Vì Người Mà Viết Ánh Trăng

Chương 4




7



Trong kỳ nghỉ đông dài dằng dặc này, tôi không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Tống Phản Cảnh nữa, cũng không thấy cậu ấy cập nhật vòng bạn bè.



Chắc là cậu ấy đã block tôi rồi.



Bạn nói xem sao cậu ấy lại như thế chứ? Cậu ấy là một tên trai đểu cứng đầu nhưng lại nhỏ nhen đến thế.



Kỳ hai năm nhất đại học, tôi đồng ý lời mời của Trương Lương, đi tham gia hội nghị động viên thi đại học của trường THPT số 6.



Để phù hợp với phần lên sân khấu phát biểu, tôi cố ý chọn một chiếc váy hoa cát cánh màu trắng tinh khiết.



“Tiếp theo, chúng ta cùng hoan nghênh học sinh ưu tú Lê Lê đã tốt nghiệp lên sân khấu phát biểu.”



Tôi hít một hơi thật sâu, nhận lấy micro từ nhân viên rồi bước lên sân khấu một cách trang nghiêm.



Học sinh lớp 12 khóa này có khá nhiều người biết tôi, họ vừa vỗ tay vừa gọi tên tôi một cách khoa trương, giống như fan cuồng vậy.



“Một năm trước, tôi cũng ngồi ở vị trí đó, nhìn những anh chị trên sân khấu phát biểu. Lúc đó tôi nghĩ, một năm sau tôi cũng phải đứng trên sân khấu này. Bây giờ tôi đã làm được.”



Tôi tự hào cúi đầu chào những thầy cô ở hàng ghế đầu tiên, cho mọi người một khoảng thời gian vỗ tay cho tôi.



Lần nữa nhìn về phía khán phòng, tôi nhìn thấy bóng dáng Tống Phản Cảnh.



Cậu ấy không ngồi trên ghế màu đỏ thẫm giống như các học sinh khác mà đứng tựa vào tường, khoanh tay nhìn về phía này.



Ánh sáng dưới sân khấu mờ ảo, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.



Trong suốt bảy phút phát biểu tiếp theo, tôi không kiềm chế được mà thỉnh thoảng nhìn về phía cậu ấy.



“Bài phát biểu của tôi tới đây là kết thúc, hẹn gặp lại mọi người ở Đại học Z!”



Tôi xuống sân khấu, ngồi vào ghế có ghi tên của mình, quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, bóng dáng kia đã biến mất.



Nửa tiếng sau, hội nghị cũng kết thúc.



Tôi đi ra cửa, lại bị một nam sinh chặn lại.



“Đàn chị, em có chuyện muốn nói với chị, xin hỏi chị có rảnh không?”



Tôi hỏi ngược lại nam sinh đang thở hổn hển: “Em có rảnh không?”



Cậu ấy hơi do dự, gật đầu.



Những lời mà cậu đàn em này nói sau đó là những lời nặng nề nhất tôi từng nghe trong đời.



“Hồi xưa Tống Phản Cảnh cố ý nhân lúc chị đi kiểm tra thường xuyên tháo thẻ học sinh, lấy đồ ăn ra, chỉ để nghe chị nói chuyện.



Từ khi lên lớp 11, hầu hết vòng bạn bè của cậu ấy chỉ có chị mới xem được.



Cậu ấy có thể đọc thuộc lòng bài viết đăng trên tạp chí học đường của chị.



Cậu ấy gạch chân câu cuối cùng kia, là vì cậu ấy mong chị cũng có thể vì cậu ấy mà viết ánh trăng.



Cậu ấy lấy chị làm gương, nội dung phát biểu dưới cờ là những gì chị đã nói một năm trước.



Đêm đó chị bất ngờ tìm cậu ấy, muốn yêu đương với cậu ấy, cậu ấy vui sướng đến mức chạy hai mươi mấy vòng trên sân bóng.



Năm mới cậu ấy trốn ăn bữa cơm tất niên đi tìm chị, chỉ muốn ngắm tuyết cùng chị, muốn cùng chị hạnh phúc đến già.




Sau khi biết được mục đích thật của chị, hôm nay cậu ấy vẫn lén đến xem chị phát biểu.”



“Đây là những gì em mới hỏi được từ miệng Tống Phản Cảnh không lâu trước đây, nếu em không nói, cả đời này chị cũng không biết.”



Những câu này như biến thành hỏa tiễn mạnh mẽ xuyên qua tim tôi.



“Chị biết rồi.”



“Đàn chị, chị không đi tìm Tống Phản Cảnh à?”



Tôi lắc đầu.



Xấu hổ và đau lòng như làn sóng dữ dội cuốn lấy tôi.



Tôi đã quen với những lời ngọt ngào, thề non hẹn biển của đàn ông, nhưng tôi chưa bao giờ gặp được một tình yêu thầm lặng và nặng nề như thế này.



Tôi cảm thấy mình không xứng.



Rất lâu sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ cậu đàn em kia gửi đến.



“Tống Phản Cảnh đã thi đậu Đại học Z.”



8



“Lê Lê, tối nay giáo viên chủ nhiệm gọi tớ đến có việc, cậu đi ký giúp tớ nha?”



