Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 70: Tuổi Thơ Kinh Hoàng 1




"Dì Trương, tối nay tôi và Thiên Vĩ chắc sẽ về trễ, bà chỉ cần làm phần cơm cho Thiên Tuấn là được."

"Vâng ạ."

Trong đại sảnh vang lên giọng nói ngọt ngào thánh thoát của một cô gái trẻ.



Cô mang trên mình một chiếc váy màu trắng ôm theo những đường cong tinh tế, chạm đến đầu gối để lộ đôi chân thon dài.



Mái tóc đen như mực được xõa xuống chạm đến thắt lưng, dung mạo thiếu nữ vô cùng diễm lệ tựa như tiên nữ.



Sau khi dặn dò đâu vào đấy, cô bước đến một căn phòng nhỏ.



Trên tường được dán những nhân vật hoạt hình trông vô cùng sống động, trên sàn vươn vãi đồ chơi như thú bông, mô hình lắp ghép, xe hơi nhỏ,...!

Giữa phòng, một bé trai đang say giấc nồng, đôi mắt nhắm nghiền làm nổi bật hai hàng mi cong vút, miệng nhỏ phấn hồng hơi hé mở, hai má phúng phính như có thể nhéo ra nước, nước vẽ màu xanh da trời dính lên một bên má và cái bụng nhỏ nâng lên hạ xuống theo từng hô hấp của bé.



Thiếu nữ thả nhẹ bước chân, duỗi tay lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho con trai.



Cảm nhận được gò má của mình có hơi nhột, đôi mắt bé xinh dần mở ra, con ngươi hổ phách xinh đẹp dần xuất hiện trong mắt thiếu nữ.



"Sao mặt con lại thành mặt mèo luôn rồi?"

Yên Nhiên khẽ cười, bàn tay tiếp tục lau đi vết bẩn trên mặt bé.



Thiên Vĩ có vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bé dụi mắt, một lát sau, giọng nói non nớt truyền đến:

"Mẹ, ôm con."

Yên Nhiên bỏ khăn xuống, vươn tay ôm con trai vào lòng.



"Sáng nay con đã nói sẽ vẽ một bức tranh, bây giờ lại ngủ là thế nào?"

Cô dùng ngón trẻ chọt chọt vào trán bé, ngữ khí có chút trách móc nhưng đôi mắt lại thập phần yêu thương và cưng chiều.



"Con vẽ xong rồi mới đi ngủ."



"Vậy à?"

Yên Nhiên lập tức cảm thán.



Thế nhưng, hành động của cô trong mắt Thiên Vĩ lại trở thành mẹ không tin tưởng bé.



Thế là, bé nhoài ra khỏi người Yên Nhiên, lấy một bức tranh bị vùi lấp trong đống đồ chơi, rồi xoay người kính cẩn đưa cho mẹ.



Ánh mắt ngập nước như muốn nói rằng: Mẹ xem, con không nói dối đâu nhé!

Yên Nhiên cầm lấy bức tranh, cúi xuống nhìn thành quả của con.





Nét vẽ tuy non nớt, nghuệch ngoạc nhưng cô vẫn nhận ra đại khái con đang vẽ gì, bởi vì những nhân vật trong tranh mang dáng vẻ rất đặc biệt và rất quen thuộc - Là bốn thầy trò Đường Tăng.



Ngón tay cô chỉ vào một nhân vật trong tranh, hỏi bé:

"Đây là ai?"

Con ngươi nhỏ nhắn bỗng chốc hiện lên một tia bối rối cũng mê mang.



Bộ phim Tây Du Ký bé xem đã lâu, hôm nay đột nhiên nhớ lại nên mới vẽ.



Bé chỉ nhớ mỗi hình dáng cấc nhân vật, nhưng tên gọi của họ là gì bé hoàn toàn không nhớ rõ.



Vì thế, bé trầm ngâm một hồi, mới cho Yên Nhiên câu trả lời.




"Là chú khỉ biết cầm gậy."

Yên Nhiên nén cười, rồi lại chỉ tiếp: "Còn đây là ai?"

"Là chú heo cầm..."

Thiên Vĩ nhíu mày, không biết thứ trong tay chú heo gọi là gì, bé lại trầm tư một lát.



"Là chú heo cầm đồ xới đất."

Yên Nhiên cười đến nội thương, bàn tay hơi run vuốt vuốt tóc con trai, môi tiến đến hôn một cái thật kêu lên một chiếc gò má bánh bao.



"Con trai của mẹ thật giỏi."

Thiên Vĩ được mẹ khen, trên gương mặt tròn liền nở nụ cười thật tươi đến nỗi thấy cả hàm răng sún.



"Vì con giỏi giống bố mà, và cũng giỏi giống mẹ nữa."

Yên Nhiên không chịu nổi lực sức sát thương con trai, vòng tay ôm lấy bé, cảm nhận hương thơm ngọ ngào của sữa.



"Con mau về phòng rồi rửa mặt thay đồ, mẹ đã để sẵn đồ cho con rồi đấy, sau đó hai mẹ con mình đi mua sắm."

Nghe đến ba chữ đi mua sắm, gương mặt bé liền treo lên nụ cười, nhưng mấy giây trôi qua lại đong đầy vẻ thất vọng.



