Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 9: Khôi phục




Trong phòng một mảnh yên tĩnh, ánh sáng mờ mịt, chỉ có một chút ánh trăng bên ngoài qua khe cửa sổ lọt vào, chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, đem khuôn mặt tuấn tú của cậu có chút tái nhợt.

Nghe được hơi thở đều đặn đều đặn của người bên cạnh, Yến Vi Lương mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.

Trong lúc nhất thời, cậu nghiêm túc cân nhắc khả năng trực tiếp giết chết Sở Dư Ôn.

Khả năng đó là 50% nếu sức mạnh được phục hồi.

Bây giờ là 0%.

Hay thật.

Yến Vi Lương có chút hơi thất vọng nhắm mắt lại, sau đó toàn thân liền cứng đờ.

Một bàn tay vòng qua eo cậu.

"Không ngủ được sao? "Sở Dư Ôn thấp giọng hỏi.

Tinh thần lực cường hãn của Alpha có thể dễ dàng phát hiện được người bên gối đang ngủ say hay giả bộ ngủ. Ngay cả tia sáng của ý định giết người tràn ngập không khí đều có thể bị nhạy bén nhận ra.

Yến Vi Lương không lộ ra quá nhiều, nhưng cái này cũng đủ khiến Sở Dư Ôn cảm thấy khác thường.

Yến Vi Lương nhẹ nhàng mở mắt.

Cậu quay lưng về phía Sở Dư Ôn, lại biết ánh mắt sắc bén của người kia đang nhìn chằm chằm cậu. Nếu như cậu có bất kỳ sai sót nào, bàn tay đặt trên thắt lưng cậu có lẽ sẽ trong nháy mắt bẻ gãy cổ cậu.

Đây là bạn thân thời niên thiếu của cậu.

Cậu chỉ là vợ/chồng hiện tại của anh trên danh nghĩa.

Và đó là một alpha mà cậu có mối liên kết thể xác.

Anh là Nguyên soái đế quốc lãnh khốc và tàn nhẫn nhất, đồng thời cũng là kẻ thù truyền kiếp của cậu cho đến chết.

Thụy An xoay người, trong bóng tối nhìn thẳng vào mắt Sở Dư Ôn, sau đó liền cúi đầu xuống.

"...Em có chút lo lắng, cũng có chút kích động." Cậu lo lắng nói: "Omega trên khắp đế quốc đều vì tiên sinh mà thần hồn điên đảo, em không thể tin được vận may như vậy lại rơi xuống đầu em."

Yến Vi Lương ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại nghĩ hoàn toàn khác.

"Ồ? Omega của cả đế quốc..." Hơi thở của Sở Dư Ôn lướt qua cổ cậu, "Bao gồm cả em?"

"Tất nhiên rồi." Thụy An dùng ngữ khí rất không tự tin nói: "Em không hiểu tại sao tiên sinh lại thích em..."



Yến Vi Lương cũng không rõ, Sở Dư Ôn trước kia cự tuyệt nhiều omega như vậy, vì sao đối với cậu lại đặc biệt.

"Thụy An." Ngón tay Sở Dư Ôn bỗng nhiên vuốt ve tuyến thể sau gáy cậu. Nơi đó là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con người, toàn thân Thụy An lập tức run lên.

Sở Dư Ôn trầm giọng hỏi: "Em quên rồi sao? Em là bị anh đánh dấu."

Thụy An cắn môi.

Cậu đương nhiên sẽ không quên.

Mặt trời làm tan chảy kem, pheromone mạnh mẽ đan xen với nhau. Trong thư phòng, rèm cửa sổ được kéo xuống, thiếu niên nhu nhược nằm trên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đáng thương.

Vòng eo trắng như tuyết, sống lưng thẳng tắp, giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt màu hổ phách rơi xuống cùng hơi thở ngọt ngào tràn ra từ đôi môi kiều diễm. Bất kỳ alpha nào cũng không thể chống lại 1 cảnh phong tình như vậy.

Anh ngửi thấy pheromone của cậu, đánh dấu cậu, vì vậy cậu liền trở nên đặc biệt.

Thụy An lấy hết dũng khí hỏi: "Nếu như... tiên sinh gặp một Omega khác thì sao, tiên sinh có thể cũng như vậy... đánh dấu y?"

Ánh mắt Sở Dư Ôn hơi tối lại.

Tất nhiên là không.

