Vương thị làm giàu ở Giang Nam, là một trong những thị tộc lớn nhất ở đó. Lúc hai đích nữ xuất giá, chỉ riêng việc hộ tống của hồi môn đã phải thuê đến hàng trăm người áp tải, có thể thấy số lượng và giá trị của hồi môn lớn đến mức nào.
Vương Tú Ngọc tiện tay chỉ cho Dung Đường một chiếc xe chở của hồi môn. Mở hộp ra, từng món đồ đều có giá trị liên thành, báu vật hiếm có trên đời. Sau khi Dung tiểu thế tử trở về ngõ Vĩnh An, việc đầu tiên là chuyển hết những bảo vật đó xuống để kiểm tra từng cái một.
Bình lọ lọ lọ cùng lụa là gấm vóc được cất vào kho, sách cổ và tranh chữ từng món được phơi trên giá dưới ánh nắng gay gắt đầu tháng sáu, để giết những con mọt sách lâu ngày không thấy ánh sáng.
Không thể không nói, Dung Đường đúng là một nhóc ham tiền, từ đầu đến cuối đều rất hăng hái, thậm chí còn chủ động giúp một tay, khiến Song Phúc rất lo lắng rằng thiếu gia nhà mình có thể bị trật thắt lưng hay chỗ nào đó.
Nhưng Dung Đường hoàn toàn không có gì bất ổn, ngược lại, trên mặt y luôn nở nụ cười.
Khi Túc Hoài Cảnh trở về, y đang cầm quạt, vừa bóp thắt lưng vừa quạt gió, vui vẻ kiểm tra tài sản của mình. Những vẻ rụt rè xa cách thường ngày lập tức tan biến thành mây khói, nhìn y chẳng khác gì một phú ông nhỏ.
Đại nhân vật phản diện dừng bước, những cảm giác ngạc nhiên không hài lòng khi nghe mấy tin đồn lúc nãy ở đầu ngõ cũng giảm đi hơn phân nửa.
Dung Đường thong thả bước đi, thấy Túc Hoài Cảnh, ánh mắt sáng lên, quơ quơ cây quạt trong không khí, gọi hắn tới: "Hoài Cảnh Hoài Cảnh, ngươi mau tới xem!”
Sách cổ và tranh chữ được bày ra trong sân, từng món đều là báu vật hiếm có được bảo quản tốt, chữ viết rõ ràng. Nếu mở một buổi triển lãm mời các học giả khắp nơi đến thưởng thức, sợ là sẽ san bằng ngưỡng cửa nhà Đường Cảnh.
Túc Hoài Cảnh bước tới, tiện tay nhận lấy chiếc quạt trong tay Dung Đường, từ từ quạt cho y.
Buổi tối thời tiết mát mẻ, hoàng hôn treo trên bầu trời, một nửa ráng chiều rực đỏ.
Túc Hoài Cảnh rũ mắt nhìn sườn mặt Dung Đường bị ánh chiều tà nhuộm vào, ánh mắt thoáng tối đi, không định tìm y gây chuyện.
Hắn hỏi: "Những thứ này là mẫu thân đưa cho Đường Đường sao?”
"Ta xin từ mẫu thân đấy!" Dung Đường rất tự hào, không hề xấu hổ vì đã lớn rồi mà vẫn xin mẹ đồ.
Túc Hoài Cảnh hơi dừng lại, không kiềm được mà cười: " Mẫu thân thật là chiều chuộng ngươi.”
Trong mũi Dung Đường "hừ hừ" hai tiếng, càng kiêu ngạo: "Đúng vậy!”
Túc Hoài Cảnh cười lắc đầu, không nói gì thêm, mà hỏi: "Nhiều sách như vậy, Đường Đường định xử lý thế nào?”
Dung Đường nghe vậy, mắt sáng lên, quay đầu hứng khởi nhìn Túc Hoài Cảnh: "Quyên cho Lâm Uyên học phủ thì sao?”
Túc Hoài Cảnh sững sờ, nhạy bén phát hiện ra trong đó có cái gì đó mờ ám: "Quyên góp?”
Dung Đường lập tức cười, giảo hoạt bổ sung: "Trên danh nghĩa là quyên tặng.”
Túc Hoài Cảnh nghe ra ẩn ý của y, buồn cười lắc đầu, kéo tay y đi vào nhà, nghe y từ từ nói chuyện.
