Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Chương 9: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (9)




Dưới bóng cây nhất thời lặng ngắt, Lâm Hành đang nghĩ có phải mình đùa quá trớn rồi không thì nghe thấy một tiếng: "Được."

Tuy rằng người này kiệm lời, nhưng thật ra vẫn dễ nói chuyện.

"Đợt thi giữa kỳ lần này kết thúc, chắc chắn còn sẽ đổi chỗ ngồi trong lớp một lần nữa, cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi không?" Lâm Hành cười dò hỏi: "Tuy rằng lần này cậu tiến bộ lên đến hạng 300, nhưng cũng không ổn định, nếu chỉ dựa vào vở ghi chép dạy cậu nội dung kế tiếp, cậu muốn hiểu thông cũng sẽ rất trầy trật."

Tông Khuyết dựa vào ánh đèn nhìn gương mặt tươi cười của cậu, bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu gặp gỡ vào hôm mưa ấy, hắn không quá hiểu tâm tình của cậu, vì sao lại giúp đỡ một kẻ xa lạ thậm chí bị rất nhiều người bài xích: "Trừ là phương pháp học tập ra, làm vậy có lợi gì với cậu?"

Lâm Hành kinh ngạc thoáng chốc, suy tư rồi nói: "Có một số việc không nhất định phải có lợi mới làm, nhưng nếu buộc phải nói, bầu không khí trong lớp sẽ hài hòa hơn nhiều, giáo viên cũng vui hơn nhiều, huống hồ bọn mình không phải là bạn à?"

"Được." Tông Khuyết đồng ý: "Về sớm chút đi."

Lâm Hành xoay người, nói khẽ: "Thật sự rất giống yêu đương vụng trộm."

Tiếng lẩm bầm kia dừng lại khi Tông Khuyết nhìn sang, thiếu niên cười gian như cáo trộm được gà: "Cậu đang muốn đánh tôi chứ gì?"

"Không có, về cẩn thận." Tông Khuyết thấy cậu không sợ chút nào, bèn xoay người rời đi.

Lâm Hành cũng siết ba lô đi khỏi, cậu cảm thấy Tông Khuyết rất giống một thứ mà cậu biết.

Hổ giấy.

Trông thì rất hung dữ, không hòa đồng tí nào, nhưng chọt một phát là rách ngay.

Trên cơ bản, mỗi lần thi xong thì chỗ ngồi trong phòng học đều sẽ đổi một lần, nhìn chung là dựa theo xếp hạng thành tích mà có quyền ưu tiên chọn chỗ trước, sau đó lại điều chỉnh căn cứ theo chiều cao của học sinh.

Từng người được gọi tên lần lượt đi vào, vốn Lâm Hành ngồi cạnh cửa sổ dãy đầu tiên, lúc này lại chọn chỗ cạnh cửa sổ dãy thứ ba.

"Lâm Hành, mày muốn ngồi chung với tao không?" Học sinh vào sau hỏi.

"Chỗ cạnh tao có người rồi." Lâm Hành nói nhỏ.

"Được thôi." Học sinh kia ngồi xuống dãy bàn trước cậu: "Khà khà, ngồi chỗ này cũng được, Lâm Hành, lần này mày ngồi chung với ai vậy?"



"Lát nữa là biết ngay mà." Lâm Hành nhìn các học sinh vào sau nói.

"Lại còn giữ bí mật nữa chứ." Học sinh kia tặc lưỡi nói.

Lâm Hành không nói gì, chủ yếu là sợ cậu ta mà biết thì có khi sẽ muốn đổi chỗ đương trường.

Mà xung quanh cậu thường có người lấp kín chỗ nhanh nhất, trên cơ bản, ngoại trừ chỗ bên cạnh cậu thì đều đã ngồi đầy người.

Trước đây nguyên thân của Tông Khuyết toàn xếp chót, thậm chí không cần đi ra ngoài, dãy cuối lớp chính là chỗ ngồi cố định của hắn, giá sách xếp sẵn, cửa sau khóa chặt, không có bạn cùng bàn, quả thật là nơi đục nước béo cò hoàn hảo, nhưng lần này hắn xếp hạng 14.