Bất cứ ai đột nhập vào thư phòng của anh đều sẽ chết.

Huống chi, anh căn bản không ngửi được pheromone của các omega khác.

Thụy An sở dĩ có thể làm cho anh hạ thủ lưu tình, nguyên nhân rất nhiều, có lẽ anh ngửi được mùi pheromone của cậu, hoặc có thể mùi pheromone của cậu trùng hợp là mùi anh thích, hoặc có lẽ vì anh đang lần theo manh mối để tìm ra kẻ đứng sau màn...

Nhưng nếu có một điều trực quan nhất thì đó là việc anh thích cậu.

Những thứ khác chỉ là vớ vẩn.

Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, anh đã cảm thấy như vậy.

Tiểu tử kia ở đâu ra mà thật đáng yêu.

Sở Dư Ôn sờ sờ tóc Thụy An, ôn nhu nói: "Em đang ghen sao?"

Thụy An: "Không có."

Cậu chỉ muốn biết cậu là tạo nghiệt gì mới phải bị một Alpha áp bức. Dù là Sở Dư Ôn để cho người đến xử lý cậu, cậu cũng có trăm cách để thoát thân. Hết lần này tới lần khác, Sở Dư Ôn lại chọn một loại mà chính cậu cũng không dám nghĩ.

Cho đến bây giờ, Yến Vi Lương vẫn còn ngơ ngác. Cậu buộc mình trước tiên phải bình tĩnh, lại từ trong lòng cảm thấy sự tình phát triển rất hoang đường.

Bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó. Cậu có thể coi như bị chó cắn, sau đó trở về trả thù gấp trăm ngàn lần.

Hết lần này tới lần khác...... cố tình là Sở Dư Ôn.

Cậu chắc chắn sẽ trả thù hàng tỷ lần!

Sở Dư Ôn không hỏi nhiều, chỉ bảo Thụy An đừng nghĩ đông nghĩ tây, ngoan ngoãn ngủ đi.

Thụy An lần này rất nghe lời nhắm mắt lại, thu hết tất cả suy nghĩ.

Bầu trời ngày hôm sau quang đãng, ánh nắng chiếu lên lông mi dày và cong cong của thiếu niên, khiến hàng mi rõ ràng khẽ rung lên, giống như cánh bướm dập dờn.

Khi Thuỵ An tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Robot gia dụng đứng cạnh giường nói xin chào bằng giọng nói máy móc của máy tính bảng: "Chào buổi sáng, thưa phu nhân, tôi là quản gia robot Avery. Bây giờ là bảy giờ sáng và bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên tầng bốn. Phu nhân có thể rời giường."

Thụy An vừa tỉnh ngủ đã bị tiếng máy móc vang lên trong đầu, cậu khẽ cau mày, có chút bất mãn nói: "Đổi giọng khác."

Avery lập tức đổi thành giọng trẻ con đáng yêu: "Phu nhân ngài có thể rời giường ăn điểm tâm rồi! Ngày mới hãy ăn thật ngon nhé."

Màn hình điện tử của robot kia còn hiển thị biểu tượng cảm xúc (rq) rất dễ thương.

Avery: "Hôm nay phu nhân định mặc gì?"

Thụy An: "Tiệc trà cổ tích."

Avery: "Trong tủ của phu nhân không có chiếc váy này đâu."

Yến Vi Lương lúc này mới kịp phản ứng, "Tiệc trà cổ tích" chính là tên của một bộ trang phục trong "Kỳ tích Lương Lương".

Cậu thật sự là chơi game đến choáng váng.



Chẳng lẽ thuốc biến hình còn có tác dụng phụ là làm giảm chỉ số IQ của con người?

Thụy An: "Vậy sao cũng được. Dễ thương một chút là được." Làm sao cậu biết bọn họ đặt mua quần áo gì cho cậu.

Ngoại hình của Thụy An thập phần tinh xảo xinh đẹp, cậu cực hợp với những thứ dễ thương, nên bình thường cậu đều ăn mặc theo phong cách dễ thương.

Cho dù là ai cũng sẽ không đem cậu cùng tam hoàng tử thanh quý tao nhã của đế quốc liên hệ với nhau.

"Nhận lệnh!" Avery cực kỳ hưng phấn mà nhanh như chớp chạy tới phòng thay đồ, bốn bánh xe lăn rất nhanh, chỉ mấy giây sau đã quay lại.

