Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 181




Ngày thứ hai sau đêm đó, Mộc Cảnh Tự liền dọn ra khỏi viện.

Kha Hồng Tuyết về nhà vào buổi trưa, thấy cửa Tây Sương mở, mấy thư đồng đang dọn đồ trong sân. Mộc Cảnh Tự đứng dưới gốc cây hoè bên bức tường, mặt mày thản nhiên, mắt khẽ cụp, dường như đang nhìn một con kiến đi qua hoặc một chiếc lá rơi ngẫu nhiên.

Nghe thấy tiếng động, y ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thoáng qua dưới bóng cây mùa hè, nhìn Kha Hồng Tuyết một cách thờ ơ, rồi lại cúi mắt xuống, như thể nỗi tủi thân và lời cầu xin đêm qua chưa từng xảy ra.

Kha Hồng Tuyết không hiểu sao cảm thấy trong lòng nghẹn lại, hắn khẽ nhíu mày, quay người trở về phòng.

- -------------------

Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, hắn thoáng thấy bóng người dưới gốc cây cuối cùng cũng di chuyển, ngay sau đó tiếng động vốn đã nhỏ trong sân càng trở nên khẽ khàng hơn. Dù là nhấc thùng hay dọn hành lý, tiếng bước chân đều đủ nhẹ nhàng, không rõ là vì không muốn làm phiền khoảng thời gian quý giá của mùa hè này, hay là không muốn làm gián đoạn một giấc mơ khó khăn mới có được.

Kha Hồng Tuyết hiếm hoi ngủ thiếp đi trong tiếng chuyển nhà thoang thoảng ấy. Khi tỉnh dậy, Tây Sương đã trống không, viện lại trở về như ban đầu, như thể chưa từng có người nào khác đến.

Xá viện phía nam còn chưa sửa xong, Kha Hồng Tuyết không biết Mộc Cảnh Tự dọn đi đâu.

Nhưng vị Mộc học huynh này vốn nổi bật về học vấn, diện mạo xuất chúng, dù tính cách như sương giá khó gần, cũng không ngăn được sự tò mò của mọi người về y.

Ngày hôm sau liền có người thần bí chạy tới nói với Kha Hồng Tuyết: “Mộc Cảnh Tự chuyển vào viện của chưởng viện rồi! Ta đã nói tiên sinh có tiết lộ đề thi mà, viện của chưởng viện sao có thể để học sinh bình thường ở?”

Nghe vậy, Kha Hồng Tuyết cầm bút viết sách luận dừng lại trong chốc lát, rồi lại viết tiếp như thường lệ.

Thật ra hắn cũng có nghi ngờ, nhưng suy cho cùng, Mộc Cảnh Tự khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Chính hắn là người nói những lời quyết liệt đó, cũng là hắn tự cảnh báo bản thân phải tránh xa đối phương.

Những lời đó đủ chân thành, còn bản thân hắn... thật sự cũng không biết sẽ đối xử với Mộc Cảnh Tự quá đáng đến mức nào.

Hắn loại bỏ thông tin đã nghe ra khỏi tâm trí, kết thúc bài luận, lấy con dấu cá nhân ra đóng dấu.

Bạn cùng trường nhìn thấy lại nhịn không được chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Dương chi bạch ngọc làm con dấu, không hổ là Kha Hàn Anh Kha gia.”

Kha Hồng Tuyết nghe vậy cụp mắt nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Hôm khác tặng ngươi một miếng.”

Đó là thứ do Kha Học Bác tìm, Kha Văn Thuỵ tự tay điêu khắc con dấu cho hắn. Còn miếng mà Thịnh Phù Trạch tặng từ đầu…

Kha Hồng Tuyết thu lại ánh mắt, cất con dấu, nở nụ cười hỏi: “Đi uống rượu không?”

“Đi!”

-

Những ngày hè lãng đãng không đếm xuể, ban ngày dài dằng dặc, ban đêm huy hoàng.

Kha Hồng Tuyết học văn, uống rượu, nghe hát suốt mùa hè, đến ngày lập thu, Kha gia gửi đến vài thùng dưa hấu, chia cho các học trò và tiên sinh trong học phủ.

Kha Văn Thuỵ có thói quen thư từ qua lại với chưởng viện, Kha Hồng Tuyết cầm phong thư, phía sau là thư đồng xách một quả dưa hấu, hai người đi về phía tiểu viện của tiên sinh.

Khi thoáng thấy cổng viện ẩn mình giữa rừng trúc, Kha Hồng Tuyết ngừng chân trong giây lát, thư đồng phía sau không phát hiện vô tình đụng vào, dưa hấu rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều cánh hoa.

