người có liên quan đến Túc Hoài Cảnh, Nhân Thọ Đế bị làm thành lợn người, nhét vào cái bô, ngày ngày bị thái giám nâng từ trong cung đi ra ngoài cung, treo ở trên tường thành Ngu kinh triển lãm.

- - Mỗi một bách tính khi bước vào hoàng đô Đại Ngu đều có thể nhìn thấy thiên tử bọn họ đã từng cần quỳ lạy hô to vạn tuế mất đi tứ chi và miệng mũi, không hề có tôn nghiêm ở trên thành lâu nhìn đám người lai vãng tới lui.

Cả phủ Vũ Khang Bá trên dưới 128 người chết hết, Tần Bằng Huyên thì bị nhét vào trong cửa ngầm thanh lâu sở quán, nhiễm tính nghiện tình dục, hàng đêm lấy thân thể hầu hạ người ta.

Thịnh Thừa Lệ bị cả nước truy nã, lần nào cũng bị sát hại vô cùng dã man, hoặc lăng trì hoặc phanh thây. Túc Hoài Cảnh cơ hồ đem tất cả hình phạt ghi chép trong sách từ xưa tới nay dùng trên người gã, giống như gã mới là đầu sỏ gây lên cái chết của cả nhà mình.

Ngay cả những người uống rượu trò chuyện viết thơ trong hội Chiết Hoa ngày ấy, cũng chết thảm hơn phân nửa.

Túc Hoài Cảnh là bạo quân, sau khi hắn đăng cơ, máu chảy ở hoàng đô Đại Ngu còn nhiều hơn lúc Nhân Thọ Đế phản loạn giết người, đây là nhận thức sau khi hệ thống tiếp thu tin tức của não chủ.

Nhưng chỉ có Thịnh Thừa Minh, vị hoàng tử đầu tiên mà Túc Hoài Cảnh lựa chọn lợi dụng sau khi vào kinh. Chỉ là tranh giành đoạt đích trong kinh còn chưa tới diễn biến kịch liệt nhất đã bị Nhân Thọ đế cách tước lưu đày, đày đến một vùng đất xa xôi làm một thứ dân.

Mà hoàng tử, cho dù làm một thứ dân cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, đó là điều mà người thường phải ghen tị.

Đương nhiên với lập trường của hệ thống làm cho nó chẳng thể sinh ra chút hảo cảm nào với Túc Hoài Cảnh.  Bởi vì suy nghĩ của Dung Đường mà làm như không thấy đối với hành động của nhân vật phản diện đã là vi phạm sứ mệnh của nó. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cái đầu chứa đầy dữ liệu của nó đột nhiên không thể xoay chuyển được.

Nhân Thọ Đế là kẻ địch của Túc Hoài Cảnh, con nối dõi của lão cướp đi vinh sủng của Túc Hoài Cảnh cùng với tất cả hưởng thụ mà các huynh đệ tỷ muội vốn nên có, dựa theo kết cục tan vỡ và trình độ hắc hoá của đại nhân vật phản diện, cho dù hắn nghe nói Nhân Thọ đế có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ thì cũng chẳng hề nhân đạo mà lôi ra từ trong cơ thể mẹ ra giết.

Nhưng hắn tha cho Thịnh Thừa Minh. Hắn buông tha Thịnh Thừa Minh? Đây là thiết lập của nhân vật phản diện sao?

Nói xong hệ thống im lặng hồi lâu, Dung Đường hiểu được ý của nó, cũng dừng một chút, sau đó nói: "Cho dù hắn hắc hoá, nhưng thật ra từ tận sâu trong xương tủy cũng không tính là xấu."

Hắn chỉ là có thù báo thù mà thôi.

Hắn bị thiên đạo bức thành đại nhân vật phản diện.

Dung Đường giật mình, ma xui quỷ khiến lấy khăn từ trong tay áo ra, đi đến góc tường, nhúng vào nước rồi quay lại nắm tay con ngoan nhà mình.

Túc Hoài Cảnh thoáng mở to đôi mắt, có chút vui vẻ mà hoảng sợ gọi một tiếng: "Đường Đường?”

Dung Đường cúi đầu, giọng có chút buồn bực: "Không phải ngươi ghét nhất là bẩn thỉu sao, lau cho ngươi.”

Chiếc khăn tay lướt qua đầu ngón tay, vuốt v e hết vụn hoa quả khô, ở trước mắt lại là một đôi bàn tay mười ngón tay trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp, đặt ở hiện đại thậm chí có thể làm người mẫu.

