Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 176




Từ khi được Hoàng đế Nguyên Hưng đặc cách cho phép ra vào cung từ năm mười ba tuổi, Thịnh Phù Trạch không biết đã bao nhiêu lần đêm không về ngủ.

Nhưng thân là hoàng tử, cở lại chỗ nào cũng không phù hợp. Hoa lâu thì không thể, tửu lâu thì quá hoang đường, mà tới gần nhà quan viên bình thường cũng sẽ có tín hiệu phát ra ngoài, có thể gây ra biến cố chính trị. Y không muốn tham gia quá nhiều vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái, nên cũng không thể tùy tiện tìm nhà để ở nhờ.

Vì thế, không cần suy nghĩ nhiều, mỗi khi tam điện hạ không về cung, y lại lén lút vào Kha gia, chui vào tiểu viện của Kha Hồng Tuyết, cười hì hì chen vào cùng một giường với hắn

Vừa lấy hơi ấm, vừa sát vào người, toàn thân mùi rượu phấn son, như một ma rượu không tỉnh táo, ôm lấy Kha Hồng Tuyết, thì thầm: “A Tuyết mềm mại.”

Thiếu niên không có nhiều cơ bắp, xương cốt đều mềm mại, da lại mịn màng, Thịnh Phù Trạch nói đúng là thật.

Nhưng hơi rượu nhè nhẹ lan tỏa trong màn giường, thân thể sát vào nhau, nói những lời này, có phần không tôn trọng người khác.

Người tuyết nổi giận mấy lần, cũng không biết mình tức cái gì, tóm lại tai và má đều đỏ bừng, sau này không cho y ôm mình ngủ nữa, nhưng lại không nỡ thấy một hoàng tử như y lang thang trên đường, đáng thương tranh chỗ với mèo hoang, Kha Hồng Tuyết đành dọn ra một căn phòng trong tiểu viện, dành riêng cho Thịnh Phù Trạch.

Cho nên Tam điện hạ cười hì hì cầu xin hắn thu lưu mình một đêm, ít nhiều có chút không cần thiết.

Dù sao cửa lớn Kha gia cho tới bây giờ chưa từng khóa với y.

Qua một đêm, khi gà vừa gáy lần đầu, trời chưa sáng, cửa phòng bên cạnh đã mở ra, Kha Hồng Tuyết rất tình cờ mở mắt trong đêm tối.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, có người nhẹ nhàng vào cửa, dừng lại bên bàn một lát, rồi nói nhỏ gần như không nghe thấy:“A Tuyết, ta về đây.”

Dù biết người vẫn đang ngủ, y cứ nhất định trước khi đi phải qua đây nói một tiếng tạm biệt, chẳng ai biết đó là tật gì.

Đợi khi cửa phòng khép lại lần nữa, tiếng bước chân biến mất trong viện, Kha Hồng Tuyết ngồi dậy trên giường, ngẩn ngơ một lúc rồi đi tới bàn, thắp đèn, nhìn thấy một cây kẹo hồ lô đỏ tươi.

Y đã tiêu tiền của Kha Hồng Tuyết mua ba cây kẹo hồ lô, nhưng trước khi đi lại để lại cho hắn một cây.

Đây là ý gì đây?

Kha Hồng Tuyết cúi đầu, nhìn cây kẹo hồ lô, rồi nhìn cái hộp nhỏ trên đầu giường, trong hộp chứa đầy phấn son, ngọc bội, quạt xếp, túi thơm mà Tam điện hạ vui vẻ tiện tay mua trên đường... những vật nhỏ xinh nhiều không kể xiết.

Có món là tiền y tự mua, có món là lừa được từ Kha Hồng Tuyết, dù mua vì lý do gì, dù ban đầu nói sẽ tặng cho ai, ngày hôm sau khi Thịnh Phù Trạch đi, Kha Hồng Tuyết luôn thấy một món trong phòng mình.

Ánh sáng nhạt dần xuyên qua cửa sổ, Kha Hồng Tuyết đứng yên một lát, thay đồ rồi đi tới thư phòng.

Kha Văn Thụy là thái phó đương triều, Kha gia học rộng hiểu sâu, gọi là thư phòng, nhưng cả một viện đầy sách, quy mô lớn hơn nhiều so với thư viện tư nhân bình thường.