Dung Đường nói: "Lâm Uyên học phủ ở Đại Ngu là một bảng hiệu sống, nhưng do hạn chế về địa lý, không phải người đọc sách nào cũng có cơ hội tới thi thố học hỏi. Chưởng viện của học phủ và Kha gia có quan hệ mật thiết, ta muốn lấy danh nghĩa của mẫu thân quyên tặng những sách này, đồng thời tài trợ xây dựng vài phòng học và học đường cho họ.”
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường muốn gì từ việc này?”
Dung Đường nói thẳng: "Mẫu thân có đại tài, lại giàu lòng nhân ái, việc chỉ ở trong nhà thật là thiệt thòi. Sau này nếu hoà ly, bà có thể ở lại kinh thành do chúng ta phụng dưỡng, hoặc trở về quê nhà Giang Nam. Nhưng—”
Y dừng một chút, lông mày nhíu lại:"Nhưng thời đại nào cũng thế, phụ nữ từ nhà chồng trở về nhà mẹ đẻ, bất kể lý do gì, cũng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào.”
Tuy Vương Tú Ngọc là người có nội tâm mạnh mẽ, một hai câu có thể không để bụng, nhưng lâu dần khó tránh khỏi lo nghĩ, lâu ngày sẽ sinh buồn bã, làm tổn hại bản thân.
“Đường Đường muốn tìm chút chuyện cho mẫu thân làm? "Túc Hoài Cảnh hỏi y.
Dung Đường gật đầu: "Giang Nam giàu có và đông đúc, các gia đình quyền quý cũng chú trọng con cái. Ta nghĩ nên quyên tặng sách và văn kiện cổ cho Lâm Uyên học phủ, đổi lấy quyền cho mẫu thân thành lập một viện ở Giang Nam, chuyên tuyển nữ sinh, bắt đầu từ những gia đình khá giả, rồi cho các gia đình nghèo vào học miễn phí thậm chí được trợ cấp, dần dần tạo cơ hội cho phụ nữ được mở mang học hỏi.”
Việc mở mang trí tuệ chỉ mất hai ba năm, trong thời đại này, tuy phụ nữ chưa thể vào triều làm quan, nhưng hai ba năm khai sáng cũng có thể giúp họ không sống mơ hồ, bị đàn áp.
Ý tưởng này rất khó thực hiện, không chỉ do hạn chế từ hoàn cảnh, mà còn bởi việc tuyển nữ sinh ra khỏi phủ đi học cũng sẽ gặp nhiều lời ra tiếng vào.
Nhưng Dung Đường luôn cho rằng, dù lý tưởng đến đâu, cũng không thể xây dựng một xã hội bằng cách mơ tưởng. Cần phải hành động, dù thay đổi nhỏ, nhưng có thay đổi, lâu dần, nước chảy đá mòn.
Huống chi…
Y quay đầu, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh.
Y luôn nhớ lời Túc Hoài Cảnh nói trước cổng viện thi: "Có một ngày, những người xem bảng trước cổng không chỉ có áo xanh, mà còn có váy la.”
Dung Đường biết rằng nếu lịch sử kiếp này đi đúng hướng, Túc Hoài Cảnh sẽ lên ngai vàng, trở thành hoàng đế, chắc chắn hắn sẽ đưa ra hàng loạt chính sách hỗ trợ, để hạt giống hy vọng có đất cắm rễ mọc mầm, cuối cùng nở hoa.
Dù một năm, hai năm, mười năm, trăm năm, khó thay đổi môi trường lịch sử, nhưng ngàn năm, vạn năm, ai dám nói điều này là vô ích đây?
Còn nếu đời này y vẫn không thể thay đổi kết cục, tuyến thế giới vẫn sẽ đi đến chỗ sụp đổ…
Y đã cố gắng, cũng coi như không thẹn với lương tâm.
Mắt Dung Đường sáng rực, phản chiếu ráng chiều ửng đỏ giữa hè, từng đốm sáng lên trong mắt như đom đóm mùa hè, nhìn vào khiến lòng người rung động.
Tim của Túc Hoài Cảnh đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, để đưa cho Dung Đường xem hắn thực sự ngưỡng mộ và yêu mến người trước mặt này như thế nào.
Dung Đường nhìn hắn rồi quay đầu lại, hơi do dự, nhíu mày: "Chỉ là chưa chắc mẫu thân sẽ chấp nhận đề nghị của ta, việc đạt được tư cách mở chi nhánh học phủ cũng không dễ dàng, Kha Hồng Tuyết chưa chắc sẽ giúp chúng ta—”
"Sẽ giúp." Túc Hoài Cảnh nắm tay Dung Đường, nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: "Chuyện này để ta nói với Kha Hàn Anh, hắn sẽ đồng ý, năm xưa huynh trưởng cũng từng có mong muốn này, hắn nhất định sẽ tìm cách thực hiện.”