Túc Hoài Cảnh không lên tiếng, tim đập thình thịch trong lồ ng ngực, hắn cong cong đôi mắt, chờ Dung Đường lấy khăn ra, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Đường Đường ca ca.”

Giọng nói vừa êm tai vừa trong trẻo, hai người khác trong nhã gian im lặng, lại bất giác liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra ý tứ "Ta có phải không nên ở đây hay không".

Cũng may Dung Đường tỉnh táo rất nhanh, ho nhẹ khụ khụ, chủ động hỏi về đề tài mà y đã sớm có đáp án: "Kịch này có liên quan đến Ngũ điện hạ sao?”

Túc Hoài Cảnh nghe vậy nhíu mày, chút vui vẻ khi được Đường Đường chủ động lau tay cho hắn đều bị đánh tan đi, có hơi không vui mà ai oán liếc y một cái, đem những quả hạch vừa bóc xong cho Dung Đường ăn, đ è xuống phiền não bốc lên từ đáy lòng.

Thịnh Thừa Minh nhìn hai người, cảm thấy chủ đề này có thể tiếp tục bèn hắng giọng, nói: " Đoàn Tử Ngọc là gánh hát nổi danh ở Giang Nam, những năm trước đây vào kinh thành, hí khúc dịu dàng có ngụ ý hơn những hí khúc lưu hành trong kinh nhiều, hơn nữa có chút đùa giỡn..."

Gã nói rồi dừng một chút, lén liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, rồi nhẹ giọng siêu thấp siêu nhanh, nhỏ tới mức gần như không nghe thấy, " Kịch bọn họ hát có hơi lớn mật.”

Dung Đường: "...?”

Hệ thống lãnh khốc vô tình nhắc nhở: [Thứ đồ bẩn thỉu.]

Dung Đường: "......”

Y khụ khụ, không nói chuyện, có tật giật mình liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, lại phát hiện người sau giống như căn bản nghe không hiểu y và Thịnh Thừa Minh có ý gì, thấy bọn họ liên tiếp nhìn mình, còn rất nghi hoặc trừng mắt.

Dung Đường: "..." Quên đi, đừng dạy hư trẻ con.

Hệ thống: [Ha!]

Thịnh Thừa Minh đục nước béo cò nói xong câu kia, nói tiếp: "Cho nên trong kinh rất nhiều quan to quý nhân và thiếu gia tiểu thư thích xem bọn họ diễn, cũng giống như lăn cầu tuyết càng ngày càng náo nhiệt.”

Dung Đường: "Điện hạ cũng xem sao?”

Thịnh Thừa Minh dừng lại, hơi ngượng ngùng: "Thỉnh thoảng đi họp mặt với bạn bè.”

Ngay cả Phong Nguyệt Lâu cũng đi rồi, đi nghe một vở kịch cũng là chuyện rất bình thường. Dung Đường nghĩ như vậy, nhưng vẫn không kìm được dặn dò một câu: "Dung Tranh còn nhỏ.’

Mấy người ở đây đều sửng sốt, Túc Hoài Cảnh là người đầu tiên phản ứng, bất giác tràn ra một tiếng cười. Vừa vặn bình phong bị người ta gõ gõ, tiểu thái giám vừa bưng đ ĩa trái cây rời đi lại bước vào, lần này để hạt và quả lên bàn: "Long Tỉnh còn đang trên đường tới, kính xin điện hạ và thế tử gia an tâm chớ nóng nảy, chờ thêm một chút.”

Dung Đường cảm thấy bọn họ làm việc rất hiệu quả, nhướng mày: "Đa tạ.”

Tiểu thái giám ngẩn ra, không thể tin trừng to mắt nhìn về phía y, lại rất nhanh bị đôi mắt lãnh đạm của Túc Hoài Cảnh dọa cho lui ra ngoài.

Ngược lại đôi mắt Lư Gia Hi nhìn Dung Đường càng ngày càng sáng lên.

Thịnh Thừa Minh cuối cùng cũng hiểu được ý của Dung Đường, vành tai đỏ lên nói: "Đệ đệ nhớ kỹ.”

Dung Đường: "......”

Được, đệ đệ cùng tòi ra luôn rồi, y thì không dám làm anh ruột của gã.

Y cầm lấy hai múi quýt, chia một múi cho Túc Hoài Cảnh, vừa ăn vừa nghe Thịnh Thừa Minh tiếp tục nói: "Trên cơ bản thì đoàn Tử Ngọc cứ cách một đoạn thời gian  sẽ có một vở kịch mới, dù nói đêm mở màn vở kịch mới rất khó có được vé, nhưng nguyện ý chờ một chút là có thể xem. Hơn nữa nói thật, vở kịch cơ bản đều lặp đi lặp lại trên một con đường, Đoàn Tử Ngọc nổi tiếng, thứ nhất là bởi vì bọn họ diễn lớn mật, thứ hai là trong gánh hát có mấy diễn viên nổi tiếng nên mọi người đều sẵn lòng ủng hộ.”

