Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 6: Tiên sinh




Ánh mắt Sở Dư Ôn dừng ở trên người Thụy An, Thụy An thần sắc trấn định, vẫn duy trì biểu tình "Tôi không biết gì cả, cứ làm những gì ngài muốn."

Sở Dư Ôn thu hồi tầm mắt: "Nhà hàng Michelin."

Khi xe tự lái nghe được mệnh lệnh, đèn xanh bật sáng, thân xe chạy về phía mục tiêu.

Nhà hàng Michelin là nhà hàng phương Tây có môi trường thoải mái nhất, phục vụ chu đáo nhất, món ăn đa dạng nhất và hương vị ngon nhất ở Thủ đô Đế quốc. Tất nhiên, giá cả cũng rất đắt.

Sở Dư Ôn nhớ rõ buổi sáng tiểu tử kia còn lưu luyến không rời thịt bò bít tết cùng bánh ngọt, vậy dứt khoát để cho cậu một lần ăn đủ, về sau lại dẫn cậu đi hưởng dụng đồ ăn Trung Hoa.

Thân phận Sở Dư Ôn nhất định hắn vô luận đi đâu cũng sẽ có đặc quyền. Không cần hẹn trước xếp hàng, đồ ăn cũng sẽ ưu tiên đầy đủ, được tận hưởng dịch vụ tốt nhất ngay từ khi bước vào.

Yến Vi Lương cũng là giai cấp đặc quyền, cậu có phòng riêng ở nhà hàng Michelin, là khách quen ở đây.

Mặc dù nhắm mắt lại cũng có thể đi lại tự nhiên trong nhà hàng, Thụy An vẫn làm bộ như lần đầu tiên tới, câu nệ đi theo phía sau Sở Dư Ôn, thỉnh thoảng nhìn ngắm nội thất tinh xảo trong nhà hàng.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế lô xa hoa mà kín đáo, trên bàn trải khăn ăn, dao nĩa đã được chuẩn bị ngay ngắn.

Thịt bò bít tết nướng thơm lừng nhanh chóng được bưng lên bàn, màu đỏ thẫm, bên trong giòn và mềm, béo nhưng không ngậy. Thịt bò có xương và dai. Ăn kèm với nước sốt tiêu đen dẻo, đủ màu sắc, hương vị và ăn vô cùng ngon miệng.

Tiếp theo là bánh bao chiên vàng giòn, cá hồi hun khói, gà hầm rượu vang đỏ, còn có một món canh nấm tươi ngon.

Ngoài ra, còn có các loại nước trái cây đồ uống tùy ý lựa chọn. Sau bữa ăn chính còn có các món tráng miệng thơm ngon như bánh pudding trái cây, bánh mousse.

Thụy An nhìn hoa cả mắt.

Chờ đồ ăn đã dọn lên xong, nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Sở Dư Ôn nói: "Bắt đầu đi."

Thụy An cố gắng nhớ lại buổi sáng Sở Dư Ôn dùng dao nĩa như thế nào, hai tay nắm chặt dao nĩa, động tác rất vụng về.

Sở Dư Ôn mỉm cười: "Cần tôi hỗ trợ không?"

Anh rất quan tâm đến việc cho Thụy An ăn.

Thụy An lần này lại kiên định cự tuyệt anh: "Nguyên soái đại nhân, tôi muốn tự mình học được." Thanh âm cậu thấp xuống, "...... Tôi không muốn vĩnh viễn cần người hỗ trợ cho mình mới làm được."

Thanh âm thiếu niên mềm mại, đôi mắt nhu hòa lộ ra vẻ kiên quyết.

Sở Dư Ôn nói: "Được, tôi dạy em."

Sở Dư Ôn cầm dao nĩa làm mẫu cho Thụy An: "Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, ngón trỏ cầm chuôi dao, cổ tay không được lật ra ngoài..."

Thụy An nhìn chằm chằm không chớp mắt làm theo.

Động tác dùng bữa của Sở Dư Ôn trang nhã và tiêu chuẩn hơn bất kỳ quý tộc nào ở đế đô, nhưng hắn không hề có thái độ kiêu ngạo.

