Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 72: Cố Gắng Vì Anh




Hạ Lam dựa theo thông tin Trần Kiên gửi cho cô đi đến điểm hẹn.



Cô lo lắng trên đường đi sẽ bị kẹt xe nên cố gắng đến trước giờ hẹn.



Dù cho đi tới đâu, nhưng công việc tốt như vậy cô phải cực kỳ cẩn trọng.



Sau khi đến đại sảnh, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho Trần Kiên.



Chỉ qua vài tiếng chuông, người kia đã bắt máy.



Anh ta chỉ dặn cô đợi một lát, sau đó tắt máy.



"Cô bé đến rồi sao?"

"Phải"

"Cô bấm thang máy lên lầu 3, vào phòng 301."

"Vâng"

Hạ Lam cúp máy, đến cầu thang bấm vào số tầng 3.



Cô đến trước văn phòng, giơ tay gõ cửa.



Bên trong lập tức truyền ra âm thanh "Mời vào."

Cánh cửa vừa mở, bộ dáng Trần Kiên nhàn nhã nhấm nháp cà phê rơi vào tầm mắt cô.



Lần này, anh ta không mặc âu phục nho nhã và tràn đầy phong độ như lần đầu gặp cô nữa.



Mà thay vào đó, anh ta chỉ mặc một chiếc áo thun, kết hợp với chiếc quần bò màu đen trông rất phóng khoáng và thoải mái.



Thấy Hạ Lam bước vào, anh ta đứng dậy, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.



"Em ngồi đi."

Nói xong, anh ta sải bước đến bàn làm việc, lấy ra một sấp giấy tờ, quay trở lại đưa cho cô.



"Đây là bản hợp đồng, em cứ đọc cẩn thận."



Hạ Lam đặt bản hợp đồng lên bàn, tư thái thong dong bình tĩnh nhìn anh ta.



"Tôi có chuyện cần nói."

"Em nói đi."

"Trên người tôi có không ít vết sẹo, vậy không ảnh hưởng gì chứ?"

Trên mặt Trần Kiên thoáng hiện lên sự giật mình, càng thêm cẩn thận đánh giá cô.



Một lát sau, anh ta cầm tách cà phê, uống một ngụm rồi lên tiếng.



"Em yên tâm,hiện nay tôi chỉ hướng đến những trang phục thể thao toát lên sự cá tính là chính, không để lo da thịt quá nhiều, tôi tin em có thể làm tốt."



Hạ Lam nghe vậy cũng không hỏi nữa, cô chuyên tâm đọc bảng hợp động.



Cô bé này cũng lo lắng thái quá rồi, cái vài ba vết sẹo thì lo gì chứ, dù có bỏng đến cháy xém da thịt, anh cũng xử lý được.



Để làm việc cho Lăng thị không phải chỉ cần có cái danh.



Trần Kiên thầm nghĩ.



Trần Kiên nhìn Hạ Lam, không khỏi chắc lưỡi tiếc hận.



Vóc dáng con bé cực phẩm thế này mà chỉ mặc những trang phục thể thao thì quá uổng phí.



Việc cho con bé mặc những trang phục hơi thiếu vải, không phải anh không muốn mà là không dám.



Lăng thái tử bình thường trông dịu dàng như nước mùa thu nhưng thực tế lại đang ủ một hủ giấm to đùng.



Anh ta không ngốc đến mức tự đào hố chôn mình, lỡ chẳng may cậu ta đến đây hỏi thăm anh thì toi.



...!

Sau khi tìm được công việc, tâm trạng Hạ Lam nhẹ nhõm không ít.



Kì thi đại học còn chưa đến hai tháng, trong thời gian này cô dồn hết sức lực vào việc học.



Dần dần ngày nào cô cũng lui đến ba địa điểm: Trường học, nơi làm thêm và nhà.



So với những công việc trước kia, lần này thời gian chụp hình chỉ vọn vẹn trong vòng 1 tiếng, sau đó cô được tan việc.



Tên nhiếp ảnh gia này thật tốt tính.



Hạ Lam thầm cảm thán.



Tất nhiên Hạ Lam không biết việc này là do bạn trai cô nhắc đi nhắc lại với anh ta không biết bao nhiêu lần.



Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh đã ra về nên trong lớp chỉ có vài học sinh.



Hạ Lam giở quyển sổ nhỏ Thiên Vĩ từng soạn cho cô, cẩn thận lật từng trang.



Thứ mà cô từng cho rằng sẽ không bao giờ động đến,bây giờ đã được cô trọng dụng.



Một hồi lâu sau, Hạ Lam thả lỏng người, dựa vào người bên cạnh.



Thiên Vĩ cố định thân mình, dịu dàng nhìn cô.



"Em mệt rồi sao?"

