Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 15-2




Edit: UrielJul

Có sự đảm bảo của Sở Dư Ôn, Thụy An tò mò bấm vào cái này cái kia, thêm mọi thứ cậu thấy thú vị vào giỏ hàng của mình. Có vẻ như cậu lo mình sẽ chi tiêu quá nhiều nên những thứ cậu chọn đều là đồ chơi khéo léo lung linh, không có đụng vào những món đồ lớn kia.

Cậu thật hiền lành làm sao.

Trên thực tế, những thứ càng nhỏ càng tinh vi thì giá thành càng cao, mà Yến Vi Lương chọn tất cả đều là đồ đắt nhất.

Cậu không quan tâm nó có hữu dụng hay không, không quan tâm nó có đẹp hay không, chỉ cần đắt tiền là cậu sẽ mua. Tuy Sở Dư Ôn che giấu giá cả nhưng cậu biết rõ giá trị của những thứ này.

Những phương diện khác tạm thời không làm gì được Sở Dư Ôn, vì vậy cậu phải tận dụng cơ hội này để khóet một miếng thịt trên người hắn, dùng hết sức tiêu tiền của hắn.

...Để trút bỏ hận thù trong lòng.

Sau khi mua tất cả những đồ dùng công nghệ cao đắt đỏ, quần áo, phụ kiện trang sức, đồ ăn vặt và những thứ tương tự cũng không thể thiếu. Thụy An không chọn nhiều thứ, nhưng tất cả đều thuộc loại đắt tiền nhất.

Không đắt thì không mua.

Nụ cười của Sở Dư Ôn dần dần cứng ngắc.

Tiểu tử kia cũng thật biết nhìn hàng.

Cũng không phải anh không mua nổi, chỉ là hạn mức thẻ anh đưa cho cậu không đủ...

"Được rồi!" Thụy An chọn xong, tò mò hỏi Sở Dư Ôn: "Tiên sinh, những thứ này hai vạn tinh tệ có đủ không?"

(1 vạn tương đương với 10 000 => hai vạn tinh tệ = 20 000 tinh tệ)

Hai vạn tinh tệ là số tiền tối đa mà anh có thể nghĩ tới.

Sở Dư Ôn: Không chỉ vậy, mấy thứ cậu chọn phải thêm bốn số 0.

Những thứ khác đều không quan trọng, nhưng Thụy An còn mua một con người máy chiến đấu mô phỏng, cái này chiếm số tiền lớn nhất, tiêu tốn trọn vẹn 100 triệu tinh tệ.

Sở Dư Ôn không đáp mà hỏi ngược lại: "Thụy An thích người máy này à?"

Thụy An liếc nhìn anh và nói: "Ừ, em thấy người máy này trông rất đẹp."

Loại người máy trí năng chiến đấu mới nhất có giá 100 triệu tinh tệ, sức chiến đấu của nó tương đương với một alpha có cả tinh thần và sức chiến đấu đều là cấp SS, là thứ cần thiết khi đánh nhau. Yến Vi Lương đã sớm muốn một chiếc, chỉ là cậu còn chưa kịp đặt mua thì Sở Dư Ôn đã đưa tiền cho cậu.

Nhưng đối với Thụy An, giá trị duy nhất của người máy chiến đấu này là nó có khuôn mặt ưa nhìn.

Loại người máy mô phỏng này có hình dáng giống con người, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, tuyệt đối là phúc âm của nhan cẩu. Chỉ là giá cả này khiến đại đa số người muốn mua đành bỏ đi.

Chỉ nhìn mặt thôi, trên web mua sắm đương nhiên còn có loại người máy mô phỏng chuyên phục vụ những việc không thể miêu tả và giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều... Nhưng Sở Dư Ôn tuyệt đối sẽ không sử dụng những loại người máy kia để thay thế, nếu làm vậy sẽ vấy bẩn Thụy An thuần khiết mất.

Nguyên soái đã quên mất rằng người thực sự làm vấy bẩn sự thuần khiết của Thụy An lại là chính anh.

Sở Dư Ôn mỉm cười: "Được, em thích thì mua đi."

Sau đó anh cầm lấy quang não, chuyển tiền từ tài khoản của mình sang cho cậu. Tấm thẻ anh đưa cho Thụy An hạn mức chỉ có mười triệu, hiện tại anh ngẫm lại căn bản không đủ dùng.

Anh vừa trả tiền vừa hỏi: "Thụy An đoán xem cái này trị giá bao nhiêu tinh tệ?"

Thụy An sửng sốt: "Hai vạn tinh tệ còn chưa đủ sao?"

Sở Dư Ôn lắc đầu: "Hơn nữa."

