Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 12: Thái Tử




Lâm Thâm sờ sờ mũi nói: "Được rồi." Sau đó hắn mở quang não, chuyển khoản cho Yến Vi Lương.

Yến Vi Lương nhận được tin nhắn nhắc nhở, Lâm Thâm đã chuyển một ngàn tinh tệ vào tài khoản của cậu.

"Ngươi đánh thêm một số 0 sao?" Yến Vi Lương ngẩng đầu lên hỏi.

Lâm Thâm cung kính nói: "Không phải. Cân nhắc đến việc thần quá vụng về, sau này có thể đánh vỡ nhiều ly của ngài hơn, thần liền thanh toán một lần."

Lâm Thâm hoàn toàn quên mất Yến Vi Lương đã ra lệnh cho hắn không được chạm vào mấy chiếc ly kia nữa. Bộ dáng mềm mại của thiếu niên rất không có lực uy hiếp này, khiến người ta nhìn chỉ muốn chiều chuộng cậu như một đứa trẻ, không hề có ý muốn thần phục.

Từ một mức độ nào đó mà nói, Yến Vi Lương đóng vai Omega rất thành công.

"Không có lần sau." Thiếu niên cúi người nhặt mảnh vỡ của tách trà trên mặt đất lên, định bóp nát nó, "Nếu ngươi còn phá hỏng cái chén trà của ta, ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh."

Hình ảnh người thiếu niên đẹp trai nghiền nát những mảnh sứ không xuất hiện, mảnh sứ sắc bén cắt rách da thịt mềm mại của thiếu niên, khiến cho ngón tay xinh đẹp rỉ máu.

Lâm Thâm hoảng sợ nói: "Điện hạ, ngài, tay của ngài..."

Yến Vĩ Lương: "..."

Đau một chút.

Cậu quên mất rằng hiện tại cậu chỉ là một omega với tinh thần lực cấp B và lực chiến đấu cấp F nên không thể dùng tay không bóp nát mảnh sứ cứng rắn, càng không thể dùng tinh thần lực vô hình đem mảnh vỡ trên mặt đất hóa thành bột mịn.

Yến Vi Lương bình tĩnh ném mảnh vỡ xuống đất: "Cho người vào quét dọn mảnh vỡ."

Lâm Thâm cẩn thận nhìn bàn tay bị cắt của cậu: "Ngài cần bôi thuốc."

Vẻ mặt thiếu niên nhất thời có chút khó tin.

Alpha có khả năng tự chữa lành cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ cần không phải một kích trí mạng, cho dù trái tim bị thương cũng có thể từ từ hồi phục. Vết thương ngoài da bình thường lại càng không đáng nhắc tới, dao găm và kiếm thông thường thậm chí không làm cậu bị thương.

Đây đại khái là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm cuộc đời của Yến Vi Lương, cậu bị một mảnh vỡ của cái ly làm bị thương, hơn nữa vết thương không tự động khép lại trong vòng ba giây.

Lâm Thâm biết điện hạ làm Alpha nhiều năm như vậy, đối với thân kiều thể nhược của Omega không có khái niệm cụ thể. Hắn nhanh chóng lục lọi hộp y tế rồi nói: "Để thần băng bó cho ngài."

Thiếu niên ngồi ở trên giường duỗi tay, có chút thất thần.

Lâm Thâm bôi thuốc lên chỗ ngón tay đang chảy máu của Yến Vi Lương, sắc mặt Yến Vi Lương đạm mạc, chỉ là lòng bàn tay bất giác siết chặt.

Lâm Thâm lập tức nói: "Sẽ đau một chút, xin ngài hãy cố gắng chịu đựng." Đối với khuôn mặt đột nhiên trẻ ra của điện hạ, Lâm Thâm không tự giác lấy ra ngữ khí dỗ dành em trai.

Điện hạ dễ thương hơn nhiều so với người em trai kia của mình.

Kiên nhẫn một chút...

Điểm......

Điểm......

Yến Vi Lương biết rằng khả năng chịu đau của cậu đã yếu đi, hoặc là độ mẫn cảm đối với đau đớn đã tăng lên.

Khi còn là alpha, khi bị gai nhọn và cánh xương của Trùng tộc xuyên qua bả vai cậu đều không rên một tiếng, hơn nữa cậu còn có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh chờ đợi cơ hội. Nhưng hiện tại, chỉ là một chút da thịt bị rách, căn bản không phải vết thương gì, cũng khiến cậu cảm giác đau đớn không chịu nổi.

Sức chiến đấu tương đương với thể chất, thể chất càng cường hãn, sức chiến đấu càng cao. Yến Vi Lương cuối cùng đã nhận ra sự khác biệt rất lớn giữa thể chất cấp SSS và thể chất cấp F.