Không nói đến những điều này, dạy dỗ học sinh không phân biệt đẳng cấp, Kha gia đời đời đại nho, trong xương cốt hắn cũng chảy dòng máu muốn gieo mầm kiến thức khắp nơi. Nếu không phải vì ở lại với Mộc Cảnh Tự, có lẽ hắn sẽ chọn một ngôi làng nhỏ, mở một trường tư thục, ngày dạy học, tối dạo bước cùng huynh trưởng trên đồng ruộng.
Thoát khỏi vỏ bọc phong lưu lãng tử, Kha Hồng Tuyết sống một cách tự do và thong dong hơn phần lớn người đời.
“Nếu mẫu thân không muốn, "Túc Hoài Cảnh mỉm cười, trấn an Dung Đường, "Đường Đường đừng quên, đường tỷ của chúng ta hiện đang làm phu tử ở Lâm Uyên học phủ, nếu mẫu thân không muốn vất vả mệt nhọc, chúng ta có thể tìm đến Oánh Oánh tỷ, tỷ ấy chắc chắn sẽ đồng ý, sau này chúng ta chỉ cần yên tâm dưỡng lão cho mẫu thân là được.”
Hắn luôn nói chuyện với Dung Đường một cách ôn hòa mà kiên định, như thể bất kỳ khó khăn nào đối với hắn đều có thể giải quyết dễ dàng. Như một cơn gió nhẹ thoảng qua, để lại một chút dấu vết, không đáng lo ngại.
Sau khi giải đáp hết những băn khoăn của Dung Đường, hắn lại gọi một tiếng: "Đường Đường.”
“Hả?”
Túc Hoài Cảnh nói: "Đường Đường là người có lòng tốt, luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp vì nước vì dân. Dù khó khăn đến đâu, phức tạp thế nào, chỉ cần nghĩ ra thì cứ nói cho ta biết, đừng lo lắng, đừng sợ hãi.”
"Ta sẽ làm hết sức mình để giúp ngươi thực hiện." Hắn nói nhẹ nhàng.
Hắn đã từng nghe kể, Dung Đường vốn sống trong một thế giới rất tốt đẹp, không cần phải vật lộn mới có thể tồn tại.
Túc Hoài Cảnh không biết thế giới đó như thế nào, cũng không muốn để y quay lại, nên cố gắng hết sức để nơi này trở nên gần giống với cố hương của Dung Đường, không uổng công y đã làm bạn cả con đường, cố gắng độ hắn, giải thoát cho hắn khỏi khổ đau.
Túc Hoài Cảnh cười, giọng nói dịu dàng ấm áp: "Giao cho ta là được rồi.”
Trong lòng Dung Đường run rẩy, mãi không đáp lại, mây hoàng hôn đỏ rực sau lưng họ tạo thành một bức màn rực rỡ, hương thơm của mực giấy lan tỏa trong viện, mỗi bước đi qua đều không phải vô nghĩa, tất cả đều được ghi lại trong cuốn sách mang tên "lịch sử".
Lâu sau, Dung Đường gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn ngươi, Hoài Cảnh.”
……
Tối hôm đó, Túc Hoài Cảnh cuối cùng cũng không làm phiền Dung Đường vì mấy chuyện đồn thổi ở đầu ngõ.
Hắn nghĩ, phu quân của mình là bồ tát từ bi nhất thiên hạ, nếu vì một chút ghen tuông nhất thời, để thỏa mãn d*c vọng cá nhân mà bị phiền lòng bởi những lời đồn rõ ràng là bịa đặt, thì thật không đáng làm người.
Nhưng ngày hôm sau, Ngự Sử Trung Thừa đại nhân chưa bao giờ về sớm đã nghỉ việc, mặc nguyên bộ triều phục uy nghiêm, cười tươi gõ cửa từng nhà hàng xóm, phân phát trứng gà đỏ, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua động tĩnh hơi lớn, làm phiền các thím quá, thật sự là do mẫu thân của phu quân thương ta và phu quân, lo lắng chúng ta ở ngoài không đủ ăn mặc nên sai người gửi một xe báu vật đến, để chúng ta chi tiêu hàng ngày, làm phiền các thím, xin đừng trách.”