Hắn là nguyên soái đế quốc, có thể chiến đấu một mình trên chiến trường gian khổ và tối tăm trong nhiều tháng, uống thuốc dinh dưỡng để thỏa mãn cơn đói, hắn cũng có thể ngồi ở trong phòng đèn đuốc sáng trưng cùng mỹ nhân làm bạn, hưởng dụng mỹ thực*.

(*ý chỉ thưởng thức đồ ăn ngon)

Hắn khác với những quý tộc không thể chịu đựng được khó khăn nào.



Đây là một chiến binh đã nhiều lần đánh lui trùng tộc, bảo vệ nhân dân đế quốc. Mà các quý tộc được hắn che chở thì chỉ nghĩ đến quyền lực, thầm mắng cái gọi là nguyên soái bất quá là một người thô tục lỗ mãng chỉ biết đánh đánh giết giết, mượn chuyện này lấy lòng tam hoàng tử vốn là kẻ thù với nguyên soái.

Yến Vi Lương chưa bao giờ để ý tới những loại tên hề nhảy nhót đó.

Cậu không bao giờ chê bai một đối thủ đáng kính.

Sở Dư Ôn ngẩng đầu, thấy Thụy An đã ngừng động tác mà lặng lẽ nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Em học được chưa?"

Thụy An gật đầu, cúi đầu xuống và bắt đầu cắt miếng bít tết một cách đàng hoàng, chỉ là chi tiết động tác còn chưa làm đúng chỗ.

"Không, tay không cần nắm chặt như vậy." Một bàn tay to lớn bỗng nhiên bao lấy tay cậu, giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hơi thở lướt qua ngọn tóc cậu.

Yến Vi Lương sững người, áp chế bản năng chiến đấu dâng trào trong cơ thể, đồng thời đè nén cái loại ý nghĩ trở tay vặn gãy cổ người phía sau.

Những người muốn lặng lẽ tới gần sau lưng cậu, phần lớn đều đã chết.

Cũng là Sở Dư Ôn quá mạnh, cậu hiện tại lại quá yếu, cho nên đối với việc Sở Dư Ôn tới gần không hề phát hiện.

Thụy An nghi hoặc ngước mắt lên: "Nguyên soái đại nhân?"

Sở Dư Ôn chẳng biết từ lúc nào vòng ra phía sau cậu, cúi người xuống, từng bước dạy cậu thế nào là dùng dao nĩa đúng tư thế.

Giữa hai người chỉ cách một chiếc ghế tựa, thiếu niên xinh đẹp nhỏ nhắn tựa như tựa như bị người đàn ông anh tuấn ôm vào trong ngực.

Sự tương phản giữa đôi bàn tay chai sạn đang nắm lấy bàn tay trắng trẻo của thiếu niên thật rõ ràng. Thụy An trắng hơn Sở Dư Ôn, tay cũng nhỏ hơn một vòng. Đây là sự khác biệt giữa người đàn ông và thiếu niên.

Sở Dư Ôn từng chút từng chút sửa lại động tác của cậu, nắm tay cậu cắt một miếng thịt trong đĩa, đút vào miệng Thụy An.

Sau đó, anh buông tay Thụy An ra và ngồi xuống chỗ cũ.

Thụy An chậm rãi nuốt xuống.

Thụy An hầu như không gây ra tiếng động khi ăn và cũng không ăn ngấu nghiến. Cậu không giống như một số quý tộc quý tộc ngay cả ăn cái gì cũng phải làm ra vẻ đoan trang, nhưng cậu nhã nhặn đến cảnh đẹp ý vui.

Sở Dư Ôn nhìn cậu ăn, thản nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn, giống như chính mình cũng no rồi.

Thụy An chần chừ một lát, hỏi: "Nguyên soái đại nhân, ngài không ăn sao?"

Chỉ cần nhìn em ăn thôi đã đủ rồi.

Sở Dư Ôn không nói ra lời này, nếu không tiểu tử kia sẽ không được tự nhiên.

Anh cũng bắt đầu cử động, thuận tiện nói: "Sau này không cần gọi tôi là Nguyên soái đại nhân."

"Hả?" Thụy An mờ mịt.