"Mệt, rất mệt." Hai mắt cô hơi khép lại, lười biếng nói.



Dù Thiên Vĩ đã cố gắng hạn chế thời gian làm việc cho cô, nhưng Hạ Lam vẫn cực kỳ bận rộn.



Nhất là với một học sinh thiếu hụt kiến thức trầm trọng như cô.





Hạ Lam gầy đi rất nhiều, quầng thâm hiện rõ dưới đáy mắt, khuôn mặt tinh xảo hơi hóp lại,đôi môi hơi tái, trên người cô bao phủ đầy sự mỏi mệt.



Thiên Vĩ đau lòng không thôi, anh khẽ vuốt mái tóc đen dài,khẽ nói.



"Chúng ta đến canteen, sau đó nghỉ một chút, em vẫn chưa ăn gì mà."

"Không cần."

Hạ Lam ngồi dậy,cúi người, lấy ra một hộp cơm, đặt trên bàn.



Đôi mắt Thiên Vĩ hiện lên một tia bất đắt dĩ.



"Em đã đồng ý với anh là sẽ không mua đồ ăn cho anh nữa."

Hạ Lam lắc đầu, nhìn vào mắt anh, trầm giọng nói.



"Không phải em mua, là em làm."

Thiên Vĩ trố mắt ra nhìn,anh kinh ngạc đến mức trước mặt bạn gái thất thố bày ra một bộ dạng không dám tin.



"Em làm thật sao?" Anh tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại một lần nữa.



"Tất nhiên, chỉ đơn thuần là bật lửa cho rau củ quả rồi một đống nguyên liệu vào nồi thôi mà, sao làm khó được bà?"

Hạ Lam tràn đầy khí phách vỗ ngực nói.




Anh không chịu ăn đồ bà mua thì bà nấu cho anh ăn.



Hành động của cô làm cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp như có một dòng nước ấm len lỏi vào tim, nhưng khi nghe lời nói vô tư ấy, một cảm giác bất an dần nhen nhóm.



Ánh mắt anh hơi rụt rè nhìn Hạ Lam mở hộp đồ ăn.



Bên trong chỉ có vài món đơn giản bao gồm: cơm, rau luộc, trứng chiên và canh.



Hạ Lam nhìn anh, hất cằm, ý bảo anh ăn thử đi.



Thiên Vĩ, cầm đũa cho món trứng chiên vào miệng, kế tiếp là món canh.



Hạ Lam kề sát anh, đôi mắt long lanh hỏi:

"Thế nào?Ngon lắm đúng không?"


Thiên Vĩ nuốt thức ăn vào bụng, rồi ngước lên nhìn cô, nói:

"Thật sự rất ngon."

Hạ Lam cười tươi,trong lòng hết sức thoải mái, bày ra một bộ dáng kiêu ngạo.



"Em quả nhiên là thiên tài nấu ăn, chỉ qua vài ngày là nấu được ngay, sau này tụi mình cưới nhau em sẽ phụ trách nấu ăn."

Ban đầu cô còn nghĩ là sẽ kiếm thật nhiều tiền thuê người giúp việc, nhưng bây giờ chắc không cần nữa rồi.





Món ăn cô nấu ngon thật.



Thiên Vĩ không hề nói dối để lấy lòng cô.



Một tia phấn khởi trong mắt anh bất chợt dập tắt khi những ngón tay của cô rơi vào tầm mắt anh.



Thiên Vĩ buông đũa, nắm lấy bàn tay cô xem xét, rồi lại nắm lấy bàn tay khác.



Gương mặt anh tối sầm, đáy mắt chứa đựng sự chua xót.



Gần như ngón tay nào của cô cũng có những vết cắt dài ngắn như những sợi chỉ màu đỏ rải rác ở đầu ngón tay, vết thương có vẻ chỉ được băng bó qua loa nên băng cá nhân đang dáng cũng sắp bong ra.



"Em đau lắm đúng không?"

Tay anh xoa nhẹ từng ngón tay cô.



"Không đau."

Với một người đã từng trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần như cô thì những vết thương cỏn con này có là gì.



Nhưng đối với Thiên Vĩ thì lại khác.



"Lần sau không được làm mình bị thương nữa, nếu không anh sẽ đau."

Hạ Lam cho là anh nói nhăn nói cụi, bèn bỡn cợt.



"Người bị thương là em, anh đau thế nào được?"

Thiên Vĩ lắc đầu, đưa tay cô đặt lên ngực trái.



"Nơi này đau."

Hạ Lam ngây ngẩn, bỗng chốc cô đã hiểu được lời anh vừa nói, tim cô hơi quặn lại, khàn khàn nói:

"Lần sau em sẽ cẩn thận."

Thiên Vĩ kéo tay cô, nói:

"Theo anh đến phòng y tế."

"Ừ".