“Trọng điểm của vở kịch hôm nay không nằm ở nội dung cốt chuyện, không ngoài chuyện tranh đoạt gia sản trong gia đình phú quý. "Thịnh Thừa Minh nhẹ nhàng nói, ánh mắt Dung Đường lại run lên, có chút buồn bực nhìn gã một cái.

Cái này không phải trọng điểm à? Ngươi và Thịnh Thừa Tinh chẳng phải là "gia đình phú quý" đang tranh đoạt gia sản đó sao?

Lại nghe gã đi theo tới một câu: "Trọng điểm là trong vở kịch này có một kỹ nữ thanh lâu được lão gia để ý nạp vào cửa, lại sinh hạ nhi tử, kết quả tâm tư bất chính làm hết chuyện ác độc, cuối cùng gặp ác báo chết trẻ về tây thiên.”

Dung Đường uống một ngụm trà, thầm nghĩ quả nhiên là như thế. Bất luận đã xảy ra bao nhiêu biến hóa, bao nhiêu triển khai lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, cuối cùng luôn có thể vòng trở lại trên người nam chính.

Hai đời trước nguyên tác cũng đã xảy ra chuyện này, Thịnh Thừa Tinh mời gánh hát lên sân khấu hát hí khúc, trong đó di nương diễn vai hoa đán xuất thân thanh lâu có tướng mạo khiến người ta kinh ngạc, một đôi con ngươi nhạt màu rất có phong tình nước ngoài, một cái nhăn mày một nụ cười nhất cử nhất động, sóng mắt lưu chuyển đều là ngàn vạn loại phong tình, quyến rũ mọi người ở đây tâm trí mê mẩn.

Nhưng chỉ có mấy vị chủ tử trong cung biết manh mối.

Không có lý do nào khác ngoài việc người phụ nữ này trông quá giống Thục phi.

Trong cốt truyện gốc, lúc này Thịnh Thành Minh đã tỏa sáng rực rỡ, trong hội Chiết Hoa cũng không có phần thưởng thứ cát sĩ, mặc dù Thịnh Thừa Tinh cướp được danh tiếng nhưng trong lòng vẫn ôm một bụng tức.

Tìm ai ra cũng không thích hợp, không thể trực tiếp chống lại Thịnh Thừa Minh, Lục hoàng tử là đệ đệ ruột của gã, Thất hoàng tử tuổi nhỏ, Tứ hoàng tử có giao hảo với Thịnh Thừa Minh vốn nên là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng hắn lúc ấy đang phạm vào tai họa bị Nhân Thọ đế cấm túc.

Chọn tới chọn lui, đương nhiên chọn tới  Thịnh Thừa Lệ.

- Tuy rằng Dung Đường cảm thấy nhiều lý do như vậy chính là vì mở hậu cung cho Thịnh Thừa Lệ.

Hoa đán giống Thục phi kia tên là Tô Liên Nhi, cùng tộc với Thục phi, tẩy trang không nhất định giống, nhưng trang điểm lại rồi khăn che đi, đôi con ngươi dịu dàng đa tình giống mười phần mười, chứ đừng nói khóe mắt bên trái của nàng còn có một nốt ruồi nước mắt màu sắc cực nhạt.

Ở giai đoạn đầu của<< Hành trình đế vương>>, có một lần độc giả tưởng Tô Liên Nhi là nữ chính.

Mà nàng cũng thành công dựa vào dung mạo tương tự Thục phi, vừa ra sân liền bắt được trái tim nam chính.

Thịnh Thừa Lệ nhìn Thịnh Thừa Tinh mượn Tô Liên Nhi châm chọc mình, trong lòng nghĩ lại nữ tử này thật đáng thương, thân như lục bình mệnh như cỏ rác, chẳng khác gì bản thân lớn lên ở lãnh cung, bước đi từng bước gian nan.

Cho nên gã bị người giễu cợt châm chọc, nhưng trước khi hội Chiết Hoa kết thúc đã cho Tô Liên Nhi tín vật, ước định đợi sau khi gã xuất cung tất nhiên sẽ tìm mọi cách giúp nàng thoát khỏi tiện tịch, tìm một gia đình tốt gả vào.

Đương nhiên, hôn sự này là cho chính gã.

