Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 95: Thú Nhận




Hạ Lam ghé sát mặt Thiên Vĩ, đôi môi anh đào hôn lên gò má cũng những giọt nước mắt mặn chát.



"Đừng khóc."

Trái tim cô như bị bóp nghẹn, cảm giác cực kỳ khó chịu.



Đôi môi dời đến hai cánh môi mỏng, đầu lưỡi chui vào khoang miệng anh, nụ hôn của cô lúc này không mãnh liệt như những lần trước mà có chút nhẹ nhàng và ôn nhu, giống như đang an ủi anh.



Nụ hôn của cô thành công khiến cảm xúc đang dâng trào của anh lắng xuống.



Hạ Lam lấy quyển sổ cùng cây bút trong tay anh, nhẹ nhàng đặt lên mặt chiếc tủ đầu giường.



Quyển sổ tay đã quá cũ, nếu không cẩn thận các trang giấy sẽ bị bung ra, thậm chí còn bị rách.



Cô nhìn quyển sổ một lát, rồi hỏi:

"Nếu em nói em có thể đọc được hết tất cả những thứ được ghi trong đó, chắc chắn không sai dù là một chữ, anh có tin không?"

Thiên Vĩ có chút kinh ngạc, chuyện này thật sự quá khó tin.



Kỳ thi đại học của bọn họ đã trôi qua rất lâu rồi, đến cả anh còn không dám khẳng định mình sẽ nhớ hết từng kiến thức mà chính anh từng soạn cho cô.



Hạ Lam thấy anh tỏ vẻ không tin cô cũng không nổi giận.



Những ngày tháng trong trại giam, cô tự cô lập bản thân mình và học điên cuồng, lúc nào cũng phải nhờ Huệ Giang gửi sách vào cho cô, đến mức ai cũng cho rằng cô là tù nhân ham học nhất.



Nếu như cô không cố gắng học tập, thời gian cô rời xa anh chắc chắn không chỉ dừng lại ở 11 năm.



"Anh muốn phạt em thế nào?" Hạ Lam nâng mắt nhìn anh.



Chồng bà giận bà rồi.





Đã vậy còn chọc cho chồng bà khóc.



Đây không phải là hành động của một người vợ tốt.



Thật đáng đánh đòn.



Hạ Lam âm thầm hối lỗi.



"Chuyện này..."



Thiên Vĩ có chút ngập ngừng, điều hành công ty suốt 11 năm, tinh thần anh cũng trở nên cứng rắn, mạnh mẽ hơn rất nhiều, tùy thời có thể sa thải cấp dưới coi như là hình phạt cho họ.



Nhưng người phụ nữ trước mặt không phải là cấp dưới mà là người anh yêu, việc nghĩ ra một hình phạt thật sự quá khó khăn.



Thiên Vĩ trầm mặc, một lúc sau anh mới lên tiếng:

"Nếu em cho anh về nhà, anh sẽ coi như không có chuyện gì."

Anh phải về nhà để điều chỉnh tâm trạng.



Anh rất giận Hạ Lam, nhưng anh không thể chối bỏ cô được.



Hạ Lam giống như ma túy, một khi hít phải sẽ bị nghiện, còn anh anh lại chính lại người nghiện không bao giờ muốn cai.



Dù cho cô có quá đáng đến đâu, anh cũng không nhịn được mà mềm lòng, sau đó bỏ qua cho cô.




Hạ Lam tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của anh.



Xa nhau 11 năm, cô yêu thương anh còn chưa đủ, thế mà anh đã muốn bỏ về.



Vì thế, cô trắng trợn nói:



"Đổi hình phạt khác đi."

"Hình phạt nào?"

"Ăn em."

Nói xong, Hạ Lam nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy mỏng trên người cùng nội y, chỉ trong chớp mắt cơ thể xinh đẹp, yêu kiều lập tức lộ ra trước mắt Thiên Vĩ như một bông hoa nở rộ bày ra những gì tinh túy nhất cho người ta ngắm nhìn.



Trên hai cặp bồng đào là hai nụ hoa hồng anh khẽ run trong không khí, vòng eo thon thả và nơi huyền bí bên dưới, vì cô khép chân lại cho nên nơi riêng tư nửa kín nửa hở trông vô cùng quyến rũ và thần bí.



Nhất là đôi mắt ngập nước cam lòng chịu phạt càng lay động lòng người.



Thiên Vĩ đỏ mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác.



Nhiều năm trước, anh và Hạ Lam phải dành phần lớn thời gian ôn thi đại học, cho nên thời gian bọn họ ở bên nhau không nhiều, tuy bọn họ đã ăn trái cấm nhưng số lần quan hệ cũng rất ít.



Huống chi, suốt 11 năm qua, anh không tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào.



Lúc này khi cô trần trụi trước mặt anh, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ.



Hạ Lam thấy gương mặt anh ửng đỏ, trong lòng như có một con nai chạy loạn, đánh sâu vào tâm can.




Tuy hai người xa nhau, nhưng cô vẫn luôn dõi theo anh, thường xuyên ngắm nhìn anh qua tivi hoặc tạp chí kinh tế, cô cho là anh đã thành thục hơn nhiều, hóa ra cũng chỉ là cừu non ngây thơ của riêng cô.



Thiên Vĩ đang chìm trong suy nghĩ miên mang, tâm trạng vô cùng bối rối, bỗng cảm nhận được dái tai mình bị một cái miệng ấm nóng cắn vào, đầu lưỡi tinh nghịch liếm dọc vành tai anh, thân thể anh bỗng nóng lên, miệng lưỡi dần khô khốc.



Bàn tay thon dài đẹp đẽ cởi tây trang cho anh, rồi lại mở cà vạt thẳng tiến đến chiếc áo sơ mi trắng.