Kha Hồng Tuyết tùy ý bước vào một phòng, trên bàn sách vẫn còn cuốn "Thánh Tư Lục" chưa đọc xong từ đêm trước, bên cạnh là những ghi chú, mỗi dòng đều là những phương sách trị quốc tốt.

Hắn thực sự rất thích hợp làm quan, ông nội cũng nói vậy.

Nhưng Kha Hồng Tuyết không muốn.

- “A Tuyết, ngươi phải mau khỏe lại, ta sẽ dẫn ngươi đi thả đèn trên sông Kim Phấn, đi săn đại bàng ở Tắc Bắc, đi qua thung lũng côn trùng ở Mân Nam.”

“Ta biết rất nhiều chỗ vui, đợi ngươi khỏe lại, đợi ta phong vương, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi.”

Thịnh Phù Trạch không muốn tranh ngôi vị hoàng đế, vậy hắn sẽ không tham gia khoa cử tranh giành danh lợi, đổi lại cuộc sống chìm nổi chốn quan trường, mệt mỏi lao lực cả đời.

Chỉ là…

Kha Hồng Tuyết hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào nghiên mực thanh liên trên bàn.

Đó là món quà không biết từ buổi tiệc nào có người nịnh bợ tặng tam điện hạ, tam điện hạ thấy là món tốt, không nghĩ nhiều mà tặng luôn cho Kha phủ.

Kha Hồng Tuyết ngắm nhìn nghiên mực ấy một lúc lâu, đến khi trời sáng tỏ ngoài cửa sổ, mới thu lại ánh nhìn.

Ngoài sông Kim Phấn, y chưa đưa hắn đi đâu.

Kha Hồng Tuyết đã khỏe từ lâu, nhưng những lời Thịnh Phù Trạch nói, phần lớn đều chưa thực hiện.

Người tuyết mím môi, tâm trạng rất thấp, có chút bực bội không rõ.

Một lúc lâu sau, Kha Hồng Tuyết cúi đầu, tiện tay làm một bài thơ.

*****

“A Tuyết, ngươi thật lợi hại.” Xuân sắc ngày càng đẹp, hoàng tử thiếu niên không có chút đứng đắn nào tựa vào ghế sập, bên cạnh đặt một bình rượu hoa đào hảo hạng, vừa nhấp từng ngụm nhỏ vừa nói: “Thái phó mang thơ ngươi viết đến Quốc Tử Giám, phụ hoàng đúng lúc có mặt, khen ngợi ngươi suốt một nén hương. Ngươi không thấy đâu, mấy đứa bạn học tức giận đến xanh mặt.”

Thịnh Phù Trạch cười mỉm, giọng dịu dàng, mắt đào lấp lánh ánh sáng, đẹp hơn cả xuân sắc.

Kha Hồng Tuyết vô tình nhìn qua một cái, tay không chú ý để lại một vết mực.

Sau khi tỉnh lại, y nhìn vết mực trên bài luận, khẽ nhíu mày, đứng yên không động đậy.

Người nói chuyện nhận ra sự khác lạ, mày khẽ nhướng, từ ghế sập bước xuống, chân trần bước tới sau Kha Hồng Tuyết, cúi người nhìn bài luận.

“Là vì hành động của quân tử phải như mặt trời, mặt trăng rực rỡ, thẳng thắn và quang minh...” Khi y đọc bài luận, giọng điệu có chút đặc biệt, không giống như khi đùa giỡn bình thường, cũng không phải là sự tuỳ tiện trong trò chuyện, mà là một loại... cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Giống như chân thành nghiêm túc đến cực điểm, lại dịu dàng từ tốn làm người ta say mê, như một bình rượu hoa quế đã ủ nhiều năm, vừa mới mở nắp, chưa vào miệng, mùi hương đã lan tỏa khắp nơi, đủ làm người ta mơ mơ màng màng.

Bên tai Kha Hồng Tuyết ửng đỏ, môi mím chặt, chợt có ý định muốn che bài luận hoặc bịt miệng Thịnh Phù Trạch lại, không muốn y đọc tiếp.

Nhưng trong khoảng khắc lựa chọn đó, Thịnh Phù Trạch đã cười nhẹ trên đỉnh đầu hắn, cúi xuống cầm lấy tay hắn, dẫn bút còn chưa đặt xuống viết vào vết mực ấy.

“Đã nói về quân tử, vẽ vết mực thành hoa mai thì sao phải nhíu mày?” Thịnh Phù Trạch cười nói, giơ tay vô tình làm mờ vết mực, trên bài luận về quân tử, trong chớp mắt xuất hiện một đóa hoa mai, thật tuyệt mỹ.