Mà đúng như Thịnh Thừa Minh nói, thứ đoàn Tử Ngọc không thiếu đó chính là quan to quý nhân nâng đỡ ở trong kinh, cứ như vậy, tác dụng của Tô Liên Nhi cũng rất rõ ràng -- nhân viên tình báo.

Hậu cung trong tiểu thuyết thăng cấp đều là quân cờ, tác giả thật sự lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Dung Đường không chút cảm xúc suy nghĩ, sau đó nghe Thịnh Thừa Minh thấp giọng nói: "Con hát kia vừa hay giống Thục phi nương nương, Thịnh Thừa Tinh muốn Ngũ đệ không xuống đài được.”

Trong nguyên văn nội dung cốt truyện, Thịnh Thừa Lệ ra lãnh cung là bởi vì Tứ hoàng tử giao hảo với Nhị hoàng tử tới lãnh cung bắt nạt gã, bị Nhân Thọ đế biết được mới nhớ tới mình còn có một đứa con trai vứt ở trong lãnh cung sinh trưởng giống như cỏ dại bèn vung tay cho gã ra, đồng thời cấm túc Tứ hoàng tử, nhân tiện gõ đầu Nhị hoàng tử.

Kể từ đó Thịnh Thừa Minh biết tâm tư của Thịnh Thừa Tinh, chẳng những không quản mà thậm chí còn ôm tâm lý xem kịch thờ ơ lạnh nhạt.

Mà lúc này đây gã vốn là muốn tham gia vào trong vòng của Thịnh Thừa Tinh, hắn làm chết càng nhiều càng tôn lên tâm ý của gã, đương nhiên Thịnh Thừa Minh cũng sẽ không quản.

Hai đời trước Dung Đường ỷ vào cốt truyện, không chỉ giúp Thịnh Thừa Lệ tránh thoát lần làm khó dễ này, thậm chí còn tát ngược lại Thịnh Thừa Tinh một cái.

Lúc này y vốn nghĩ có Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết ở đây, cho dù không thể biết trước, cũng sẽ không để Thịnh Thừa Lệ xảy ra chuyện, nhưng hôm nay ngay cả Lãm Nguyệt Các hai người bọn họ cũng lười đến, nghĩ cũng biết sẽ không xen vào chuyện này.

Lư Gia Hi nghe được chuyện xấu của hoàng gia, có chút hoảng hốt, nhưng đại khái là nghé con mới sinh không sợ hổ, tuổi còn trẻ mà lá gan lớn, thấy tất cả mọi người không lên tiếng, cẩn thận hỏi một câu: "Nhưng Ngũ điện hạ không phải đang dưỡng bệnh sao, mấy ngày nay thi hội ngài ấy cũng không tham gia.”

Dung Đường vốn còn đang suy nghĩ Thịnh Thừa Minh nhìn thấy Lư Gia Hi sẽ có thái độ gì, chỉ thấy gã giống như thỏ thấy cà rốt, không chỉ không trách tội Lư Gia Hi nói chen, vào ngược lại hai mắt lộ ra một loại tình cảm từ ái, rất giống như giáo viên lúc đi học cổ vũ học sinh suy nghĩ.

Dung Đường nhìn mà cả người nổi da gà, quay đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, càng tò mò rốt cuộc hắn cho Thịnh Thừa Minh ăn canh mê hồn gì.

Thịnh Thừa Minh nói: "Ngũ đệ đúng là đang dưỡng bệnh, nhưng Thịnh Thừa Tinh là chủ nhân của hội Chiết Hoa, lại là tam ca của gã, từ khi gã vào ở Phù Viên chưa từng ăn một bữa cơm nào với chúng ta, về lý không hợp. Nếu bị đám tiểu thái giám trong Phù Viên lỡ miệng truyền ra, nói không chừng sẽ nói trong mắt gã căn bản không có huynh trưởng. Huống chi Thịnh Thừa Tinh đích thân đi mời, gã không muốn tới cũng phải tới.”

Sau khi gã nói xong giống như là vừa mới nhớ tới gì đó, thần sắc có chút bất an nhìn về phía Dung Đường: "Biểu huynh có muốn giúp ngũ đệ một tay không?”

Dung Đường nghe thấy tên Thịnh Thừa Lệ là thấy phiền, nói: "Chuyện hoàng gia, nếu ta nhúng tay xem như vượt quá khuôn phép, trở về sẽ bị phụ thân trách phạt, cho dù có tâm cũng vô lực." Huống chi ta còn không có tâm.