Khó trách lúc trước lại... đau như vậy.

Yến Vi Lương thực sự không muốn nhớ lại lần đầu tiên hoang đường giữa cậu và Sở Dư Ôn. Thật đáng xấu hổ. Đó không phải là nỗi nhục nhã khi bị alpha khác đè, mà là... cậu thực sự đã khóc trong đau đớn.

Đó là lần thứ hai Yến Vi Lương khóc lớn như vậy. Lần đầu tiên là lúc hắn mới sinh ra, bất cứ đứa bé nào khi chào đời đều sẽ cất tiếng khóc nỉ non đầu tiên

Một Omega mảnh mai như thế nào chịu đựng được dục vọng của alpha mạnh nhất đế quốc? Yến Vi Lương không hiểu tại sao có người lại đam mê loại chuyện này, đánh nhau cũng không đáng sợ bằng làm tình.

Hiện tại cậu đã hiểu, là thân thể này của cậu quá yếu, chịu không nổi.

Nếu đổi lại là thân thể ban đầu, không đè ngược lại...... Phi, không đánh ngược lại coi như cậu thua.

"Ta biết Omega rất yếu." Yến Vi Lương nhìn vết thương đã ngừng chảy máu sau khi bôi thuốc, lâm vào trầm tư: "Ta không ngờ Omega lại có thể yếu như vậy."

Lâm Thâm thập phần đau lòng.

Điện hạ vẫn luôn là một người mạnh mẽ, giờ biến thành kẻ yếu, nếm thử loại tư vị nhỏ bé lại vô lực này chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Yến Vi Lương nhìn hồi lâu mới thu tay lại: "Ta về đây."

Lâm Thâm lập tức nói: "Thần tiễn ngài."

Hai người ra cửa không lâu, trước mặt liền đụng phải một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú nhưng chỉ là đáy mắt xanh đen, bước đi có chút luộm thuộm, hiển nhiên là do nhiều năm buông thả.

Khi nhìn thấy Lâm Thâm, hắn nhướng mày, nói: "Này, Lâm đại thiếu gia, như thế nào ba ngày hai bữa lại chạy đến cung điện?"

"Cũng đúng, Lâm gia không cần ngươi, cho nên ngươi cái này chó pug chỉ có thể đuổi theo nịnh bợ tam đệ của ta." Người đàn ông cười lạnh nói: "Yến Vi Lương đâu? Sao gần đây không thấy hắn? Sở Dư Ôn có tin mừng a, bản thái tử đang định đi đưa một phần chúc mừng, tam đệ có muốn cùng đi hay không?" Hắn cố ý cao giọng, rõ ràng là muốn nói với Yến Vi Lương trong cung.

Ai mà không biết, Yến Vi Lương cùng Sở Dư Ôn thế bất lưỡng lập. Yến Vi Huyền nói như vậy chỉ vì muốn làm khó dễ cậu.

Hắn chỉ có thể chơi trò lừa gạt không thể đạt được này.

Lâm Thâm bất động thanh sắc chắn trước người Yến Vi Lương: "Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử điện hạ gần đây ở tinh hệ Kamal khảo sát môi trường sống của người dân, không ở trong cung."

Khu Trung tam còn được cho là an ổn, khu Hạ tam bởi vì đã từng bị trùng tộc công chiếm, lưu lại lượng lớn độc khí, phóng xạ và trứng virus không rõ nguồn gốc, khiến môi trường trở nên thập phần khắc nghiệt. Người dân hai bàn tay trắng không có cách nào chuyển nhà, chỉ có thể suốt ngày sinh hoạt trong môi trường rủi ro cao, hứng chịu thiên tai.

Có rất nhiều sinh vật có trí thông minh trên các hành tinh lớn, bọn họ cũng có thể sử dụng tinh võng để cùng nhân loại trên Lam tinh trao đổi. Tuy nhiên, không phải hành tinh nào cũng thích hợp cho con người sinh sống.

Vào năm 652 theo lịch thiên văn, con người đã phát hiện ra một hành tinh gần Lam tinh và đặt tên cho nó là "Tử tinh". Nhưng khi đó trên Tử tinh đã có dân bản xứ, chủng tộc phong phú, có một số có ngoại hình nhân loại và nhiều chủng tộc khác với hình dáng kỳ lạ. Những sinh vật thông minh này tạo thành một thế lực gọi là Liên bang.

Bọn họ mơ ước tài nguyên trên Lam Tinh, ý đồ chôn vùi đế quốc.

Và Đế quốc cũng đang để mắt tới vùng đất của bọn họ, muốn tiêu diệt Liên bang.