Thụy An thử dò xét: "Vậy... ba vạn?"

Sở Dư Ôn lắc đầu: "Đoán lại đi."

Thụy An khẽ cắn môi: "Hai mươi vạn!" Không thể nhiều hơn!

"Sai."

Sở Dư Ôn cười nhìn cậu một cái, vẫn nói ít đi một số 0: "Hai mươi triệu."

Anh lo lắng nói 200 triệu tinh tệ sẽ khiến Thụy An ngất xỉu vì không chịu được kích thích. Anh chỉ muốn nâng cao quan điểm tiêu dùng của Thụy An, không muốn phá vỡ thế giới quan của cậu.

Nhưng đối với Thụy An, thế giới quan đã bị đảo lộn đủ rồi.

Thụy An trầm mặc một lát: "Em có thể trả lại tiền không?"

Sở Dư Ôn: "Không thể."

Thụy An tuyệt vọng che mặt: "Em là kẻ thua cuộc!"

Sở Dư Ôn hiền lành nói: "Em sẽ không là kẻ thua cuộc."

Yến Vi Lương: Không, tôi có thể.

.

Quận 10, đống đổ nát hoang tàn.

Serbia tắt chương trình phát sóng trực tiếp, cắt đứt xây dựng tinh thần lực.

Quận 10 không có Internet, hắn có thể phát sóng trực tiếp, tất cả đều dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình để xây dựng một tinh võng tạm thời.

Và để có thể xây dựng được một mạng lưới như vậy ở một nơi như Quận 10, nơi tín hiệu gần như bị chặn, tinh thần lực của hắn ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ SSS.

Serbia lên phi thuyền, rời khỏi vùng đất hoang vắng này.

Trong vũ trụ tinh hà rực rỡ, Serbia không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp này, hắn điều khiển phi thuyền vội vã dừng lại ở Tử tinh.

"Tôi có tiền!" Serbia vội vàng chạy vào một cửa hàng, "Làm ơn cho tôi một chai thuốc hóa hình dành cho dị chủng."

Chủ cửa hàng - một người ngoài hành tinh với những xúc tu dài trên đầu, phun ra ngôn ngữ của con người: "Một nghìn tinh tệ."

Tinh tệ là loại tiền tệ phổ biến trên khắp thiên hà.

Lần này Serbia nhanh chóng chuyển tiền.

Những chiếc xúc tu trên đầu chủ cửa hàng hơi mở ra, hóa ra đây chính là đôi mắt của ông ta.

"Thuốc nằm ở tầng thứ tư phía dưới ngăn tủ thứ hai." Ông chủ cửa hàng nói xong lại nhắm mắt lại.

"Cám ơn!" Serbia tìm được lọ thuốc rồi vội vàng rời đi.

Ông chủ cửa hàng hơi mở mắt sau khi hắn rời đi.

Con người này lúc trước là một tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng lần này hắn lại kiếm được bộn tiền từ nơi nào không rõ...

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ông ta.

Sau khi Serbia lấy được thuốc, liền thừa dịp ban đêm chạy đến một con suối nhỏ hẻo lánh, nhẹ nhàng gọi: "Brent, Brent, tôi mang thuốc đến cho anh. Anh mau lên đây."

Mặt nước dần dần có gợn sóng.

Nước suối rạch ra từng đạo gợn sóng, một cái đuôi cá màu lam to lớn mạnh mẽ đập mạnh trên mặt nước, ngay sau đó nhân ngư xuất hiện ở dưới ánh trăng.

Ánh trăng phản chiếu tấm lưng trắng như tuyết, mái tóc dài màu xanh lam của biển, con ngươi xanh thẳm trong suốt và khuôn mặt mị hoặc như yêu tinh của nhân ngư.

Nửa người trên của nhân ngư nằm úp sấp trên bờ, nửa người dưới là đuôi cá màu xanh đậm như ẩn như hiện dưới mặt nước.

"Serbia." Nhân ngư mở miệng, thanh âm động lòng người giống như âm thanh của thiên nhiên.

"Đây là thuốc hóa hình dành cho dị chủng." Serbia ngồi xổm ở trên bờ, đưa lọ thuốc cho y, " Uống nó, anh có thể lên bờ."

Brent gật đầu và uống lọ thuốc.

Đuôi cá dưới mặt nước dần dần tách ra, hóa thành hai chân thon dài thẳng tắp.

Serbia vui mừng: "Thành công rồi!"

Brent cố gắng leo lên bờ. Y vẫn chưa quen với việc sử dụng sức mạnh của đôi chân, nên hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chi trên để đẩy mình lên bờ.

Serbia vội vàng nắm lấy tay y, giúp y đứng dậy.

