Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 83: Tuyệt Vọng




Thiên Vĩ không tin được những gì anh vừa nghe, hai tay nắm chặt điện thoại đến mức nổi cả gân xanh.



Sau đó, anh chạy đến ven đường, bắt một chiếc taxi, chưa để tài xế kịp hỏi gì, đã vội nói trước, “Cho cháu đến bệnh viện Kinh Giang ạ.”

Tại sao bố mẹ tự dưng lại bị người ta đâm chứ?

Hay là người nào đó làm ăn với họ trên thương trường?

Thiên Vĩ mệt mỏi dựa vào ghế, tâm trí anh bây giờ rất hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì nữa.



Từ cái ngày kinh khủng kia, bệnh viện là nơi đáng sợ nhất đối với anh, nhưng chưa bao giờ anh thấy bệnh viện xa như lúc này.

Xe chạy trên đường xa lộ, tuy đã sắp trưa nhưng xe vẫn rất đông, đường bị kẹt cứng.



Thiên Vĩ nhìn ra cửa kính, trong lòng càng sốt ruột, kiên nhẫn dần như sắp cạn kiệt.



“Cho cháu xuống đây là được.”

Sau khi đưa tiền cho tài xế, Thiên Vĩ chạy như điên đến bệnh viện.



Khi đến bệnh viện, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm mồ hôi dán sát vào lưng, đôi chân mỏi rã rời thất thểu đi từng bước.



Thiên Vĩ thấy Quân Niên đứng trước phòng phẫu thuật, liền nhanh chân chạy đến, gấp gáp hỏi:

“Bố tôi sao rồi?”

Thái độ lưu manh, bất cần trên gương mặt Quân Niên giờ đã biến đâu không thấy, bây giờ chỉ còn biểu lộ sự lo âu và đắn đo, ngữ điệu cũng nghiêm túc khác thường.



“Tôi không biết, bố mẹ cậu đều đang phẫu thuật.”

Chưa nhận được câu trả lời, tâm trạng Thiên Vĩ căng như dây đàn, anh vô lực ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán, cả người run lên.



Chuyện gì đang xảy ra vậy?



Anh không hiểu, thật sự không hiểu.

Hạ Lam rồi đến bố mẹ lần lượt gặp chuyện không may, anh không tin đây chỉ là tình cờ.



Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh không thể tiếp nhận được.



Quân Niên ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai Thiên Vĩ.



Thú thật, hắn rất khó để hiểu được cảm giác khốn khổ của Thiên Vĩ, bởi vì hắn chưa từng nếm trải qua cảm giác mất người thân, nhưng chơi thân với nhau bao nhiêu năm, hắn hiểu lúc này Thiên Vĩ đau khổ đến độ nào.



Hơn nữa, bố mẹ hai người họ là bạn thân nên bố mẹ Thiên Vĩ đối với hắn rất tốt, thế nên tình cảm trở nên sâu đậm, nói không đau buồn là nói dối.



Quân Niên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh cùng Thiên Vĩ chờ đợi tin tức mà bác sĩ sắp mang đến.



Khoảng một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ bước ra kèm theo tiếng nói:

“Ai là người thân của bệnh nhân?”

Thiên Vĩ đứng bật dậy, thanh âm mệt mỏi thốt lên: “Là cháu.”

Bác sĩ đưa tay vào túi áo, trầm giọng nói:“Bệnh nhân bị thương quá nặng, nội tạng bị hư tổn quá nhiều, chỉ sợ sẽ phải sống đời thực vật.”

Nét mặt Thiên Vĩ tràn ngập đau thương, không tin những gì anh vừa nghe, lập tức hỏi lại.



“Bố cháu vẫn ổn, đúng không?”


Bác sĩ tỏ vẻ nuối tiếc, làm nghề y trường hợp như vậy họ đã gặp quá nhiều.



“Tôi xin lỗi.”

Lời nói của ông ấy như rút cạn hết sức lực Thiên Vĩ, anh quỳ rạp xuống, đầu gối va chạm với sàn nhà cứng rắn tạo nên thanh âm vang dội, đôi mắt cũng đỏ hoe.





“Bố…”

Quân Niên là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, thấy giường bệnh của Lăng tổng được đẩy sang phòng khác, hắn tiến đến nhắc nhở Thiên Vĩ.



“Mau vào gặp bố cậu một chút, còn phải xem mẹ cậu thế nào nữa?”

Thiên Vĩ nặng nề đứng dậy, kéo dài bước chân bước vào căn phòng kia.

Ngay tại lúc này, bộ dáng soái khí, lịch lãm ngày thường của Lăng tổng dường như đã biến mất, ông vô lực nằm trên giường, gương mặt không còn một chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, cả người bị băng bó khắp nơi.



Thiên Vĩ ngồi lên ghế đặt cạnh giường, nắm chặt tay ông, thấp giọng nỉ non.

Không khí trong phòng lúc này cực kỳ ngột ngạt và đầy bi thương, mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với thanh âm của máy đo nhịp tim khiến người ta có cảm giác hết sức không an toàn.



Ngay khi Quân Niên định lên tiếng nhắc nhở thì Thiên Vĩ liền nói:

“Cậu ở đây, tôi đến chỗ của mẹ.”

Thấy bộ dạng hối hả, hấp tấp của Thiên Vĩ, hắn vội nói:

“Đã có Huệ Giang ở đó rồi, cô ấy sẽ trông chừng cô Lăng giúp cậu.”

