Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 11: Đau Lòng






"Bác sĩ Lý, Thiên Vĩ con tôi không sao chứ?"Một người phụ nữ trung niên trông vô cùng quý phái, hiền từ, tuy thời gian đã điểm nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp của bà.

Hốc mắt bà đỏ lên, tay níu lấy tay áo bác sĩ, khuôn mặt đầy xúc cảm lo lắng.

"Tôi đã sát trùng và băng bó vết thương cho cậu ấy, phu nhân yên tâm."
"Cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, bà bước vào phòng con trai, mắt thấy gương mặt Thiên Vĩ sưng tấy, môi bị đánh đến nứt toạc ra, cánh tay trái trắng ngần do thường xuyên mặc áo dài tay càng làm cho những vết bầm tím trải dài trở nên chói mắt.Từng giọt nước mắt mặn chát nặng nề rơi xuống.

Bà không nhịn được khóc nức nở.

Thiên Vĩ muốn an ủi bà nhưng cánh tay vừa nhấc lên liền đau đến mức khiến anh hít một ngụm khí lạnh.

Bà Lăng thấy vậy liền mắng: "Con ngốc, đừng có cử động."
"Vĩ, mẹ xin lỗi."Đều là do bà, bà và chồng chỉ muốn con trai giống như những đứa bạn đồng trang lứa, thường xuyên được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có bạn bè, cho nên họ đã quyết định cho con đến trường, mặc cho rất nhiều trường vì khiếm khuyết trên cơ thể của thằng bé mà từ chối không nhận.Không ngờ, mới ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện này: "Con không cần đi học nữa, mẹ sẽ tiếp tục thuê gia sư để dạy cho con, sau này con cũng có thể tham dự kì thi vào đại học."
"Con muốn tiếp tục đến trường."Nhìn tóc mai của mẹ đã điểm vài sợi bạc, nỗi chua sót và áy náy dâng lên trong lòng.


Anh biết mình có thể trốn tránh được một năm hay hai năm nhưng không thể trốn tránh cả đời được, anh luôn tự nhủ mình cần phải cố gắng trưởng thành, vượt qua tất cả khó khăn để cha mẹ không phải lo lắng cho mình nữa.

Nhìn thấy sự kiên định trong con ngươi hổ phách của con trai, bà thở dài: "Phải cẩn thận đấy."
"Vâng."
...!
Hạ Lam vặn nắm cửa đã sớm rỉ sét, cánh cửa ken két mở ra.

Lập tức hiện ra hai con người, nói đúng hơn là hai bộ xương di động.

Mùi hôi thối của chất thải bốc lên trong căn phòng khiến Hạ Lam nhíu mày.

Nam Khương đã sớm trở thành da bọc xương, cằm lún phún râu, vành mắt và gò má hõm xuống.

Do thiếu chất dinh dưỡng nên làn da đã chuyển sang màu vàng như nến.

hoàn toàn nhìn không ra vẻ đẹp trai tuấn lãng của trước đây.

Cả người phờ phạc, ũ rũ dựa lưng vào bức tường, hô hấp khó khăn, cứ như giây tiếp theo sợi dây sinh mệnh của hắn sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.

Cô dời tầm mắt sang người con gái nằm bên cạnh, khóe miệng giương lên nụ cười khinh miệt.

Quế Xuân còn thảm hại hơn Nam Khương gấp bội, quần áo của cô ta đã sớm bị xé nát nên bây giờ cô ta không còn một mảnh vải che thân, cơ thể gầy tong teo hoàn toàn lộ ra, thậm chí Hạ Lam còn có thể thấy được từng đốt xương sườn và cẳng chân.

Tóc tai mềm mại đen nhánh đã trở nên xơ xác, rũ rượi, toàn bộ gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại, những vết rạch trước kia quá sâu và không kịp xử lí kịp thời đã thành những khe rãnh xấu xí, giống như có vài con rết đang bò khắp nơi trên gương mặt.

"Vẫn chưa chết!Sống cũng quá dai đi."Hạ Lam cảm thán.

Nghe được giọng nói của Hạ Lam, cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, bờ môi mỏng nứt nở do thiếu nước mở ra, phát ra âm thanh khàn khàn, yếu ớt: " Đồ..bệnh hoạn..."
Nam Khương muốn xông lên xé Hạ Lam thành từng mảnh nhưng đáng tiếc cơ thể tàn tạ của hắn không cho phép, chỉ có thể trừng cô với con mắt đục ngầu.


"Bị bỏ đói vài ngày, cuối cùng cũng nhìn ra tôi là đồ bệnh hoạn sao? 6 tháng qua anh đã hẹn hò với một đứa bệnh hoạn mà không hề hay biết, liệu tôi nên khóc hay nên cười đây?"
Hạ Lam tiếp lời: "Báo cho hai người một tin vui,người thân các người đang ráo riết tìm ở ngoài kia đấy."
Nghe vậy, mắt cả hai lập tức tỏa sáng, vậy bọn họ có thể được cứu rồi.

Nam Khương thề sau khi thoát khỏi cái nơi quái quỷ này, hắn sẽ báo cảnh sát tống cổ con ả lòng dạ rắn rết này vào tù.

"Tôi đang tự hỏi liệu người thân các người sẽ đem mạng hay....xác người về đây?" Hạ Lam cười cợt.

"Cô đừng có đắc ý!" Quế Xuân căm phẫn nói.

"Nam Khương, tôi lỡ chọc cho cô bạn gái nhỏ của anh giận mất rồi, thay tôi dỗ cô ta nhé!"
Sau đó, không để Nam Khương kịp lên tiếng, cô đã bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Tự nhủ, lần sau cô phải mang hai lớp khẩu trang mới được, à không ba lớp.

Quế Xuân phẫn uất, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt như muốn tràn ra bờ đê: "Nam~, em đói quá!Làm sao bây giờ."
Nếu là trước đây hành động này của cô ta chắc chắn sẽ làm Nam Khương đau lòng không thôi, có kêu hắn hái sao, hắn cũng sẽ làm.Nhưng giờ đây dung mạo của cô ả đã bị hủy hoại, nhìn không khác nào một con quỷ liền khiến Nam Khương phiền chán.

Hắn liền lớn tiếng quát cô ả: "Câm miệng! Không phải có mình cô đói!"
Tiếng quát của hắn như đánh mạnh vào lòng Quế Xuân, cô ta trợn tròn mắt không thể tin được.Anh ấy vậy mà lại quát mình,đôi mắt long lanh ánh nước cứ như cả thế giới mắc nợ cô ta.


Sao bọn họ lại có thể đối xử với cô ta như vậy?
Đều là do lỗi của Hạ Lam, là con nhỏ đê tiện đó không biết thân biết phận bám lấy Nam Khương, người Nam Khương yêu là cô ta, bọn họ muốn tìm tình yêu đích thực thì có gì sai chứ.

Đúng vậy, cô ta hoàn toàn không làm gì sai cả.

...!
Hạ Lam đứng trước một tiệm cắt tóc, nhìn bóp tiền mỏng teo của mình, sắc mặt liền đen như đít nồi.

Khỉ thật! Sinh ra đã nghèo lớn vẫn còn nghèo.

Sau một hồi, Hạ Lam cất bóp vào túi.

Mặc kệ,cứ coi như cô đang thực hiện một cuộc đầu tư đi, nghĩ đến tương lai sáng lạn đang chờ mình phía trước.

Hạ Lam bỗng phấn khởi, bừng bừng khí thế đi vào trong..