Hàng xóm nhìn những quả trứng gà đỏ được đưa vào tay, thường chỉ phát sau khi phu nhân trong nhà sinh con, mặt đỏ hơn cả trứng gà, liên tục cảm ơn với vài lời chúc phúc, rồi mới bối rối nhận lấy trứng.
Về sau, khi Túc Hoài Cảnh trở về nhà sau giờ làm việc, nghe thấy những lời đồn thổi ở đầu ngõ đã trở thành: "Ôi chao, cặp phu phu trẻ ở đầu ngõ thật là trai tài trai sắc*, khuôn mặt đó, bộ triều phục đó... Chà chà, thật là tuấn tú! Nếu ta trẻ hơn mười tuổi, cũng muốn tìm một tiểu lang quân như vậy ở nhà, nhìn thôi cũng thấy vui mắt!”
(*Câu này từ câu trai tài gái sắc đó)"Thôi đi bà, bà biết họ là ai không, một là mệnh quan triều đình, một là thế tử vương phủ, bà là cái thá gì mà đòi chen chân vào. Theo ta, họ đúng là trời sinh một đôi, duyên định ba đời!”
“……”
Túc đại nhân ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt nhắm nghiền, khóe miệng không ngừng cong lên, chỉ còn Song Thọ lái xe chịu đựng tất cả những lời đồn thổi, tai đỏ ửng.
Có trời mới biết lúc nó lén lút luộc một giỏ trứng gà đỏ từ phòng bếp đi ra, ánh mắt Bích Tâm tỷ tỷ nhìn nó như thế nào…
Sao lang quân lại trẻ con như vậy......
Bạn nhỏ Song Thọ năm ấy mười tám tuổi nặng nề thở dài một hơi, cảm thấy có thể mình trưởng thành hơn Túc Hoài Cảnh rất nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:Chữ to! In đậm!!!Trong một mức độ nào đó, Đường Đường là người theo chủ nghĩa lý tưởng, vì y đã thấy hiện đại nên việc suy nghĩ vượt ra khỏi thực tế cổ đại là điều rất bình thường.
Về việc nữ sinh nhập học, đây vốn là một mong muốn tốt đẹp vào thời điểm đó, cần phải vượt qua rất nhiều khó khăn, nhưng vì đây không phải là tuyến chính nên tôi sẽ không viết nhiều về điều này. Chỉ muốn nói rằng họ có mong muốn thay đổi thế giới này và sẵn sàng nỗ lực vì điều đó, dù thoát khỏi thực tế nhưng chắc chắn vẫn đạt được một số kết quả nhất định, không phải là không tưởng mà không hành động.
Lý do tại sao nói nên cho con gái nhà giàu vào học trước, có thể hiểu là làm giàu trước dẫn dắt làm giàu sau.* Trong điều kiện sản xuất kém, gia đình nghèo chắc chắn cũng không nghĩ đến việc cho con gái đi học, cần có thay đổi xã hội trước để kéo theo họ, không có ý kỳ thị.
Tóm lại, xin đừng suy nghĩ quá sâu, không có ý định viết về chính trị, xin đừng suy nghĩ quá sâu. Nếu có bất kỳ phần nào không hài lòng, xin hãy tự nhủ rằng đây là hư cấu, hư cấu, hư cấu! Cứ coi như tôi đang viết cổ tích, đừng suy nghĩ quá sâu, làm ơn!
Chúc mọi người ngày ngày vui vẻ.
*"先富带动后富" (xiān fù dài dòng hòu fù) là một khái niệm được đưa ra trong chính sách kinh tế của Trung Quốc. Nó có nghĩa là những người hoặc vùng đã giàu có và phát triển trước sẽ hỗ trợ và dẫn dắt những người hoặc vùng còn lại phát triển và giàu có theo. Chính sách này nhấn mạnh việc sử dụng sự phát triển kinh tế và tài nguyên từ những vùng phát triển để giúp đỡ các vùng kém phát triển hơn, nhằm đạt được sự cân bằng và hài hòa trong phát triển kinh tế toàn diện.
Trong ngữ cảnh của đoạn văn, nó thể hiện ý tưởng rằng việc giáo dục cho các cô gái từ những gia đình giàu có trước tiên có thể tạo điều kiện để sau này mở rộng cơ hội giáo dục cho những cô gái từ các gia đình nghèo hơn, góp phần nâng cao trình độ và thay đổi xã hội theo hướng tích cực.