"Tông Khuyết." Khi giáo viên chủ nhiệm gọi cái tên này, học sinh ở bên trong hay bên ngoài phòng học đều tập trung tinh thần, xem hắn ngồi chỗ nào.

[Ký chủ quả thật là chiếm hết spotlight.] 1314 khen ngợi.

Tông Khuyết vào phòng học, vòng qua bục giảng, trong ánh nhìn chăm chú của một đám học sinh và giáo viên, hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành.

Lông mày giáo viên chủ nhiệm giật nhẹ, bọn học sinh ngồi xung quanh Tông Khuyết lập tức thẳng lưng, khi dè dặt nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Hành thì hận không thể trở về quá khứ đấm mình một phát cho bớt ngu.

Bọn nó còn tưởng lớp trưởng được khai khiếu rồi, muốn làm chuyện xấu dưới mắt giáo viên, chẳng hạn như có bạn gái hay gì đó, sao cũng không ngờ tới lại trêu vào một sát tinh.

"Cười gì vậy?" Tông Khuyết hỏi nhỏ, đương nhiên hắn cũng để ý thấy động tác và ánh mắt của các học sinh xung quanh, họ hành động như vậy cũng không có gì bất ngờ, dù sao chuyện nguyên thân đánh nhau với giáo viên cũng dọa sợ không ít học sinh.

"Không có ý." Lâm Hành nín cười, nói: "Bị các học sinh giỏi bao vây có cảm giác gì?"

"Không tệ." Tông Khuyết đáp.

[Phải là một mình ký chủ bao vây đám học sinh giỏi.] 1314 nghiêm túc sửa lời.

Đổi chỗ ngồi xong, đến giờ học, ngoài việc các giáo viên bộ môn bước vào đều sẽ ngạc nhiên chốc lát, hầu hết thời gian sự chú ý của học sinh đều không nằm trên người Tông Khuyết.

Nội dung bài học mới tiến triển rất nhanh, trong giờ học, trừ tiếng giảng bài của giáo viên, âm thanh vang lên nhiều nhất là tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy.

Trước đó Tông Khuyết đã bổ sung căn bản gần như đầy đủ, chỉ là lúc ghi chép sẽ thiếu mất một hai bước giải, hoặc mắc một vài lỗi, mấy cái này đều sẽ được Lâm Hành sửa lại dựa trên ghi chép của bản thân cậu sau khi tan học.

"Bước này rất quan trọng, dù không biết làm, chỉ cần viết ra là có điểm, nhất định đừng bỏ sót." Lâm Hành nghiêm túc nói.

"Ừm." Tông Khuyết bổ sung thêm bước kia, "Còn gì nữa."

"Để tôi xem xem, còn công thức vector này, thầy còn chưa giảng tới, cậu đừng sốt ruột, hiểu hết đoạn phía trước rồi tính." Lâm Hành dặn dò.

"Ừm." Tông Khuyết đáp.

Học sinh ngồi đằng trước nghe thấy thì nhịn rồi lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Lớp trưởng mày chuẩn bị bài tới vector rồi ư?"

"Giáo viên luôn thích ra đề ngoài bài học, chuẩn bị bài trước cho dễ thở ấy mà." Lâm Hành nói.

"Tao cảm thấy dựa theo tiến độ của tụi mình, lớp mười thôi là có thể học xong hết chương trình." Học sinh kia nhìn thoáng qua Tông Khuyết, chốc lát sau lại liếc thêm lần nữa.

Không phải cậu ta đột nhiên to gan, mà mấy ngày nay người này đi học một không ngủ, hai không gây sự, ngay cả thầy cô gọi lên trả lời câu hỏi cũng nghiêm túc trả lời, tuy đáp sai nhưng thầy cô vẫn khen ngợi, thoạt nhìn có vẻ như là định học hành đàng hoàng.

Người từng nói một câu không hợp là có thể đánh người ngay lại đột nhiên như đổi thành người khác, là ai cũng sẽ tò mò.