Hứa Đáp tự tìm khổ đăng ký làm trợ lý lớp cho sinh viên năm nhất, bây giờ đang trong thời gian huấn luyện quân sự, cần phải điểm danh ba lần sáng trưa tối, muốn trốn cũng không trốn được.




Tôi không nghĩ mình sẽ gặp Tống Phản Cảnh một cách bất ngờ như thế.



Gió đêm nhẹ nhàng, một chiếc máy bay nhấp nháy ánh đèn xẹt qua bầu trời đêm, đèn đường mờ ảo, nhóm người mặc quân phục đi về phía trước.



Cậu ấy ở trong hàng người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tôi, đang nói chuyện bỗng dừng lại.



Lâu ngày không gặp, hình như Tống Phản Cảnh lại cao thêm một chút, gầy đi nhiều so với trước, qua những ngày nắng gắt, làn da của cậu ấy đen đi mấy tone.



Tống Phản Cảnh dừng bước, để cho bạn bè đi trước, hơi bối rối điều chỉnh mũ và dây lưng, thẳng lưng lên.



“Lâu rồi không gặp.”



Nếu là trước đây, tôi sẽ nói “nhớ em không”, nhưng từ khi biết được những điều cậu ấy kìm nén trong lòng, tôi không thể dùng được một chút kỹ năng nói chuyện nào với cậu ấy.



Tống Phản Cảnh cười trả lời tôi bốn chữ như thế.



Tôi há miệng, cuối cùng vẫn nói: “Xin lỗi.”



Tống Phản Cảnh cụp mắt, lắc đầu, cười rất gượng gạo.



Tôi càng khó chịu hơn.



Lê Lê, mày xem mày đã hại một chàng trai thành thế nào đi, trong mắt cậu ấy không còn ánh sáng nữa!



Lần nữa gặp lại Tống Phản Cảnh khiến tôi cảm thấy rất chán nản.



Tối đó tôi lập tức gọi Hứa Đáp đi uống rượu, quyết tâm phải uống cho say bí tỉ.



Tôi kể lại cho Hứa Đáp nghe chuyện gặp lại tối nay, cô ấy kết luận: “Cậu thích Tống Phản Cảnh.”




Tôi thích cậu ấy từ khi nào?



Có lẽ là ngày đó ở quán net chơi “Đào Vàng”, chơi ba lần chỉ được đến màn ba.



Có lẽ là ngày đó chúng tôi vai kề vai đi trong ánh chiều tà…



Có lẽ là năm mới tôi nhìn thấy tuyết bay trắng xóa, trong lòng chỉ có cậu ấy…



Trong tất cả những kỷ niệm, đều có chỗ của cậu ấy.



Tôi bỗng nhiên khóc sụt sùi.



“Hứa Đáp, tớ là một con khốn nạn!”



Tôi ngã ra ghế dài không ngừng hối lỗi, Hứa Đáp thì vừa loay hoay nghịch điện thoại vừa qua loa đáp lại tôi.



Lúc đầu óc mơ hồ, tôi nghe thấy Hứa Đáp nhận điện thoại báo địa chỉ quán rượu.



Không lâu sau, Hứa Đáp cầm túi đi luôn, chẳng quan tâm đ ến sống chết của người chị em này nữa.



Tôi vừa định đứng dậy đuổi theo, lại đâm đầu vào ngực của một người.



Trong hoàn cảnh xa hoa trụy lạc, tôi nhìn thấy Tống Phản Cảnh thở hổn hển, tóc còn chưa khô, cậu ấy mặc một chiếc áo thun trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.



Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng những gì nói ra cùng với nước mắt chỉ là những câu “xin lỗi”.



Nếu tôi không thích cậu ấy thì sẽ không đau khổ đến như vậy.



Nhưng tôi cũng có chút tình cảm với cậu ấy, sau khi ném trái tim cậu ấy vào bùn lầy, tôi mới phát hiện ra cậu ấy là người thuần khiết nhất.



Lâu ngày không gặp, bây giờ gặp lại tôi vẫn cảm thấy tự trách và hổ thẹn.



“Sao em giống như trẻ con thế? Còn khóc thành thế này.”



Uống rượu xong, tôi thành kẻ vô lại.



Tôi không nói hai lời đã trèo trên người cậu ấy, nước mắt nước mũi lau hết vào áo cậu ấy.



“Anh đưa em về.” Tống Phản Cảnh nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói mềm đi ba phần, có chút bất lực.



Tôi say khướt ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt không tính là bình tĩnh của cậu ấy, hỏi: “Anh còn thích em không?”



Tống Phản Cảnh không nói gì, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được bàn tay cậu ấy ôm eo tôi siết chặt hơn nhiều.



“Vậy là còn thích phải không?”



Tống Phản Cảnh không phủ nhận, tôi dựa vào men say liều lĩnh hơn.



“Chúng ta lại bắt đầu từ đầu được không? Lần này chúng ta chân thành hơn một chút?”



Tôi đợi rất rất lâu, cuối cùng thấy cậu ấy đỏ hoe mắt gật đầu.



Tôi ngẩng đầu lên, híp mắt lại.



Ánh sáng lung linh, nụ hôn của cậu ấy che trời lấp đất mà đến, cậu ấy dùng sự nồng nhiệt và dịu dàng dệt thành một cái bẫy, tôi không những không trốn, ngược lại còn tự nguyện rơi vào lưới.