Hạ Lam vừa đốt lửa vừa cởi bỏ những chướng ngại cuối cùng trên người anh.





Thân mình của Thiên Vĩ cứng đờ, hầu kết lăn lộn, lửa nóng dưới thân trở nên cứng rắn.



Hạ Lam đẩy anh xuống giường, cầm lấy tiểu Vĩ va chạm hoa môi ẩm ướt, sau đó ngồi xuống.



Hai người đồng thời rên lên một tiếng.



Thiên Vĩ rên rỉ vì sung sướng, còn Hạ Lam là vì đau đớn.



Đã nhiều năm không làm tình, âm đ*o của cô cũng khít chặt không khác gì xử nữ,nên khi lửa nóng của anh đột nhiên xâm nhập, cô không nhịn được cảm thấy đau, hoa huy*t bị căng ra, âm thầm bài xích gậy th*t.



Hạ Lam cắn răng chịu đựng cơn đau, thân dưới bắt đầu chuyển động lên xuống, tư thế này làm cho tiểu Vĩ đi vào sâu hơn, thẳng cắm vào tử cung cô làm khoái cảm không ngừng dâng lên càn quét đi cơn đau như bị xé rách vừa rồi.



Hai tay Hạ Lam đặt lên vai, đôi mắt khẽ híp lại cảm thụ cảm giác sung sướng.



Mà Thiên Vĩ dưới thân cô đã sớm động tình, đôi mắt mờ mịt nhìn bộ dáng sắc tình của cô lúc này, hai khỏa đầy đặn đung đưa kịch liệt, bụng nhỏ đôi lúc hơi gồ lên, điều đó minh chứng cho việc anh đang ở trong cô.



Một lát sau, Hạ Lam liền cao trào, hai tay cô nắm chặt ga giường, móng chân xinh xắn cong lên, miệng nhỏ rên lên một tiếng, sau đó lượng lớn d*m thủy trào ra, dội ướt gậy th*t khiến cho nơi giao hợp giữa hai người càng thêm lầy lội.



Hạ Lam ngã xuống người anh, đôi môi liếm cắn vành tai anh, khẽ nói:

"Em sẽ không rời đi nữa?"

Vừa mới trải qua cao trào nên giọng nói của cô thập phần yếu ớt nhưng vô cùng mị hoặc và phong tình, như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào nhân tâm.



Thế nhưng, Thiên Vĩ chỉ quan tâm đến nội dung trong câu nói của cô.



"Thật không?"

Thiên Vĩ vẫn không mấy tin tưởng, anh không muốn nếm trải cảm giác đau khổ ấy lần nữa.



"Thật, đây là nhà của hai chúng ta."


Nhà, xe và tất cả những gì em đang có đều tạo nên từ mồ hôi nước mắt của em, nhưng em sẽ dành tặng hết cho anh.



Dù chúng chỉ là đồng xu nhỏ trong gia tài đồ sộ anh đang có, nhưng đối với em chúng là toàn bộ gia sản.



Đôi môi Hạ Lam di dời xuống dưới cánh tay không trọn vẹn kia, chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm nhẹ, rồi thả xuống những nụ hôn dịu dàng tựa như đang nâng niu trân bảo.





Thiên Vĩ không chịu được kích thích, anh lật người Hạ Lam xuống, nhanh chóng giành lấy tư thế chủ động.



Hai chân cô vòng qua hông anh, bị động đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ, nồng nhiệt của anh.



Đôi mắt cô nhiễm đầy sắc dục, gương mặt ửng hồng, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ.



Thiên Vĩ cúi đầu, cắn một bên hồng anh, dùng sức mút vào.



Hạ Lam luồn tay vào mái tóc đen, nâng người lên thầm muốn cho anh nhiều hơn.



Anh vừa âu yếm hai khỏa anh đào vừa cảm nhận khoái cảm, tiểu Vĩ thuận theo d*m thủy mà ra vào, âm đ*o nhỏ hẹp vì hàm chứa gậy th*t, dẫn đến từng nếp uốn bị căng ra.



Cuộc hoan ái kéo dài thật lâu, hai người cùng nhau điên cuồng, cùng trao cho nhau khoái cảm như đang giải tỏa nỗi nhớ sau nhiều năm xa cách.



Thiên Vĩ cắm rút thêm một chút nữa, anh gầm lên một tiếng, tinh dịch đặt sệt rót đầy hoa huy*t.



Hai người ôm nhau một hồi sau đó cùng nhau tắm rửa, rồi ôm nhau ngủ.



Tuy đã nhận được lời cam đoan của Hạ Lam nhưng Thiên Vĩ vẫn không có cảm giác an toàn, cánh tay ôm cô thật chặt như muốn khảm cô vào lòng.



Hạ Lam ngước mắt, nhìn Thiên Vĩ đã ngủ say, cô hôn lên chiếc cằm kiên nghị, đôi mắt tràn ngập nhu tình.



Em cũng nhớ anh, nhớ anh đến điên dại.



Mỗi khi nhớ anh, em sẽ giở chiếc sổ tay ra xem, cảm nhận tình cảm anh dành cho em.



Không phải em không muốn nhìn thấy mặt anh, mà em sợ một khi thấy rồi em sẽ quyến luyến, không đành lòng rời đi.



Không phải em không tin tưởng anh, mà em sợ anh biết sẽ sinh hy vọng rồi lại thất vọng.



Ngay từ đầu, em đã biết ý nghĩ nuôi anh là vô cùng hoang đường, nhưng em vẫn muốn cho mình tư cách để đứng cạnh anh, thay anh hứng chịu mọi giông bão và cùng nắm tay anh đi hết một đời..