Lúc cậu ta liếc sang lần thứ ba, Tông Khuyết dừng bút vừa lúc nhìn sang, học sinh kia bị bắt quả tang, giật mình một cái vô thức nói: "Tôi tên Vương Dương, chào cậu chào cậu, cậu đang chép bài à? Có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

"Ừm." Tông Khuyết nhìn cậu ta rồi lại cúi đầu học bài.

Vương Dương cảm thấy như mình vừa thoát được một kiếp, lại như được thương mà sợ, nhưng nhớ lại những lời mình vừa nói, cậu ta quay đầu lấy điện thoại ra bấm điên cuồng: Có khi nào cậu ấy thấy đầu óc tao có vấn đề không?

Nhắn xong, cậu ta dùng khuỷu tay chọt chọt lên quyển sách đặt trước mặt Lâm Hành, nhướng mày ra hiệu, Lâm Hành cũng lấy điện thoại ra, nghiêng sang một bên nhìn thấy tin nhắn, cố nhịn cười nói: Không đến mức đó đâu, cần tao hỏi dùm mày không?

Vương Dương đột nhiên quay đầu lại, ấn mạnh lên điện thoại: Không cần không cần!!!!! Mày dám hỏi tao nghỉ chơi!!!!!



Vô số dấu chấm than, có thể thấy được ý muốn ngăn cản mãnh liệt cỡ nào.

Tông Khuyết nhìn người bên cạnh đang nín cười, cảm thấy trong nụ cười này có 50% là do mình, có thể vì một việc nhỏ mà cười vui vẻ như vậy, quả nhiên là thời kỳ thiếu niên.

Lâm Hành cười một lúc thấy người bên cạnh vẫn nghiêm túc chép bài không có phản ứng gì: "Này, cậu không tò mò tôi cười gì à?"

Vương Dương hoảng sợ trừng mắt đến lớn hết cỡ, liều mạng lắc đầu ra hiệu.

Nếu việc hôm nay bại lộ, cậu ta không phải chỉ chuyển lớp là xong chuyện, mà có khi còn phải dọn tới hành tinh khác sống.

Hành tinh này đã không còn ai quan tâm đến cậu ta nữa rồi, aizz...

"Không tò mò." Tông Khuyết khép vở lại, nhìn thời khóa biểu trên bảng đen, rút sách tiếng Anh ra.

Lạnh nhạt vô tình không vô cớ gây sự.

Lâm Hành: "..."

Sao người này lại không diễn theo kịch bản chứ? Bây giờ cậu siêu siêu muốn nói ra.

"Tụi mình thương lượng chút được không?" Lâm Hành dự định thoát khỏi vận mệnh bị nghẹn chết trước khi vào học.

"Không được." Tông Khuyết trực tiếp từ chối.

"Tại sao chứ?" Lâm Hành tưởng sẽ được nghe chữ 'ừm' kia, nghe thấy hắn nói bèn khó tin hỏi lại.

"Nếu vậy người bị nghẹn sẽ là tôi." Tông Khuyết mở sách tiếng Anh ra nói.

Nhìn vẻ hoảng sợ của Vương Dương thì biết Lâm Hành chắc chắn sẽ không nói với hắn, thay vì tò mò, không bằng không hỏi.

Lâm Hành: "..."

Vương Dương thả lỏng vai, vui vẻ giơ ngón cái lên: "Anh em thật nghĩa khí."

"Không dám." Tông Khuyết đáp.

[Có phải cái này gọi là nghiệp quật không?] 1314 thích thú nhìn vẻ mặt phiền muộn của đối tượng nhiệm vụ.

Tất cả mưu ma chước quỷ đều vô dụng đối với ký chủ vô tình.

Tông Khuyết nhìn dáng vẻ rũ mắt nghiêm túc đọc sách của thiếu niên bên cạnh, nói: [Cậu nên chú ý cách dùng từ một chút.]

Cái này hẳn gọi là phá bỏ không khí ngượng ngập ban đầu. (break the ice)

Sau khi nói chuyện làm quen với Vương Dương, quan hệ giữa Tông Khuyết và những người khác rõ ràng là ngày càng dịu lại.

"Cùng đi chơi bóng đi." Vừa đến buổi chiều, Vương Dương đã ôm bóng rổ hét to, tay khoác lên vai Tông Khuyết, lúc ý thức được thì Tông Khuyết đã thuận thế đứng dậy: "Được."

