Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 2: Mụ Già Chết Tiệt






Mắt thấy khu phố nhà mình đang dần hiện ra, cô vội vàng nói với Nam Khương:
"Anh đưa em đến đây được rồi."
Sau mỗi lần hẹn hò, cô không bao giờ để cho Nam Khương đưa mình về đến tận nhà, nhìn vào căn nhà của mình cô thấy thật xấu hổ.

"Được, anh sẽ nhắn tin cho em."
Trời đã sẩm tối nhưng không hiểu sao cô lại có thể thấy rõ được sự ân cần, dịu dàng trong mắt Nam Khương.

Có bạn trai thật tốt, nhất là người đó lại là hắn, cô cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Nam Khương cho cô một cái hôn phớt qua trán, cái hôn tuy chỉ dừng lại ở trong tích tắc nhưng cũng đủ khiến cô vui vẻ,ngọt ngào.

Nhìn bóng dáng Nam Khương khuất dần, Hạ Lam mới xoay người lại về nhà.

Vừa mở cửa, hương thơm ngào ngạt của thức ăn xông vào mũi cô.

Cô không khỏi kinh nghi.

Gì đây, không lẻ người đàn bà đó quăng tiền thuê người giúp việc hay là...!người tình mới của bà ta biết nấu ăn?
Hạ Lam tò mò bước chân đi đến phòng khách, nhìn bóng lưng của một người phụ nữ quen thuộc đang bận rộn ở phòng bếp.


Cô ngạc nhiên muốn rớt cả cằm, giơ tay véo một cái thật mạnh vào đùi.

Con mẹ nó!Đau chết khiếp! Vậy là cô không mơ.

Hôm nay bà ta uống lộn thuốc hả?
Bà Diệp xoay người định lấy thêm chén đĩa, vô tình nhìn thấy Hạ Lam đứng ở cửa, bà vui mừng.

"Hạ Lam, con đã về."
Cô cười khinh khỉnh nhìn bà "Bà lại định giở trò gì nữa đây?"
Người mẹ hiền lành mỉm cười nhìn con mình nói "Hạ Lam à, hôm nay mẹ trổ tài nấu nướng, đúng lúc cơm vừa chín con mau ngồi xuống ăn."
"Đồ của bà chắc chỉ có heo mới thèm ăn."Hạ Lam hừ lạnh, bước đến phòng mình.

Lời nói cay nghiệt của Hạ Lam làm sắc mặt bà Diệp trắng bệch, từng giọt nước mắt ấm nóng chảy ra lăn trên gò má gầy guộc.

Bà lấy dũng khí đuổi theo cô.

"Hạ Lam, con nghe mẹ nói, mẹ đã hối hận lắm rồi, mẹ chỉ muốn bù đắp cho con."Giọng nói của bà nức nở, nghẹn ngào làm cho người khác không nhịn được mà thương cảm.

Hạ Lam nhìn bà lạnh lẽo và khinh miệt"Bà diễn mãi mà không thấy mệt sao?"Cô nói tiếp "Đừng xuất hiện trước mặt tôi là cách tốt nhất để bà bù đắp cho tôi."Vừa dứt lời, cô đóng cửa một cái sầm trước mặt bà.

"Hạ Lam, Hạ Lam,..."Bàn tay không ngừng đập mạnh lên cánh cửa cứng rắn đến nỗi những vết thương vừa được băng bó do dao cắt cũng vỡ ra, máu chảy lan ra khắp cả ngón tay, cảm thấy cô vẫn sẽ không mở cho mình, bà tuyệt vọng quỳ thật mạnh, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi,..."Bà cứ quỳ và lẩm bẩm trong miệng ba chữ đó một hồi lâu chẳng cần biết con gái có nghe được hay không?
Hạ Lam khóa cửa phòng, tắm qua loa sau đó nhào vô chiếc giường ấm áp, mềm mại.

Bà già đó hôm nay giở chứng gì không biết.

Khi không lại muốn nấu ăn cho cô.

Cảm nhận được điện thoại run, cô cầm lên nhìn thấy tin nhắn của người yêu.

Cô cảm thấy mọi muộn phiền gần như biến mất vô tung vô ảnh, cảm giác ngọt ngào, vui sướng kéo đến.

"Em đang làm gì?"

"Đang nhớ anh."
"..."
Đêm nay, hai người một đêm không ngủ.
...!
Lúc Hạ Lam tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Hàng mi khẽ run, Hạ Lam chậm rãi mở mắt, liếc nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ.

Mẹ kiếp!Giờ này mà còn đi học gì nữa, không đi!
Làm vệ sinh cá nhân một hồi, cô mới đi ra khỏi nhà.

"Đói chết bà rồi!"
Trưa nay nên ăn món gì nhỉ? Mì spaghetti, cơm sườn,...!
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.

Thấy tên người gọi đến, cô mừng như bắt được vàng, lập tức bắt máy.

"Alô, em nghe."Hạ Lam hớn hở.

"Hạ Lam, chúng ta gặp nhau chút đi, anh ở quán cà phê KL chờ em."
"Dạ"
Không hiểu sao hôm nay cô nghe giọng của hắn có chút khác thường, nhưng cô không nghĩ nhiều liền đi đến điểm hẹn.

Vừa vào quán cà phê, cô đã nhìn thấy hắn.


Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kính gọng màu bạc được đặt trên sóng mũi cao thẳng càng tăng thêm tư vị tri thức, mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng phía sau.

Hạ Lam bước đến gần hắn, không nhịn được cảm thán.

"Trông anh thật đẹp trai!"
"Ừ" Hắn nhàn nhạt đáp lại cô.

"Hôm nay em không đi học, em có thể dành cả ngày ở bên anh" Hạ Lam sung sướng thông báo cho anh biết.

"Hôm qua là ngày tròn 6 tháng chúng ta quen nhau?"Nam Khương không phản ứng như mọi ngày, hắn đặt tách trà xuống.

Lạnh nhạt nói.

Lời hắn nói khiến cô khựng lại một lát sau đó cô nở nụ cười trên môi.

"Anh vẫn luôn nhớ sao? Thời gian trôi qua thật nhanh!"
Hắn cười nhạt "Chúng ta chia tay đi.".