Đế quốc và Liên bang đã giằng co mấy trăm năm, trong thời gian ngắn không có kẻ thắng kẻ thua, nhưng những người dân sống trong cảnh khó khăn ở Hạ Tam khu lại không đủ khả năng để giữ chân họ.

Yến Vi Lương thường xuyên lái phi thuyền đến các tinh hệ khác để tìm kiếm vùng đất thích hợp, xem xét khả năng di cư.

Một số tinh hệ quá xa xôi, sẽ có chênh lệch múi giờ đáng kể, thậm chí tốc độ dòng chảy thời gian cũng khác nhau. Lần dài nhất của điện hạ là một năm.

Sẽ không có ai ngạc nhiên nếu thỉnh thoảng cậu biến mất.

"Hả? Hắn không có ở đây?" Yến Vi Huyền ra vẻ tiếc nuối, "Vậy hắn thật đúng là bỏ lỡ tin tức lớn a! Nguyên soái đại nhân đã kết hôn, hắn như thế nào còn chưa quyết tâm thành gia lập nghiệp, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài chơi. "

Lâm Thâm cau mày: "Điện hạ cũng không phải là đi ra ngoài du ngoạn." Điện hạ rõ ràng là đi làm chính sự, như thế nào rơi vào trong miệng đám người ăn chơi lêu lổng này thì điện hạ ngược lại trở thành người không có việc gì làm?

Yến Vi Huyền trào phúng: "Đúng đúng, hắn chỉ là đi nghỉ mát, mỗi năm một lần, mỗi lần một năm."

Lâm Thâm tức giận: "Ngươi——"

Hắn chuyện gì cũng giữ được bình tĩnh, ngoại trừ việc không cho phép người khác nói xấu Tam hoàng tử điện hạ.

"Lâm thiếu gia." Thụy An đột nhiên lên tiếng.

Thân thể Lâm Thâm cứng đờ, những lời muốn nói ra đều nuốt trở lại.

Nếu như không phải Yến Vị Huyền còn ở chỗ này, hắn đã sớm quay người quỳ xuống trước mặt điện hạ.

Điện hạ gọi hắn là thiếu gia, hắn thật sự chịu không nổi a!

Yến Vi Huyền lúc này mới chú ý tới Thụy An, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hóa thành lòng tham không thể tránh khỏi.

Thân thể Thụy An nhỏ nhắn xinh xắn, ban đầu bị Lâm Thâm chắn, Yến Vi Huyền còn tưởng rằng là tùy tùng nào đó nên không để ý.

Bây giờ khi nhìn kỹ hơn, thật là một mỹ nhân mềm mại đáng yêu.

Thái tử nổi tiếng là kẻ háo sắc.

Phàm là Omega hắn coi trọng, cũng không có bị hắn lấy được.

Phải, đó là thứ hắn không có được, mà cũng là thứ hắn không chiếm được.

Bởi vì mỗi khi hắn muốn cướp một Omega, Yến Vi Lương sẽ kịp thời xuất hiện, ép hắn thu tay lại.

Nếu như Yến Vi Lương không xuất hiện, đó chính là Sở Dư Ôn từ trên trời giáng xuống dạy hắn làm người.

Yến Vi Huyền làm thái tử cực độ nghẹn khuất. Muốn quyền lực không có, muốn mỹ nhân cũng không có.

Đương nhiên thân phận Thái tử này coi như đẹp mắt, Yến Vi Huyền bộ dạng cũng không tệ - - hoàng tộc có thể sinh ra dung nhan như Yến Vi Lương, tự nhiên có gen không tồi.

Cũng có Omega ái mộ vinh hoa phú quý nguyện ý bò lên giường Yến Vi Huyền. Chỉ là đối với mặt hàng tự động đưa tới cửa, Yến Vi Huyền luôn chơi một lát liền chán.

Yến Vi Huyền có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa, thiện đố thành tính, từ sợi tóc đến ngón chân đều lộ ra một cỗ mùi cặn bã.

Nhưng người trước mắt này, hắn đại khái là vĩnh viễn cũng không bao giờ chơi chán.

Đôi mắt của Yến Vi Huyền nhìn chằm chằm vào làn da trắng như tuyết của omega, vòng eo mềm mại cùng khuôn mặt diễm lệ ngoan ngoãn như đóa hoa hồng.

Đôi môi mềm mại kia hôn lên nhất định rất tuyệt vời.

Cực phẩm nhân gian nha.

Hắn thậm chí còn cảm thấy như phần thân dưới của mình đang cương lên chỉ bằng cách nhìn omega trước mặt đây. (Editor thầm khinh bỉ -_-)

Hiện tại Yến Vi Lương không có ở đây, Sở Dư Ôn mới kết hôn đại khái không có thời gian xen vào việc của người khác, mỹ nhân này nhất định phải là của hắn.