"Đó là xưng hô của người ngoài, em không phải người ngoài." Sở Dư Ôn ngước mắt, "Em có thể gọi tôi là tiên sinh, hoặc trực tiếp gọi tên tôi."

Thụy An lúc này mới nhớ ra cậu và người này đã là vợ chồng hợp pháp.

Thụy An đương nhiên không dám gọi thẳng tên của nguyên soái đế quốc, cho nên chỉ nhỏ giọng kêu: "... Vâng, tiên sinh."

Bữa ăn diễn ra yên bình, Thụy An ăn không nhiều, ăn một chút đã cảm thấy no. Cậu đang dùng thìa múc kem lên một miếng bánh, lớp kem được điểm thêm quả anh đào và quả việt quất, mùi vị ngọt ngào.

Một ngụm đi xuống, cánh môi Thụy An dính chút kem, tôn lên khuôn mặt kiều diễm giống như hoa tươi của cậu, khiến toàn thân cậu giống như một chiếc bánh kem khổng lồ, ngọt ngào, giống như mùi pheromone của cậu.

Sở Dư Ôn đi gọi 1 ly nước đá.

Tiểu tử kia quá xinh đẹp, hắn cần phải bình tĩnh và giữ tỉnh táo.

Sau bữa trưa Sở Dư Ôn liền sai người đến đưa Thụy An về Dinh thự Nguyên soái, hắn còn có việc khác phải làm. Nguyên soái mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, hiếm khi có thể dành một buổi sáng để du ngoạn cùng Thụy An.

Sở Dư Ôn không có ở đây, người hầu ở dinh thự nguyên soái cũng không dám lơ ​​là. Nhìn thấy cậu đều cung kính gọi "Phu nhân".

Lúc này không giống ngày trước, Thụy An là phối ngẫu đã đăng ký với nguyên soái, chỉ dựa vào điểm này không ai dám xúc phạm.

Thụy An chỉ có một bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Quản gia đích thân giới thiệu cho cậu bố cục của Dinh thự Nguyên soái: "Tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng làm việc của Nguyên soái và một số phòng trang bị. Tầng ba là phòng khách và phòng ngủ chính. Tầng bốn là phòng khách, phòng ăn và phòng nghỉ, có hồ bơi trong nhà. Sau nhà có một tòa hậu hoa viên, lúc rảnh rỗi ngài có thể đi dạo một chút. Nếu ngài muốn mua sắm, đi dạo phố hoặc tổ chức yến hội, ngài có thể dặn dò người giúp việc, bọn họ sẽ chuẩn bị tốt hết thảy. "

"Tôi có thể đến bất cứ đâu?" Thụy An hỏi.

"Đúng vậy, ngài có thể đến bất cứ nơi nào." người quản gia trả lời.

Thụy An lại hỏi: "Kể cả thư phòng cũng được sao?" Cậu hơi lo lắng, "Tôi sợ đi đến nơi nào không nên đi. Tỷ như...... Cấm địa?"

Quản gia cười rộ lên: "Nơi này là nhà của nguyên soái đại nhân, không có cấm địa. Ngài có thể đến thư phòng đọc sách. Nguyên soái đại nhân lúc làm việc không thích bị quấy rầy, nhưng nếu là ngài, có lẽ sẽ có ngoại lệ."

Thụy An gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn."



"Không dám." Quản gia khẽ cúi đầu," Phòng của ngài ở lầu ba bên trái đếm gian thứ hai, nhưng đêm nay ngài hẳn là cùng nguyên soái đại nhân ngủ ở gian thứ ba phòng ngủ chính."

Ngủ cùng Sở Dư Ôn...

Yến Vi Lương cảm thấy có chút đau đầu, cậu dự cảm đêm nay sẽ mất ngủ.

Thụy An mỉm cười: "Không thành vấn đề."

Quản gia gật đầu: "Nếu phu nhân không có việc gì thì tôi đi đây."

Thụy An nói: "Ừ."

Người quản gia cúi chào lần nữa rồi xoay người rời đi.

Nụ cười ấm áp của Thụy An dần dần lạnh xuống.

