Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 65: Chi Tiêu




Sáng hôm sau,

Hạ Lam mở mắt ra, lồng ngực của người đối diện lập tức đập vào mắt cô.



Thân thể khẽ chuyển động thì truyền đến cơn đau như bị xe cán qua, cô khó chịu đến nhăn mặt.



Vật bên trong khẽ động, Hạ Lam nhận ra tiểu Vĩ vẫn còn bên trong người cô.



Nhìn sang người bên cạnh, Thiên Vĩ như một thiên sứ đang say giấc, hai hàng mi đen láy nhắm chặt, môi mỏng khẽ nhếch lên, dường như đang mơ giấc mơ đẹp.



Môi Hạ Lam đặt trên trán anh rồi lại như chuồn chuồn nước rời đi, cô nhìn chiếc đồng hồ được đặt trên tủ cạnh giường.



Tối qua bọn họ lăn lộn quá mức nên thời điểm thức dậy đã là buổi trưa.



Bây giờ đến trường cũng không kịp.



Hạ Lam đứng dậy, tiểu Vĩ trượt ra khỏi người, nhấc chăn lên, sau đó lê cái thân tàn đi về phía phòng tắm.



Nhìn cơ thể trải đầy từng dấu vết hoan ái, gương mặt âm lãnh bỗng hiện lên nụ cười hạnh phúc.



Cô là người thích xem phim JAV nhưng tư tưởng lại khá bảo thủ, cho nên dù đã quen với hai người trước đó mà cô vẫn còn là xử nữ.





Tuy nhiên, khi gặp Thiên Vĩ, cô muốn trao hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh, kể cả bản thân cô.



Hạ Lam vào phòng tắm được một lúc lâu thì Thiên Vĩ cũng tỉnh dậy, ký ức đêm qua chợt ùa về làm anh đỏ mặt.



Trên sàn nhà quần áo của hai người nằm vương vãi khắp nơi càng minh chứng cho điều anh làm hôm qua.





Tâm trạng nhanh chóng hồi phục trở lại, nếu đã xác định hai người sẽ mãi ở bên nhau thì chuyện này sớm hay muộn cũng diễn ra thôi.



Anh vươn người nhặt lấy quần áo, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, anh bất giác nhìn về hướng đó.



Chỉ thấy Hạ Lam đã ăn mặc chỉnh tề bước vào trong.



Tấm chăn đã rơi xuống thắt lưng Thiên Vĩ, nên cô có thể dễ dàng nhìn thấy thân trên trần trụi của anh, tối qua vì bị xuân dược làm cho đầu óc mụ mị nên cô không để ý rõ thân thể anh lắm, tuy nhiên lúc này mọi thứ đều hiện rõ trước mắt, gương mặt cô thoáng qua một sự đau xót khó nói.



Cánh tay tay phải bị cụt của anh vẫn còn dư lại một phần nho nhỏ và rất ngắn.



Hốc mắt bỗng nóng lên, môi mím chặt để không bật ra câu hỏi.



Tại sao cánh tay anh lại như vậy?

Cô không hy vọng Thiên Vĩ sẽ nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp.



Cảm nhận được ánh mắt cô đang tập trung trên phần cánh tay không trọn vẹn của mình, một nỗi sợ hãi trào dâng, cả người anh run rẩy, trong chớp mắt cầm tấm chăn phủ lên bả vai mình.



"Em đừng nhìn, rất xấu."

Hạ Lam đi đến bên giường, bàn tay đặt tấm chăn che đậy bả vai anh, nói:

"Không xấu."

Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt hàm chứa ôn nhu trong con ngươi đen láy như trấn an anh, bàn tay đang ghì chặt bất giác buông lỏng.



Hạ Lam lợi dụng cơ hội, nhanh tay kéo chăn xuống, cánh tay phải lần nữa lộ ra.Bàn tay cô đặt lên nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt bất an của Thên Vĩ vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô.



Mãi một hồi sau, cô bỗng nhiên nói: "Thật đáng yêu."


Anh có chút kinh ngạc, cảm nhận được tay cô vẫn còn vân vê cánh tay mình, ang mới dám tin lời cô nói là thật.



Thứ luôn làm anh tự ti và xấu hổ nay lại được bạn gái yêu thích, đáy lòng anh chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào như mật thấm vào lòng anh.





Sau khi trêu chọc anh, cô đứng dậy nhặt áo sơ mi và quần tây lên cho anh, nói: "Mặc vào."

Thiên Vĩ lúc này mới nhớ đến việc mặc quần áo, anh hơi hoảng hốt, vội lấy đồ trở lại, mặc vào.



Nhưng nhìn Hạ Lam vẫn đứng đó, không hề có ý định rời đi, anh ho khan, nhắc nhở cô:

"Anh thay đồ."

Hạ Lam gật đầu, nói một cách nhẹ tênh: "Em biết."

"Em không định ra ngoài sao?"

Cô bĩu môi, đến bước cuối cùng cũng làm rồi, còn ngại ngùng cái gì.



Hạ Lam bất mãn trừng anh một cái, sau đó đi ra đóng cửa lại.



Đến khi Thiên Vĩ mặc xong quần áo, anh mở cửa liền nhìn thấy cô gái nhàn nhã dựa lưng vào tường.



Thấy bước ra, cô liền nói:

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi ăn trưa."

Hai người họ cùng đến một quán ăn gần nhà cô, gọi hai phần ăn.



"Em đừng làm chỗ đó nữa."

Câu nói của Thiên Vĩ vang lên đánh tan không khí lặng im giữa họ.




"Ừ, không làm."

Làm được mới lạ ấy, chỗ đó mà còn nhận cô chắc chắn đầu óc có vấn đề.



Thiên Vĩ thầm tự trách mình quá sơ xuất không suy nghĩ chu toàn cho cô,mẹ Hạ Lam đã bỏ đi từ lâu, còn ai chăm sóc cô nữa chứ.





Anh lấy ví tiền từ trong túi, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô.



"Em giữ lấy."

Lâu nay anh cũng nhận được không ít tiền thưởng từ việc vẽ tranh, bấy nhieu chắc cũng đủ để cô lo chi phí sinh hoạt.



"Em không nhận."

Đã lớn giọng tuyên bố là sẽ nuôi anh, giờ cô mà nhận lấy chẳng khác nào đang tự tát vào mặt mình.



"Em sẽ tìm công việc khác."

Thấy Hạ Lam cố chấp, anh cũng không ép nữa, nhưng lời nói tiếp theo của anh làm cô hơi giật mình.



"Vậy thì giữ giúp anh đi, đưa tiền cho vợ là chuyện rất bình thường mà."

Nói câu sau, giọng anh nhỏ dần, khuôn mặt cũng đỏ đến mang tai.



Hạ Lam cười cười, vươn tay lấy tấm thẻ từ tay anh, giơ lên.



"Em sẽ giữ giúp anh không chi tiêu lãng phí."

Thật muốn mau chóng tốt nghiệp đại học rồi cưới anh về nhà để tiện sủng ái..