“Thiếu, thiếu gia.” Thư đồng lo sợ bất an kêu lên.

Kha Hồng Tuyết hoàn hồn, nhìn đống dưa bừa bãi dưới đất, im lặng vài giây rồi nói: “Không sao, dọn sạch rồi mang quả khác đến.”

“Vâng.” Thư đồng lập tức đáp ứng, xoay người đi tìm chổi.

Kha Hồng Tuyết tiếp tục đi về phía cổng viện. Trong khoảnh khắc hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ ra, hình như Mộc Cảnh Tự đang ở đây. Kể từ đêm hè đó, họ hầu như chưa từng gặp nhau trong học phủ.

Như thể bị ai đó cố ý tránh né, vì hắn đã nói "tốt nhất là tránh xa ta ra", nên Mộc Cảnh Tự chưa từng lại gần hắn.

Nhưng giờ Kha Hồng Tuyết lại tự mình đi vào viện của chưởng viện, hắn bước vào địa bàn của Mộc Cảnh Tự, vậy phải tính thế nào?

Kha Hồng Tuyết cau mày, bỗng nhiên có chút do dự, nhưng rất nhanh đã thoải mái.

Hắn đi tìm tiên sinh, không liên quan gì đến Mộc Cảnh Tự, dù có vô tình gặp nhau, cũng chỉ là oan gia ngõ hẹp, trùng hợp mà thôi.

Hắn nghĩ như vậy, đi vào trong viện, quen đường tìm đến trước phòng sách của chưởng viện, nhưng lại nhạy bén nghe thấy tiếng ho khẽ.

Trong khoảnh khắc, ký ức ùa về, Kha Hồng Tuyết chậm lại, trong lòng vô thức nghĩ: Đấy, là một kẻ dối trá, chẳng phải nói đi đường mệt mỏi mới ho sao, bây giờ ban ngày ho chẳng lẽ không phải là Mộc Cảnh Tự?

Cửa đóng chặt, dường như sợ gió mùa thu thổi vào. Kha Hồng Tuyết nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện nhỏ, chân mày hơi nhíu lại, định quay người đứng lùi vài bước, chờ bên trong nói chuyện xong mới gõ cửa.

Nhưng ngay khoảnh khắc định quay đi, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp yếu ớt: “ Tiên sinh nói trong thư rằng mọi chuyện như cũ, nhưng ta không biết hóa ra như cũ là hoàn toàn biến thành một người khác.”

Ma xui quỷ khiến, Kha Hồng Tuyết đột nhiên dừng bước, một bước cũng không bước nổi.

Một giọng nói già nua khác trả lời: “Điện hạ nhìn Hàn Anh bây giờ, chẳng lẽ không cảm thấy quen thuộc sao?”

“Hôm nay ta chỉ là thảo dân, tiên sinh sao lại gọi ta như vậy.” Mộc Cảnh Tự nói, sau đó mới trả lời: “Quen thuộc...... Sao có thể không quen chứ.”

“Lúc trước ta đặt tên cho hắn là Hàn Anh, ý chỉ tuyết đầu mùa, hắn vốn không cần vật ngoại thân nào, cũng không cần bất cứ thay đổi hay nhượng bộ nào, hắn chỉ cần làm Kha Hồng Tuyết của mình là đủ, cớ sao phải làm Thịnh Phù Trạch của ta?”

Thời tiết đầu thu vẫn còn nóng nực, dế mèn kêu vang, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong một đêm mát lạnh.

Kha Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ, con ngươi co rút lại, đầu óc trống rỗng, cả người run rẩy không rõ, như thể sắp chết đi.

Hắn gần như quên cả hít thở, đây như là một giấc mơ, không phân biệt được tốt xấu, hắn chỉ biết nếu mình cử động, giấc mơ này có thể vỡ tan.

Hắn nghe thấy người mà hắn đáng lẽ nên gọi là học huynh nói: “Ta vốn hy vọng hắn có thể sống cả đời thoải mái và vui vẻ, làm học giả hay thương gia đều không quan trọng, Kha gia có thể bảo vệ hắn chu toàn, ta có thể đảm bảo cho hắn bình an. Nhưng bây giờ là gì đây? Cái lồng cách đây năm năm, cuối cùng là giam giữ ta hay hắn?”

Lý trí bay đi đâu không biết, trước mặt Kha Hồng Tuyết là tiểu viện của chưởng viện học phủ, phía trước tiểu viện là một phòng sách.

Hắn đến đây để đưa thư của thái phó và tặng một quả dưa hấu ngày lập thu.