Nói về tao nhã, hoa mai trong tuyết là vật tao nhã nhất trên đời; nhưng nói về phẩm chất cao thượng, lẫm liệt... nhiệt độ ấm áp trên mu bàn tay lại chẳng hề lạnh lùng.

Khách làng chơi trong Phong Nguyệt lâu nắm tay Tiểu Hồng Tiểu Lục, lúc vẽ tranh trên người các nàng, hơn phân nửa cũng là nhiệt độ này.

Kha Hồng Tuyết thoáng chốc tỉnh táo, sắc mặt thậm chí còn tái nhợt.

Nhưng Thịnh Phù Trạch chẳng để ý, buông tay sau khi liếc nhìn bài luận, nhẹ giọng đọc: “Thẳng thắn quang minh... A Tuyết, dường như ngươi không được thẳng thắn cho lắm.”

Nếu không thì sao lại phân tâm khi viết bài luận?

Thịnh Phù Trạch quen nói linh tinh, không chờ hắn trả lời, lại chân trần bước khỏi sau lưng Kha Hồng Tuyết, nằm lại trên ghế sập, quay đầu nhìn hoa lê bên ngoài cửa sổ sắp nở, mắt lóe lên rồi cười mời: “Gần đây người trong Phù Viên nhiều quá, ta lo ngươi đến đó sẽ không thoải mái. Giờ đóng cửa vườn, cũng đúng vào mùa xuân, A Tuyết, khi nào có thời gian, chúng ta cùng đi chơi nhé? Nói mới nhớ, cái viện ta tặng ngươi, ngươi vẫn chưa đặt tên, không định dùng à?”

Y nhìn ra ngoài cửa sổ, Kha Hồng Tuyết cúi đầu, nhìn đóa hoa mai trên giấy, tay phải không tự giác siết lại, bản thân cũng không rõ muốn nắm giữ điều gì, nhưng cuối cùng chỉ là cây bút đã nằm trong tay và một chút không khí qua đường, ngoài ra chẳng có gì khác.

“A Tuyết?” Thịnh Phù Trạch không nhận được câu trả lời, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, gọi thêm một tiếng.

Kha Hồng Tuyết nhắm mắt lại, cuối cùng cũng hé môi: "Được.”

Thịnh Phù Trạch cười hỏi: “Tên thì sao?”

Kha Hồng Tuyết hơi dừng lại, im lặng một lúc mới nói: “Qua một thời gian nữa.”

Qua một thời gian nữa, đợi khi ta có tên tự, sẽ để lại một tên viện trong Phù Viên của ngươi.

Xuân sắc đẹp, hương hoa đào ủ thơm hơn mùi rượu, không khiến người say, mà lại vô cùng thoải mái.

Rượu ngon tao nhã nhất lan tỏa trong thư phòng lạnh lẽo nhất, Thịnh Phù Trạch uống rượu, thỉnh thoảng ngâm nga một bài hát nhỏ thịnh hành trong phố, mỗi bài từng được các cô gái trong Phong Nguyệt lâu hát qua.

Kha Hồng Tuyết dưới tầng tầng lớp lớp nhiễu loạn ấy, viết hai bài luận, nét chữ không giống nhau.

Khi tam điện hạ ra về liếc qua một cái, chợt cười: “A Tuyết thật tốt, biết ta chưa làm bài, còn đặc biệt viết giúp một bài.”

Kha Hồng Tuyết không nói gì, để y lấy bài luận đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Nhớ để dành thời gian nhé, chúng ta đi chơi Phù Viên!”

Kẻ phong lưu đến rồi đi vội vã, chỉ còn lại một bình rượu trống bên cạnh ghế sập chứng tỏ y đã thực sự đến.

Kha Hồng Tuyết ngồi sau bàn sách một lúc, đứng lên, bước tới trước ghế, cúi đầu nhìn bình rượu trống, lại nhìn chiếc chén sứ trắng đặt cạnh, trong chén còn một tầng rượu mỏng.

Hắn suy nghĩ một lúc, cầm chén lên, đưa tới môi, nhấp một ngụm.

Chỉ một ngụm, Kha Hồng Tuyết đã nhíu mày.

...... Khó uống quá.

Rốt cuộc có gì ngon mà người ấy ngày nào cũng tiệc tùng không ngừng, mỗi ngày không rời rượu được cơ chứ?