"Ba hai một!"

"A..." Brent khẽ hô một tiếng, cả người đều nằm sấp trên bờ.

Nhân ngư vừa hóa thành hình người, trên người không có quần áo che thân, thân thể trắng nõn liền lộ dưới ánh trăng.

Serbia đỏ mặt, lập tức xoay người, cởi cúc áo khoác của mình rồi vội vàng khoác lên người Brent..

"Anh đi được không?" Serbia hỏi.

Brent cố gắng bước đi, đôi chân chưa từng được sử dụng khiến y lập tức bất lực ngã xuống đất.

Serbia do dự một lát: "Đắc tội rồi." Sau đó ôm ngang Brent.

"Tôi dẫn anh lên phi thuyền, đi đế quốc tìm Hoàng tử điện hạ." Serbia cúi đầu nói với y.

Brent ngắt quãng nói bằng ngôn ngữ loài người: "Nhưng... thân phận của ngươi... xuất hiện ở khu Thượng Tam sẽ rất nguy hiểm."

Khu Thượng Tam là nơi mà ngay cả người dân bình thường ở khu Trung Tam cả đời cũng khó có thể bước vào, làm sao một tay xã hội đen như Serbia có thể vào được?

"Yên tâm, tôi có thể làm được." Serbia kiên định nói: "Tôi đã hứa với anh sẽ giúp anh tìm được Tam hoàng tử mà."

Nhân ngư rúc vào trong ngực hắn, không nói gì nữa.

.

Dinh thự của nguyên soái, phòng ngủ.

Thụy An thực sự đã chán trò chơi hóa trang.

Cậu hỏi Sở Dư Ôn: "Còn trò chơi nào khác có thể chơi không?"

Sở Dư Ôn: " Có thì có..." Nhưng anh chơi toàn là đánh nhau giết chóc, cho nên chỉ sợ không thích hợp cho omega chơi. Về phần omega thích chơi trò gì, anh làm sao có thể biết được.

Sở Dư Ôn đang muốn lên Tinh Võng tra xem 'Omega thích chơi trò gì', Thụy An nóng lòng hỏi: "Tiên sinh bình thường chơi trò gì?"

Ánh mắt cậu tràn đầy mong chờ: "Em muốn chơi trò giống như anh."

Sở Dư Ôn nói: "Sợ em không có hứng thú."

Thụy An vội vàng nói: "Nếu là cùng với tiên sinh chắc chắn sẽ rất thú vị."

Sở Dư Ôn nghe xong có chút cao hứng, khóe môi không khỏi cong lên, nói: " Tinh Hà Chiến Kỷ."

Thụy An suy nghĩ một chút: "Hình như em đã chơi trò này trong phòng game..."

Sở Dư Ôn gật đầu: "Đúng vậy, em cũng có thể chơi trực tiếp trên quang não, nhưng trải nghiệm trong phòng game sẽ tốt hơn." Anh nhớ ra Thụy An không thích chơi trò chơi này lắm, nên anh nói thêm, " Đây là trò chơi alpha thích chơi, em không cần miễn cưỡng. "

"Em có thể thử," Thụy An nói. "Tiên sinh dạy em đi, em có thể chơi được."

"Vậy...Được rồi." Sở Dư Ôn mở "Tinh Hà Chiến Kỷ" ra, giải thích các hiệu ứng kỹ năng khác nhau, các cách kết hợp chuyên nghiệp khác nhau và các loại trận doanh hỗn chiến cho Thụy An...

Thụy An miễn cưỡng ngáp một cái, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.

Sở Dư Ôn kịp thời dừng lại, bật cười nói: "Anh biết chuyện này đối với em mà nói rất nhàm chán."

"A?" Thụy An trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Không phải, sao có thể như vậy? Tiên sinh nói rất thú vị, cái gì em cũng hiểu."

Sở Dư Ôn nhướng mày: "Vậy em chơi một chút xem."

Một phút sau.

Nhìn Thụy An đang thíchthú thay đổi làn da của cơ giáp, Sở Dư Ôn nghĩ, omega quả thực có khả năng biếnbất kỳ trò chơi nào thành trò chơi hóa trang.

===================

Editor có lời muốn nói:

Chế sủi lâu quá, mà phần lớn do chế lười dịch thôi. Mà mỗi lần chế mở máy tính thấy toàn chữ là chữ thì chế lại bắt đầu lười (tội lỗi.jpg) 

Lịch đăng chương sẽ sửa lại: Tích cực thì 1 tuần 1 chương, không tích cực lắm thì 1 tháng 2 chương, còn lười chảy thây thì thành ra 1 chương/tháng.

Thân ái, hẹn gặp, moah moah~