Vậy mà bây giờ hắn nghe được gì?

Bên ngoài viện có tiếng động vang lên, Kha Hồng Tuyết chợt tỉnh lại. Hắn như bị đổ chì vào chân, đứng yên tại chỗ mà không thể nhấc lên được. Tuy nhiên, một giọng nói khác trong đầu lại bảo hắn phải rời đi.

Không có lý do rõ ràng, chỉ dựa vào trực giác, hắn cảm thấy mình không nên đứng ở đây, không nên xuất hiện trước mặt hai người kia để hỏi về những gì mình vừa nghe thấy.

Hắn đã sớm suy đoán Mộc Cảnh Tự đến học phủ có mưu đồ khác, đã sớm rõ ràng ý đồ của Mộc Cảnh Tự không trong sáng.

Thậm chí, có thể hôm nay tất cả chỉ là một cái bẫy, cố tình dẫn dụ hắn đến đây, cố tình nói những lời mơ hồ này cho hắn nghe.

Lần đầu tiên sự thật lại gần hắn đến vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của Kha Hồng Tuyết lại không phải là tin tưởng.

Trong lòng hắn đã dựng lên hàng nghìn lý do để phản bác, nghĩ đến vô số khả năng rằng Mộc Cảnh Tự và chưởng viện đang cùng nhau lừa gạt hắn.

Tại sao?

Kha Hồng Tuyết mím môi, đôi môi khô nứt một cách kỳ lạ.

Hắn rốt cục cất bước, đi ra ngoài viện, trên đường gặp thư đồng đang chạy chậm tới đưa dưa hấu: “Thiếu gia.”

Kha Hồng Tuyết giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu: “Qua đi, đừng nói ta đã đến.” Thực chất trong lòng và đầu óc hắn đã loạn thành một nồi cháo.

Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra, thần sắc hắn lại thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Suốt những năm học cùng Thịnh Phù Trạch, hắn đã không còn phân biệt được đâu là giả tạo, đâu là những thứ đã thấm vào xương tủy, trở thành con người thật của hắn.

Kha Hồng Tuyết là hắn, Thịnh Phù Trạch cũng là hắn, bọn họ vốn nên là người thân thiết khăng khít nhất trên đời này.

Kha Hồng Tuyết lại đi về phía trước vài bước, mang theo một chút gió thu nóng hổi thổi qua gò má, hắn rốt cục có đáp án.

Vì sợ hãi.

Vì khả năng tiếp cận với sự thật quá mong manh và mơ hồ, hắn không thể chấp nhận được suy đoán đó có thể là giả, nên thà từ đầu đã phủ nhận tất cả.

Hắn có thể chấp nhận việc Thịnh Phù Trạch đã chết trên đường xuống phía Nam năm năm trước, đầu bị treo trên tường thành, nhưng hắn không thể chấp nhận thêm một lần nữa bị lừa dối khi đầy lòng hy vọng.

Hắn phải xác nhận tất cả sự thật, mới có thể tin tưởng một chút vào đoạn hội thoại vừa rồi.

Hắn trở lại sân của mình, đầu lâu vẫn ở trên bàn nhìn hắn như cũ.

Kha Hồng Tuyết nhìn nó thật lâu, trong lòng mờ mịt.

Hắn biết nhìn lá cây phân biệt phương hướng, cũng biết bói toán coi cát hung, hắn vung bút liền có thể làm thơ, xách rượu cũng có thể nói tin đồn trên phố.

Nhưng hắn không biết làm sao để nhìn thấy dáng vẻ của một bộ xương trắng khi phủ da thịt lên.

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ đây có thể không phải là đầu của Thịnh Phù Trạch.

Giờ đây, có người nhạt nhẽo nói rằng hắn đã nhận nhầm người, có người nói rằng Thịnh Phù Trạch đã từng đặt tên tự cho hắn, có người nói rằng Thịnh Phù Trạch vẫn còn sống, đã trở về tìm hắn, rồi lại bị hắn đuổi đi.

Tay càng nắm càng chặt, phong thư trong tay vò thành một cục, Kha Hồng Tuyết phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn bức thư kia, trầm tư thật lâu.

Không hỏi tự lấy là vì trộm, người quân tử không nhìn những thứ không nên thấy.

Nhưng sâu xa bên trong chính là có một đôi tay thúc giục hắn mở phong thư ra, Kha Hồng Tuyết nhìn chăm chú thật lâu thật lâu, cuối cùng trở về làm tiểu nhân.

Rồi hắn nhìn thấy ở cuối bức thư có viết: "Điện hạ vẫn khỏe chứ?”