Đều sắp thành ma rượu rồi.

Kha Hồng Tuyết nghĩ, đặt ly rượu xuống, tầng chất lỏng kia vẫn ở bên trong.

Hắn bước ra khỏi cửa phòng sách,  gọi người hầu tới dọn dẹp.

Kha Thái Phó vừa vặn đến trong sân tìm sách, thấy hắn bèn đứng tại chỗ chờ hắn đến.

Tâm tình Kha Hồng Tuyết trầm xuống, chậm rãi bước tới: "Ông nội.”

Kha Văn Thụy gật đầu: "Điện hạ đi rồi?”

Kha Hồng Tuyết bất giác nắm chặt tay, nhiệt độ trên mu bàn tay dường như vẫn còn lưu lại: "Đi rồi.”

Kha Văn Thụy cất bước, dẫn hắn đến kho sách, vừa sai khiến hắn giúp mình tìm sách, vừa thờ ơ hỏi: "Còn không định thi khoa cử à?"

Giọng Kha Hồng Tuyết khàn khàn: "Tôn nhi bất hiếu.”

Kha Văn Thụy thở dài, khom lưng tìm trong kho sách, cũng không trách cứ, mà hỏi: "Đã không muốn nhập sĩ thì đi học phủ đi, bệ hạ hỏi qua nhiều lần, ta không thể nói con không muốn cống hiến cho Đại Ngu được.”

Kha Học Bác đã làm thương nhân, theo lý mà nói Kha Hồng Tuyết vốn không thể tham gia khoa cử, Hoàng đế Nguyên Hưng phá lệ cho hắn tư cách, kết quả Kha Hồng Tuyết từ đầu tới cuối không có ý định đi thi, cho dù Kha Văn Thụy là thái phó, cũng không thể hết lần này đến lần khác từ chối.

Chỉ có thể nói học vấn chưa tinh, cần nghiên cứu thêm, mới không quá đáng.

Kha Hồng Tuyết không trả lời ngay, Khắc Văn Thụy từ đống sách quay lại nhìn hắn một cái, ánh mắt bình thản mà thông tuệ: “Thôi, qua một thời gian nữa cũng được, con mới mười sáu tuổi.”

Ông hỏi: “Cần ta đặt tên chữ cho không?”

Ánh mắt Kha Hồng Tuyết khẽ động, lại không lên tiếng.

Kha Văn Thụy nhất thời cũng không biết nên giận hay nên cười: “Được, ta sẽ nhờ điện hạ của con đặt tên tự cho con.”

Ông quay đầu lại, cuối cùng tìm được cuốn sách cần, trước khi rời kho sách không nhịn được, còn buông một câu: “Sao lại thành ra cái hồ lô kín vậy, hồi bé đâu có thế.”

Kha Hồng Tuyết hồi bé thông minh lắm, vừa thông minh vừa lanh lợi, gan to lắm, trước mặt Hoàng đế còn dám khóc.

Hai năm nay lại càng ngày càng kín tiếng, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hai tháng sau, Thịnh Phù Trạch vào triều, mùa xuân rực rỡ, y mời người tới Phut Viên ngắm hoa, lại nửa đêm mang bình rượu nhảy vào tiểu viện của Kha Hồng Tuyết, gọi y lên lầu Hồng Sơn ngắm cảnh đêm.

Thịnh Phù Trạch tươi cười: "A Tuyết, ngươi chắc chắn không đoán được ta thắng cái gì từ trong tay thái phó đâu.”

Kha Hồng Tuyết ăn một đĩa bánh hoa đào, nhướng mắt nhìn sang.

Thịnh Phù Trạch: “Thái phó bảo chúng ta làm thơ, ai thắng có thể lấy bất cứ thứ gì từ ông ấy.”

Y cười nói: “Ta thắng, nên ta lấy quyền đặt tên tự của ngươi! Ngươi chờ đi, ta nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên thật hợp với ngươi!”

Đêm tối mênh mông, đom đóm bay thấp, hoàng tử thiếu niên cười tươi, ngạo nghễ và tự do đến cực điểm, sắc xuân gặp y cũng phải e thẹn cúi đầu.

Kha Hồng Tuyết nhìn qua, tim đột nhiên loạn nhịp, hòa lẫn vào tiếng côn trùng kêu râm ran khi xuân chớm tàn, không ai phát hiện.