Bằng cách mở hết mọi quyền hạn cho cậu một cách tự tin như vậy, liệu đó có phải là mồi nhử hay là nơi này quả thật không có thứ gì cậu muốn.

Nơi Sở Dư Ôn thực sự xử lý sự việc là ở tổng bộ quân đội, mà quân bộ cho dù là người nhà cũng không thể tự tiện vào.

Cả buổi chiều, Yến Vi Lương cũng không vội vàng tìm kiếm bất cứ thứ gì mà giống như một thiếu niên chân chính ngoài ý muốn được nguyên soái ưu ái, ở trong biệt thự tò mò đi dạo đông dạo tây. Chẳng mấy chốc đi dạo mệt mỏi, liền chạy về phòng ngủ của mình lên mạng.

Cậu biết nhất cử nhất động của mình hiện tại đều bị người theo dõi.

Quân bộ.

Cả buổi chiều, Sở Dư Ôn không ngừng nhận được tin nhắn quản gia truyền đến.

Joel: Phu nhân đi dạo nửa giờ sau vườn hoa.

Joel: Phu nhân đi thư phòng xem "Lịch sử công trạng của nguyên soái".

Joel: Phu nhân đang nghịch nước trong hồ bơi.

Joel: Phu nhân đến phòng game trên tầng bốn chơi game trong mười phút.

Sở Dư Ôn: Trò gì? Chơi thế nào?

Joel: "Tinh Hà Chiến Kỷ*", hăng hái thiếu hụt, thao tác không thuần thục, rõ ràng là người mới. Nhân vật đã chết rất nhiều lần khi mới bắt đầu. Cho nên phu nhân tức giận đến mức tắt trò chơi đi.

(*Tinh Hà Chiến Kỷ: chiến tranh giữa các vì sao)

Sở Dư Ôn nghĩ đến bộ dáng tức giận của cậu, bất giác cong môi.

"Tinh Hà Chiến Kỷ" là trò chơi mô phỏng ba chiều chiến tranh giữa các vì sao. Mọi người có thể lựa chọn trận doanh và nghề nghiệp, cùng nhau chống lại trùng tộc. Cũng có thể chiến đấu với các phe khác, tiến hành quyết chiến một chọi một hoặc cạnh tranh đồng đội với người chơi khác.

Bởi vì trò chơi ba chiều phải kết nối tinh thần lực, cho nên nhân vật trong trò chơi mạnh hay yếu cũng gắn liền với sức mạnh ngoài đời thực của họ. Nhiều học viện quân sự sẽ sử dụng trò chơi này để đào tạo học viên thực hành mô phỏng chiến đấu.

Trò chơi này là phổ biến nhất trong số các alpha trong cửa hàng ứng dụng StarCraft, có thể tưởng tượng, các omega gần như bị nghiền nát khi thử chơi nó và trải nghiệm chơi game cực kỳ kém.

Omega không thích đánh đánh giết giết, bọn họ thích chơi trò chơi thay đồ hơn. (ý chỉ game thời trang á:)))

Sở Dư Ôn: Em ấy đang làm gì?

Joel: Phu nhân đang lướt mạng trong phòng ngủ và tìm kiếm "Tại sao bít tết lại ngon như vậy". Ngài ấy dường như không quen với việc sử dụng quang não.

Sở Dư Ôn: Tải xuống cho em ấy một bản "Kỳ tích Lương Lương, thay đồ online".

Joel trong dinh thự nguyên soái phun một ngụm nước lên màn hình. Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ mà quanh năm bình tĩnh kia lần đầu tiên xuất hiện thần sắc có thể nói là kinh hãi.

"Kỳ tích Lương Lương, thay đồ online" là một trò chơi hóa trang nổi tiếng trong hệ tinh tế, ngay khi ra mắt công chúng đã được đại đa số các omega yêu thích. Trò chơi kể về một cô gái tên là Lương Lương, dựa vào thay quần áo để giải quyết mọi vấn đề.

Không có gì mà một lần thay quần áo là không giải quyết được, và nếu không thì là hai.

Mặc dù trò chơi này rất nổi tiếng nhưng Joel khó có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Nguyên soái khi gõ những dòng chữ này.