Ông nội của hắn, đương triều thái phó, hỏi chưởng viện tiên sinh của hắn, điện hạ có khỏe không?

Điện hạ nào?

Thịnh Phù Trạch.

Kha Hồng Tuyết nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, mắt đỏ ngầu, tràn đầy những tia máu đáng sợ. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bức thư, cuối cùng không kìm được mà cười thành tiếng.

Một nụ cười đau đớn đến xé lòng, như muốn nôn hết ruột gan ra, nước mắt đẫm máu tràn ra.

Không phải những lời nói lỗ mãng xúc phạm khi gặp lại, mà là lời nhắc nhở, nói rằng Kha Hồng Tuyết khôn khéo nửa đời, bị người đời khen ngợi đến mờ mắt, nhưng lại có thể nhận nhầm cả bộ hài cốt của người trong lòng mình.

Cái đầu lâu mà hắn giành giật từ miệng chó, ôm trong lòng, bảo vệ suốt năm năm bất kể sống chết vốn dĩ không phải của Tam điện hạ của hắn.

Kha Hồng Tuyết cười đến đau bụng, lúc thư đồng trở về hắn đã tỉnh táo lại, nhưng khóe mắt dường như vẫn có huyết lệ chảy xuống.

Thư Đồng kinh hãi, đang muốn hỏi, Kha Hồng Tuyết khàn giọng mở miệng, gằn từng chữ như khóc không ra nước mắt: “Chuẩn bị xe.”

-

Đêm đó, “Mộ của "Thịnh Phù Trạch" bị người ta đào lên, có người chôn một cái đầu lâu, lấy ra một khối bạch ngọc.

Ba tháng sau, khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông phủ xuống kinh thành, khu xá viện mới phía Nam của Lâm Uyên học phủ vừa được xây xong. Ngày đầu tiên Mộc Cảnh Tự chuyển vào, y thấy có người mang đồ đạc rầm rộ đi vào tây sương phòng.

Mặc một thân áo khoác màu đỏ rực, phối hợp với một đôi giày da dê tơ vàng, trong lúc đi áo choàng phiêu động, quý khí bức người.

Kha Hồng Tuyết cong một đôi mắt hoa đào, đi tới trước mặt y, thuận miệng hỏi: “Nghe nói học huynh thông minh hơn người, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, không biết học huynh có biết khắc ấn không?”

Hắn giơ cổ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một chiếc ấn không chữ bằng ngọc bạch, được chôn cùng với một đống quần áo dưới đất suốt năm năm, nhưng giờ đây vẫn tỏa sáng lấp lánh, dường như chưa bao giờ bị màn đêm che khuất.

Con dấu ấn chứa đựng tâm tư bí mật của thiếu niên năm ấy trên du thuyền sông Kim Phấn, nay lại được trưng ra trần trụi giữa hai người.

Phía sau là tuyết trắng bay đầy trời, Kha Hồng Tuyết đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn Mộc Cảnh Tự, tuyết đọng trên mi mắt hắn đông thành sương.

Hắn cười đến ưu nhã lại ấm áp, là thiếu niên tuấn tú nhất trên đời này.

“Làm giao dịch đi học huynh.” Hắn nói, “ Huynh khắc cho ta một cái ấn, ta tặng toàn bộ Kha gia cho huynh.”

Quyền thế, tiền tài, địa vị, mạng lưới quan hệ của Kha gia, cùng với ta.

Tất cả, chỉ cần huynh cần, ta đều cho huynh.

Ta mặc kệ huynh có ý đồ gì, cũng không quan tâm huynh có phải lại gạt ta hay không, huynh đã trở lại, huynh tới tìm ta, nên chuẩn bị tốt bị bị ta dây dưa cả đời.

Ta là người giống huynh nhất trên thế gian này, ta là huynh thứ hai trên thế gian này, chúng ta sinh ra để chung chăn chung gối, chết để chung một nấm mồ, chúng ta phải quấn lấy nhau đời đời kiếp kiếp không dứt.

Đây là món nợ Thịnh Phù Trạch nợ ta, phải để Mộc Cảnh Tự trả lại.

Huynh đã muốn đắm mình trong tiết trời tươi đẹp, sao có thể thiếu được cảnh đông đầy tuyết của Hàn Anh?

Kha Hồng Tuyết khẽ cười, ngẩng đầu lên, đáy mắt nhìn y, vì thế trên đời này chỉ có thể nhìn thấy một mình y: “Học huynh, đã lâu không gặp.”

Điện hạ, vẫn khỏe chứ?