"Đi đi đi." Những người khác đưa mắt ra hiệu, cũng cười đùa đuổi theo.

Sáu người chia làm hai đội, đấu nhau ở nửa sân, không có quy tắc tính điểm chuyên nghiệp, trên cơ bản là cướp được bóng liền chạy tới rổ ném vào.

"Vương Dương, bóng cho tao!"

"Bóng này!"

Bóng bật ra, trực tiếp bị Tông Khuyết nhảy lên chặn lại, lúc những người khác còn chưa phản ứng kịp, hắn đã ném vào rổ từ ngoài vạch ba điểm.

Lượt bóng tiếp theo lại bị Lâm Hành hoàn mỹ cắt ngang, đường cong xinh đẹp trực tiếp tung ra từ tay thiếu niên, dừng trên tay Tông Khuyết.



Lúc mọi người vây lên ngăn hắn ném rổ, Tông Khuyết né tránh một chút rồi chuyền bóng cho Lâm Hành bên cạnh, Lâm Hành nhận bóng, ba bước lên rổ, hoàn mỹ đập bóng vào.

Bàn tay mướt mồ hôi của hai người vỗ vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Chuyền đẹp lắm!" Lâm Hành thở gấp cười nói.

Mái tóc vuốt ngược lên của cậu ướt sũng, bởi vì làn da trắng như tuyết nên khi đứng dưới ánh dương, toàn thân cậu cho cảm giác trong trẻo óng ánh, mồ hôi tiện tay lau đi, nụ cười của thiếu niên còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.

"Ừm." Tông Khuyết thu ánh nhìn lại.

"Đậu mè, sao hai đứa nó lại chung một đội chứ?!"

"Tao đâu có biết Tông Khuyết chơi bóng rổ hay vậy chứ!" Vương Dương khó khăn cướp được bóng nói: "Được rồi, bây giờ thay đổi chiến thuật, hai đứa nó một đội, xông lên nào anh em!"

"Một mình mày một đội đi!"

Vốn quy tắc đã rất lộn xộn, đến sau đó càng loạn xà ngầu hơn, nhưng tiếng cười đùa lại truyền đi rất xa.

Thời tiết tháng 5 đã nóng lên nhiều, một trận bóng rổ không biết ai thua ai thắng kết thúc, có người cởi luôn áo sơ mi cộc tay, trực tiếp ở trần, dứt khoát lưu loát giặt đồ dưới vòi nước.

"Ahh, thoải mái!" Vương Dương vắt quần áo ướt nhẹp lên vai, nhìn hai người ăn mặc chỉnh tề, chỉ rửa cổ và cánh tay, nói: "Bọn mày như vậy thì rửa được cái gì? Mạnh dạn cởi hết đi, xấu hổ gì không biết."

"Mày mau về ký túc xá thay đồ đi." Lâm Hành vẫy nước trên tay nói.

"Thay cái gì, đợi lát nữa mặc luôn là được." Vương Dương đáp lời.

Tông Khuyết tắt vòi nước đi, tay vuốt ngược mái tóc đang không ngừng nhỏ nước, lộ ra diện mạo sắc bén: "Bây giờ không chú ý, già rồi sẽ bị phong thấp."

Những người khác cũng định làm thế đều sửng sốt, Vương Dương bối rối nói: "Cậu nói chuyện y như bà nội tôi vậy."

Tông Khuyết chuyển tầm nhìn về phía cậu ta, Vương Dương vô thức lùi về sau, bị đối phương vỗ một phát lên vai, sau đó trông theo bóng lưng đối phương rời đi.

"Cậu ta có ý gì?" Vương Dương cẩn thận xin Lâm Hành giúp đỡ.

Lâm Hành thở dài, cũng vỗ một phát lên vai cậu ta nói: "Tự cầu phúc đi, ánh mắt khi thích một người là không giấu được."

Vương Dương sợ run lên, trong nháy mắt ngây ra như phỗng.

"Chờ tôi một chút." Lâm Hành đuổi theo Tông Khuyết, siết chặt nắm tay mới kìm được thân thể run rẩy vì nhịn cười.