"Đây là những bộ quần áo siêu đáng yêu, xin hỏi ngài muốn mặc bộ nào?" Avery hỏi.

Ánh mắt Yến Vi Lương nhàn nhạt đảo qua trang phục hầu gái tai mèo, trang phục thỏ lông nhung, quần áo gấu bông, váy bồng của công chúa.

Người hầu nhà này rốt cuộc làm việc kiểu gì thế? Tại sao những thứ kỳ lạ này lại xuất hiện trong tủ quần áo?

Thụy An trừng mắt nhìn: "Áo sơ mi, quần dài, giày thể thao. Cảm ơn."

"Được." Avery vui vẻ lăn đi lần nữa.

Trang phục thời đại tinh tế đều thập phần trí năng, có thể căn cứ vào thân hình người mặc tự động hoán đổi thành kích thước thích hợp, sẽ không xuất hiện vấn đề kích thước không khớp.

Chờ Yến Vi Lương mặc xong ngồi ở phòng ăn lầu bốn ăn điểm tâm, Avery còn ở một bên bán manh: "Phu nhân ăn cơm rồi~ phu nhân có cái gì còn muốn ăn có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời cho phòng bếp. Ngài còn có yêu cầu gì không?"

Yến Vĩ Lương: "Câm miệng."

Avery: "Huhu. QAQ"

Đại khái là bởi vì hôm qua Thụy An nói cậu không thích bị quấy rầy trong lúc ăn, nên hôm nay người hầu không xuất hiện trước mặt cậu, chỉ cử đến một con robot rất hoạt bát.

Thụy An vừa cầm đũa gắp trứng chiên vừa hỏi: "Tiên sinh đâu?"

Avery: "Nguyên soái đại nhân sáng sớm đã ra ngoài rồi."

Lại không có nói ra ngoài làm gì.

Nguyên soái đương nhiên có rất nhiều việc phải làm, hắn suốt ngày ở nhà mới là chuyện hiếm lạ.

Cái này vừa vặn tiện cho Yến Vi Lương.

Cậu vẫn chưa quên mục đích khi đến đây. Mặc dù hy vọng tìm được chứng cứ không lớn, nhưng cơ hội này lại rất hiếm, nào có đạo lý buông tha.

Hôm qua, Yến Vi Lương cũng không phải không thu hoạch được gì. Cậu nhìn như tùy ý đi dạo, kì thực đã khám phá hầu hết địa hình của Dinh thự Nguyên soái, ghi nhớ nhiều lối thoát hiểm an toàn và chuẩn bị sẵn lối thoát cho cậu mọi lúc mọi nơi.

Đế đô có câu nói, việc gì cũng lưu cho mình một con đường lui, nhưng nếu chọc giận Nguyên soái đại nhân, không cần chuẩn bị đường lui, trực tiếp chuẩn bị hậu sự đi.

Những lời này được vô số người coi là quy tắc vàng, lại chưa bao giờ bị Yến Vi Lương để ở trong lòng.

Cậu thừa nhận Sở Dư Ôn là một đối thủ khó chơi, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là cậu sẽ lui bước.

Đế đô còn có câu nói - Tam hoàng tử điện hạ là vầng trăng sáng của đế quốc, nếu như ngươi muốn đem hắn hái xuống, ngươi sẽ không bao giờ thấy được hừng đông nữa.

Phần lớn Omega ở khu Thượng Tam đều kết hôn với Alpha có địa vị để trở thành phu nhân. Mà cuộc sống của phu nhân luôn vô cùng nhàm chán, ngắm hoa, dắt chó đi dạo, chơi bài với chị em tốt, dạo phố, nếu không chính là tổ chức yến hội, duy trì xã giao.

Yến Vi Lương đối với ngắm hoa chọc chim cũng không có hứng thú, cậu cả buổi sáng đều ở trong phòng ngủ để nghiên cứu trò chơi hóa trang với 5 tỷ bộ quần áo.

——Trong mắt người theo dõi thì đúng là như vậy.

Trên thực tế, phòng ngủ sớm đã trống rỗng.

Chẳng qua là Yến Vi Lương lợi dụng tinh thần lực để che mắt mà thôi.

Tinh thần lực có rất nhiều công dụng, có thể dùng để bảo trì thần trí thanh tỉnh, trở thành trữ vật không gian, tâm lý ám chỉ thôi miên. Một người mạnh mẽ thậm chí có thể sử dụng sức mạnh tinh thần để giết chết kẻ thù, hoặc dùng tinh thần công kích khiến người ta tinh thần thất thường.