Yên Nhiên phát hiện ra biểu cảm thất thường của con, lo lắng hỏi:

"Con không vui à?"

"Chúng ta có thể đợi bố rồi cùng đi được không mẹ?"

Thiên Vĩ níu lấy cánh tay Yên Nhiên, nghèn nghẹn cầu xin.



"Hôm nay bố con về rất trễ không đi cùng chúng ta được, hai mẹ con mình sẽ mua đồ thật đẹp, rồi về nhà mặc lên cho bố xem, có được không?"

"Được ạ."


Nghe mẹ khuyên nhủ, bé nhanh chóng bị thuyết phục, đôi chân mập mạp chạy về phòng.



Yên Nhiên nhu hòa nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của con trai đang khuất dần tại ngã rẻ hành lang.



...!



Hôm nay trung tâm mua sắm không đông lắm, nhưng Yên Nhiên vẫn không thả lỏng cảnh giác.



Tay nắm chặt lấy con mình.



Hai người đi đến khu quần áo cho trẻ em.



Yên Nhiên chọn ra một núi quần áo cho bé khiến cho Thiên Vĩ thử đồ đến mỏi mệt.



"Con đang tìm gì vậy?"

Yên Nhiên để ý thấy Thiên Vĩ cứ nhìn xung quanh như đang tìm gì đó.



"Con tìm phòng thay đồ."

Yên Nhiên lập tức nói:

"Con không cần vào phòng thay đồ đâu, cứ thay tại đây là được, mẹ che cho con."

"Dạ"

Thiên Vĩ vẫn còn quá nhỏ để biết cảm giác ngượng ngùng, vì thế bé vô tư cởi hết quần áo, hết bộ này đến bộ khác.



Sau khi lựa chọn xong một đống quần áo, Yên Nhiên thỏa mãn dắt tay con đến quầy tính tiền.




Khi đi ngang qua quầy bán tã, cô dừng lại, tính toán mua một bịch tả mới.



"Mẹ"

Yên Nhiên ngước xuống nhìn Thiên Vĩ, chỉ thấy bé bĩu môi, ngữ điệu cực kỳ không tình nguyện.



"Con không muốn mặc tã nữa."

"Vậy sao được? Mấy hôm trước con vừa làm cho dì Trương phải đổi khăn trải giường mới đó."

Yên Nhiên hiển nhiên không đồng ý.



Bé có hơi xấu hổ, hai má hồng lên trông thấy, nhưng vẫn dẩu miệng nói:

"Con sẽ không tè dầm nữa, con đã 6 tuổi rồi,còn mặc tã Quân Niên sẽ trêu chọc con."

"Không mặc thì không mặc."


Yên Nhiên phì cười, chiều theo ý con trai.



Khi đến gian hàng thời trang nữ, cáu tình cuồng mua sắm của Yên Nhiên mới thật sự bộc lộ.



Cô ghé hết gian này đến gian khác, đôi mắt sáng lên.





Sau đó quay sang Thiên Vĩ, nghiêm tú dặn dò:

"Con ngoan ngoãn ngồi đây chờ mẹ chút nhé, tuyệt đối không được bắt chuyện với người lạ."

"Dạ" Thiên Vĩ gật đầu.



Một nhân viên cửa hàng thấy thế, ung kính nói:

"Phu nhân yên tâm, tôi sẽ trông thiếu gia giúp cô."

Lấy được lời cam đoan của người nhân viên nọ, cô liền tha hồ chọn quần áo xa xỉ đắt tiền, phút chốc thì lại ngước lên nhìn Thiên Vĩ, thấy con trai vẫn ngồi ở đó mới tiếp tục mua sắm.



"Này cô, cho tôi hỏi chút."

Một người đàn ông không biết từ đâu đến bỗng đến gần, bắt chuyện với cô nhân viên.



Tiếng gọi khiến lực chú ý của cô ta dời khỏi người Thiên Vĩ, lễ độ đáp lời người đàn ông.



"Cô có biết chỗ nào bán giày cho nam không?"

"Ở tầng 2, ngài vừa xuống cầu thang là thấy ạ."

"Cô nói gì? Tai tôi bị điếc nhẹ nên nghe không rõ, cô nói lớn một chút, ở đâu cơ?"

Cô ta không có chút nghi ngờ, liền lập tức nói lớn hơn một chút nhưng ông ta hết lần này đến lần khác không nghe thấy.



Thiên Vĩ không để tâm đến động tĩnh bên này, con ngươi bé vẫn luôn dõi theo hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện của mẹ.



Đột nhiên, bé cảm nhận được chỗ ngồi bên mình hơi lún xuống, vì vậy bé dịch người sang một bên.



Bỗng nhiên, có một chiếc khăn tay chụp vào mũi Thiên Vĩ làm bé khiếp sợ, bé vội vùng vẫy, miệng mở to kêu cứu nhưng bàn tay người đàn ông quá lớn, chặn hết miệng nhỏ của bé.



Dần dần Thiên Vĩ cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, mọi sức lục như bị trút cạn,cánh tay đang đánh vào người gã cũng vô lực buông lỏng.



Người đàn ông thấy Thiên Vĩ đã bị ngấm thuốc mê, liền mở áo khoác, bỏ vóc dáng nhỏ bé vào trong, nhanh chân lẫn vào đám người..