Nhưng không biết Thiên Vĩ có nghe được lời hắn nói hay không, vì hắn vừa mới dứt lời, người đã chạy đi không còn thấy bóng dáng.



Đúng như lời Quân Niên nói, Huệ Giang đã sớm đứng ở phòng bệnh của Lăng phu nhân.




Khác với chồng, thương tích của bà nhẹ hơn rất nhiều, chỉ là đôi chân bị gãy nát, để hồi phục phải mất rất nhiều thời gian.



Lúc này, bà còn ngấm thuốc mê, nên vẫn chưa tỉnh dậy.



Sau khi xử lý công việc ổn thỏa, thư ký Ôn mới đến bệnh viện xem tình hình của vợ chồng Lăng tổng.





Hắn vừa mở cửa đi vào trong đã nhìn thấy bóng lưng đạm bạc và đơn độc của thiếu gia.



Gia đình Lăng tổng rất ít thành viên, cho nên người giúp việc thường xuyên đến thay phiên nhau chăm sóc hai người, nhưng khi nghe kể lại thiếu gia vẫn luôn ở bệnh viện chăm lo cho mẹ, chốc lát lại chạy sang chỗ của Lăng tổng, hắn không khỏi đau lòng.



“Cậu về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây đã có chúng tôi thay nhau trông chừng Lăng tổng và phu nhân.”

Thiên Vĩ cất giọng khàn khàn nói:

“Khi mẹ tỉnh dậy, tôi sẽ về.”

“Vâng”

“Đã tìm ra tung tích của kẻ hãm hại bố mẹ tôi chưa?”

Lúc bật ra câu này, Thiên Vĩ bỗng xoay người lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn.



Thư ký Ôn thoáng giật mình, hắn bất ngờ không phải vì câu hỏi của anh mà là thần sắc trên gương mặt anh.



Hình như có gì đó không đúng.




Làm một thư ký cho người đứng đầu một tập đoàn lớn, bản lĩnh của hắn tất nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, hắn rất nhanh trở lại vẻ trấn tĩnh, nói rành mạch rõ ràng:

“Đến giờ vẫn chưa tìm được hung thủ.



Ngoài ra, chiếc xe tải đó là bị lấy trộm.”

“Phải tìm ra hung thủ cho bằng được, bằng mọi giá.”

Con ngươi hổ phách hàm chứa sự căm phẫn và oán hận khác thường, cả người anh phát ra khí thế mạnh mẽ, lãnh khốc làm người ta có cảm giác bị đè ép, hít thở không thông.



Thư kí Ôn không bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày sẽ thấy được thái độ này trên mặt thiếu gia, tim không khỏi đập chậm một nhịp, hắn mở miệng định nói.



“Thiên...Tuấn...”

Câu nói chưa được thốt ra đã bị giọng nói khác chen ngang, hắn lập tức nuốt lại lời nói vào trong, cùng Thiên Vĩ hướng mắt về phía người đang nằm trên giường.




Lăng phu nhân không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, gương mặt hiền lành, tao nhã đã ướt đẫm nước mắt, giọng nói yếu ớt cứ lặp đi lặp lại mãi một cái tên.





“Mẹ!”

Thiên Vĩ thấy mẹ tỉnh dậy cũng không giấu nổi sự kích động, anh nắm lấy tay bà, nói:

“Để con gọi bác sĩ kiểm tra cho mẹ...”

Thiên Vĩ vui mừng đến mức quên mất là anh có thể bảo thư kí Ôn, lời vừa nói xong đã lập tức rời đi.Tuy nhiên, anh chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị kéo lại.

Lăng phu nhân nhìn anh, vành mắt đỏ hoe.



“Bố con sao rồi?”

“Bố...đã qua cơn nguy kịch.”

Cổ họng Thiên Vĩ có chút đắng chát, mặc cho cảm giác tội lỗi dâng lên từng hồi, anh vẫn không kìm được thốt ra lời nói dối.



Mặc dù sớm hay muộn thì mẹ cũng biết, nhưng bây giờ không đúng lúc.



Bà Lăng lâm vào trầm tư.



Tại thời điểm chiếc xe đó tông vào xe của hai người, Thiên Tuấn đã dùng cả người để che chắn cho bà, bà còn nhớ lúc ấy ông chảy rất nhiều máu, ông chỉ nhìn bà, một lời chưa kịp nói đã gục đi.



Nhớ đến đây, tâm trạng vừa buông lỏng liền căng thẳng.



“Mẹ phải gặp bố con, mau đưa mẹ đến chỗ ông ấy.”

Phải xác nhận ông đã hoàn toàn yên ổn, bà mới yên tâm.



Bà cố lấy sức chống người ngồi dậy, chân bỗng truyền đến một cơn đau quằn quại khiến bà hít một ngụm khí lạnh.



Thiên Vĩ biết lời nói dối của mình đã vô dụng, đành nhờ thư ký Ôn tìm giúp bà một chiếc xe lăn.



Hai người Thiên Vĩ cứ cho rằng bà Lăng nhất định sẽ khóc thật to, nhưng ngoài dự đoán của họ, khi Lăng phu nhân nhìn thấy chồng mình không còn sự sống nằm trên giường bệnh, bà không khóc cũng không kêu lên bất cứ điều gì.



Tuy nhiên, đôi mắt bà như người mất hồn, cả người hoàn toàn chết lặng..