Ngay từ sáng nay, tinh thần lực của cậu đã khôi phục lại cấp S.

Một lọ thuốc biến hình cực phẩm có thể khiến một người cải trang trong ba tháng, một giọt có thể khiến một người cải trang trong ba ngày. Khi đó Yến Vi Lương chỉ muốn lẻn vào dinh thự Nguyên soái để lấy được bằng chứng về bức thư trong vòng một ngày nên chỉ lấy một giọt, không ngờ sau khi bị phát hiện lại trở nên như thế này.

Loại thuốc này chắc chắn có thuốc giải, chỉ là Yến Vi Lương không mang theo trên người.

Dù sao cũng chỉ có ba ngày thôi.



Cậu thậm chí còn không nghĩ sẽ ở lại đây đến ngày thứ ba.

Sáng nay hiệu quả của thuốc bắt đầu giảm. Tinh thần lực và sức chiến đấu của cậu đang chậm rãi khôi phục, màu tóc và màu mắt cũng đang chậm rãi thay đổi, đợi đến buổi chiều phỏng chừng sẽ hoàn toàn khôi phục nguyên trạng.

Nếu không rời đi, chẳng lẽ phải chờ Sở Dư Ôn trở về đụng phải sao?

Mặc dù tinh thần lực chỉ mới khôi phục đến cấp S nhưng cũng đủ để đối phó với đại đa số người. Giờ đây cậu có toàn bộ quyền hạn ra vào Dinh thự Nguyên soái, không cần lo lắng phát động cơ chế phòng ngự gì nữa. Và cậu hoàn toàn có thể điều khiển ánh mắt của những người hầu đó bằng sức mạnh tinh thần của mình, lập tức đi lại trong dinh thự như vào chỗ không người.

Nhưng cậu vẫn không tìm thấy gì.

Sau khi lục soát thư phòng, phòng ngủ và những nơi quan trọng khác đều không có kết quả, Yến Vi Lương nhìn mái tóc đã bắt đầu phai màu trong gương, quyết đoán rời khỏi Dinh thự Nguyên soái.

Người hầu gác cửa cung kính hỏi: "Phu nhân, ngài muốn ra ngoài sao? Tôi đi chuẩn bị xe cho ngài."

Thiếu niên lẳng lặng nhìn người hầu, đôi mắt màu hổ phách dần dần nhạt đi thành màu hắc diệu thạch: "Không, tôi không ra ngoài. Hôm nay phu nhân ở trong phòng cả ngày."

Bị tinh thần lực quấy nhiễu, ánh mắt người hầu dần trở nên dại ra: "Vâng, hôm nay phu nhân không ra ngoài."

Đôi mắt của thiếu niên hơi tối lại, bước thẳng về phía trước.

Cung điện Hoàng gia.

Thiếu niên đi qua giữa những cây cột của cung điện với những con rồng vàng bay lượn xung quanh. Mỗi lần đi qua một cây cột, dung mạo của cậu sẽ thay đổi một chút.

Cơ thể cậu lớn lên nhanh chóng, mái tóc chuyển thành đen nhánh, đôi mắt tràn đầy màu sắc bóng đêm động lòng người. Người thiếu niên thân hình cao ráo, mặt mày như họa, dung sắc thanh lãnh. Quả thật sáng như trăng sáng, trong mắt tràn ngập lưu quang, liễm diễm sinh huy.

Là một mỹ nhân cực kỳ thanh diễm.

Về danh "Ánh trăng sáng của đế quốc", không chỉ có ở địa vị, mà còn có cả mỹ mạo. Hầu hết các alpha dung mạo tuấn mỹ, nhưng nổi bật như Yến Vi Lương đúng là trên đời khó tìm.

Băng thanh ngọc khiết như tuyết trên núi cao, nhưng không ai có thể coi cậu như một omega nhu nhược. Chưa kể đôi mắt hơi sẫm màu thường hàm chứa lãnh ý khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thậm chí, chiều cao 1m88 cũng đủ chứng minh đây là một alpha cường đại.

Lâm Thâm ở trong cung chờ đã lâu, ngay lập tức đến nghênh đón cậu, tay phải đặt trước ngực thi lễ.

"Điện hạ, ngài đã trở lại."