Joel:...Tuân mệnh.

Thụy An nằm sấp trên giường, hăng hái bừng bừng chơi đùa với quang não một cách vô cùng thích thú. Ngày nay, quang não đã phổ biến khắp tinh tế, và khu Trung Tam không đến mức lạc hậu đến ngay cả quang não cũng không có. Bọn họ cũng không phải ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Chỉ là chiếc quang não mà dinh thự nguyên soái cho cậu rõ ràng tốc độ mạng so với quang não bình thường khu Trung Tam nhanh hơn nhiều, hơn nữa bộ nhớ là vô hạn nên vận hành trò chơi gì cũng rất lưu loát.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang.

Thụy An lập tức xoay người ngồi dậy: "Vào đi."

Joel, người quản gia, bước vào.

Thụy An lịch sự hỏi: "Có chuyện gì sao?"



Joel ôn hòa nói với thiếu niên quá xinh đẹp này: "Phu nhân, xin cho phép tôi sử dụng quang não của ngài một chút."

"Đương nhiên." Thụy An đưa quang não trong tay cho hắn, ngượng ngùng nói: "Ngay từ đầu là anh đưa cho tôi."

" Không, phu nhân, nó bây giờ là của ngài. Tôi chỉ mượn thôi." Joel nhanh chóng tải game về và trả lại quang não cho cậu.

Mí mắt Thụy An giật giật khi nhìn thấy biểu tượng ứng dụng màu hồng phấn hình một cô gái mặc quần áo đẹp trên màn hình.

Cậu cười cười: "Đây là..."

"Một trò chơi," Joel nhanh chóng nói, "Ngài có thể dùng nó để giết thời gian."

"Chúc ngài chơi game vui vẻ." Joel lui ra, đóng cửa lại, động tác liền mạch lưu loát.

Yến Vi Lương cúi đầu, suy tư mười giây, mở ra trò chơi thay đồ mà trước đây cậu căn bản không thèm liếc mắt nhìn.

Trang màu hồng dịu dàng nhanh chóng hiện lên, phía dưới có mấy dòng chữ to lớn - Độ tuổi thích hợp chơi: 6 tuổi trở lên.

...Tam hoàng tử điện hạ chưa bao giờ chơi game nào dưới 18+ - đừng nghĩ nhiều, cậu chỉ chơi những game chiến đấu cực kỳ đẫm máu và bạo lực, vả lại cậu luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng.

Trong trò chơi "Tinh Hà Chiến Kỷ" này, cậu cũng đứng đầu bảng nhạc sư chuyên nghiệp, chiến lực đứng đầu trận doanh Nhân tộc. Sở dĩ biểu hiện như kia, đều là vì lừa gạt ánh mắt của người giám sát.

Có vẻ như việc lừa dối đã thành công.

Ý tứ chơi trò chơi trẻ con này trong mười phút rồi tắt nó đi. Yến Vi Lương ghét bỏ nghĩ.

Cậu mặt không chút thay đổi mở trò chơi và bắt đầu kết hợp tóc, váy, giày, tất, phụ kiện cho nhân vật...

Thẩm mỹ của Tam hoàng tử điện hạ rất cao, cậu chơi một hồi liền cảm thấy trò chơi này đưa ra phối hợp chính thật sự là quá xấu, đơn giản chỉ là một đống màu sắc lộn xộn. Cậu phải đảo ngược tình thế thảm khốc này và mặc cho nhân vật một bộ quần áo thật đẹp.

Hai tiếng sau.

Sở Dư Ôn: Em ấy có thích trò chơi đó không?

Joel: Phu nhân rất thích nó, ngài ấy chơi suốt hai tiếng đồng hồ, phối hợp với 32 bộ quần áo, toàn bộ đăng bài chia sẻ lên mạng xã hội. Tất cả chúng tôi đều nhấn like cho ngài ấy.

Sở Dư Ôn: Gửi liên kết bài viết cho ta.

Sở Dư Ôn: Ta cũng cho em ấy một like.

Joel:...A, được rồi.

Rốt cuộc là tên nào nhập vào nguyên soái đại nhân?