Thịnh Thừa Minh lao lực lý giải những lời này của y nhưng vẫn chưa hiểu, không quá yên tâm nhìn thoáng qua Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh cười nói: "Tâm lực của Đường Đường đặt ở trên người ta là được rồi, phân cho người khác ta sẽ ghen.”

Thịnh Thừa Minh lập tức hiểu ngay! Ánh mắt gã sáng lên, nói: "Ta cũng muốn nói, mặc kệ bọn họ làm cái khỉ gió gì, nếu đã tới nơi này chơi thì chơi tận hứng là được rồi.”

Gã không hề quan tâm mình cũng là nhị ca, để mặc tam đệ bắt nạt ngũ đệ trở về có thể bị phụ hoàng mắng hay không, dù sao gã cũng không giúp, gã giúp thì Túc Hoài Cảnh không vui, gã mất nhiều hơn được.

Cái đầu gỗ của Thịnh Thừa Minh rất rõ ràng trong chuyện này.

Dung Đường ở bên cạnh thấy buồn cười, bốn người lại hàn huyên một hồi, thưởng thức trà Long Tỉnh, cùng nhau ăn tiệc. Túc Hoài Cảnh dẫn y trở về phòng ngủ trưa. Đợi đến hoàng hôn nặng nề, Kha Hồng Tuyết và Mộc Cảnh Tự lại không biết đi đâu chơi, Dung Đường hỏi Túc Hoài Cảnh: "Đi Lãm Nguyệt Các không?”

Túc Hoài Cảnh đang sắc thuốc, nghe vậy nhíu mày không vui hỏi: "Đường Đường muốn đi làm gì?”

Dung Đường cảm thấy hắn hơi mất hứng, lập tức nói: "Xem kịch.”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Dung Đường: " Chẳng phải nhị điện hạ nói cảnh của tối nay rất đặc sắc sao, không tận mắt xem ta cảm thấy đáng tiếc.”

Túc Hoài Cảnh đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn y hồi lâu, tựa như đang xác nhận y có nói dối hay không: "Chờ ta sắc thuốc xong đã.”

Dung Đường nhíu mày, trong miệng dường như đều có vị đắng, y thử hỏi một chút: "Đêm nay có thể không uống thuốc được không?"

Túc Hoài Cảnh vô tư: "Không được, đại phu nói thuốc này phải uống liền bảy ngày, không thể đứt, nếu không thì không có hiệu quả.”

Sắc mặt Dung Đường rất là buồn bã, ngửi mùi thuốc trong không khí, cảm thấy dạ dày chua lên, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng thuốc ngươi sắc đắng quá.”

Túc Hoài Cảnh giật mình, thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm: "Cái gì?”

Dung Đường nhỏ giọng than thở: " Chắc chắn ngươi không sắc theo phương thuốc mà đại phu đã đưa.”

Túc Hoài Cảnh: "...?”

Dung Đường thậm chí cảm thấy mình nắm giữ chứng cứ: "Ta uống thuốc ở nhà cũng không có đắng như vậy, đều là phương thuốc Trần đại phu cho, sao chênh lệch lại lớn như vậy cơ chứ? Hoài Cảnh à, có phải ngươi nhớ lộn rồi không?”

Y do dự khuyên: "Hoài Cảnh, ngươi có chuyên môn về y học, nhưng lại không có y thuật, chúng ta vẫn là trở về vương phủ sau đó để Trần đại phu kê phương thuốc khác rồi mới sắc thuốc uống được không?"

Túc Hoài Cảnh ngồi trên ghế đẩu, cầm quạt hương bồ nhỏ trong tay quạt lửa trong lò thuốc, nghe xong những lời này của Dung Đường, lại nhìn thấy ánh mắt trong suốt bao hàm chờ mong của y, trầm mặc hồi lâu, nở nụ cười.

Chuyên môn về y học?

Không biết y thuật?

Thuốc sắc đắng?

Tiểu thế tử, ngươi nghĩ xem tại sao trong khoảng thời gian này ngươi lại không té xỉu?

Túc Hoài Cảnh sâu kín quạt lò thuốc, dịu dàng săn sóc trước sau như một, phảng phất Dung Đường yêu cầu cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng: "Vậy chờ sau khi trở về lại kê đơn thuốc, hôm nay vẫn phải uống, ngươi muốn tới Lãm Nguyệt Các phải uống thuốc rồi đi, bằng không ta không đi cùng ngươi.”

Về rồi ta sẽ làm một viên thuốc cho ngươi, chính là loại to bằng nắm đấm!

Quấy rối đại phu thì thôi còn tới nghi ngờ y thuật của đại phu, ngươi có lương tâm hay không?