Sau đó mỹ nhân mở miệng một câu liền đem hắn dọa đến héo rũ.

"Ồ?" Yến Vi Lương cười hỏi: "Thái tử điện hạ muốn đến thăm phu quân của ta?"

Yến Vi Huyền hóa đá.

Hắn máy móc hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Yến Vi Lương nhướng mày, cười đến thập phần điềm đạm: "Thái tử điện hạ không phải nói muốn thăm Nguyên soái để chúc mừng hôn lễ sao? Ta là thê tử của Nguyên soái."

Yến Vi Huyền: "..." Đậu má.

Yến Vi Lương nhìn Yến Vi Huyền, duy trì mỉm cười: "Bất kỳ món quà nào tặng cho ta cũng giống như vậy, ta có thể thay ngài chuyển giao cho tiên sinh của ta... lễ vật của ngài đâu?"

Yến Vi Huyền: "..." Lễ vật ở đâu ra? Hắn chỉ đi tới cười nhạo Yến Vi Lương một chút mà thôi Tiểu tử này hai mươi bảy tuổi vẫn là một vẫn là thanh niên, bình thường chỉ có Sở Dư Ôn có thể cùng nhau so thời gian độc thân ai lâu hơn. Sở Dư Ôn đã thoát ly, hắn còn không phải càn rỡ cười nhạo?

Yến Vi Huyền căn bản không dám tự hỏi tên Omega này có phải đang nói dối hay không, làm sao có thể có người dám giả mạo thê tử của Sở Dư Ôn chứ?

Hắn thậm chí còn không kịp tự hỏi vì sao thê tử Sở Dư Ôn lại xuất hiện ở hoàng cung, vì sao cùng Lâm Thâm từ tẩm cung của Tam hoàng tử đi tới, cuống quít bỏ lại một câu "Ta trở về chuẩn bị lễ vật!".

Đối với Yến Vi Huyền mà nói, Sở Dư Ôn chính là một cơn ác mộng, bất cứ ai có liên quan đến hắn, y đều tránh xa.

Nụ cười của Yến Vi Lương tắt dần, khuôn mặt không biểu cảm.

Lâm Thâm lo lắng nói: "Ngài bại lộ thân phận như vậy, Thái tử có thể đi tìm Sở nguyên soái chứng thực hay không?"

Điện hạ lần này bí mật lẻn ra khỏi dinh thự nguyên soái, nhất định phải bí mật trở về. Nếu bị Sở nguyên soái biết được cậu đã từng xuất hiện ở hoàng cung, vậy hết đường chối cãi.

Yến Vi Lương khẽ nhếch môi, cười nhưng không cười: "Hắn không dám."

Yến Vi Huyền nghe được tên Sở Dư Ôn liền sợ tới mức chạy trối chết, năng lực của hắn nhỏ như vậy, làm sao có khả năng đối đầu với Sở Dư Ôn.

Yến Vi Lương vội vàng chạy về dinh thự Nguyên soái, không có thời gian lãng phí trên người Yến Vi Huyền.

Lâm Thâm: "Nếu có vạn nhất...."

"Nếu có vạn nhất, ta cũng có cách ứng đối." Yến Vi Lương nói, "Mượn miệng người khác nói ra, vĩnh viễn đáng tin hơn so với từ miệng mình nói ra. "

Lâm Thâm khó hiểu: "Thần không hiểu ý của ngài."

"Sở Dư Ôn đã sớm hoài nghi ta. Ta xuất hiện trong thư phòng của hắn, điểm này vĩnh viễn không bao giờ bị xóa bỏ. Thay vì giết ta vì ta vô tội, không bằng dứt khoát thừa nhận thân phận gián điệp, khiến người ta bỏ đi nghi ngờ."

Lâm Thâm càng thêm bối rối: "...Ngài cứ như vậy bỏ cuộc sao?"

"Sao có thể như vậy? Mượn một trăm lá gan của Yến Vi Huyền, hắn nhiều nhất cũng dám nói cho Sở Dư Ôn, ta từng xuất hiện trong cung. Mà trong cung, còn có sự tồn tại của nội các." Yến Vi Lương thờ ơ nói, "Thụy An là gián điệp nội các phái tới, có quan hệ gì với Tam hoàng tử?"

Cho dù nhìn thấy cậu và Lâm Thâm ở cạnh nhau thì thế nào? Lâm gia cũng là một khâu trong nội các, trong đó quan hệ rắc rối phức tạp, há có thể nói rõ một hai câu.

Chia rẽ quan hệ giữa nội các và quân đội. Được lợi, không phải là hoàng thất sao?