Vĩ Lam

Vĩ Lam - Chương 102: Bức Tranh Năm Ấy Phiên Ngoại 4




Trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn phủ lên con phố màu cam dịu nhẹ làm không gian pha chút thanh tịnh và bình yên, ánh sáng đó len qua cửa sổ một bệnh viện, chiếu lên gương mặt hiền lành của một ông lão.



Ông mở chai nước uống một ngụm, sau đó nâng đôi mắt có chút mờ đục nhìn người phụ nữ trước mắt, phát ra giọng nói hơi yếu ớt.



"Không ngờ Lam tổng lại dành chút thời gian đến đây thăm tôi.



Thật không biết nói sao cho phải?"

Bên cạnh ông là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp trong trang phục công sở, mái tóc uốn xoăn, đuôi mắt xếch lên gợi chút phong tình, ánh mắt đen láy nhìn ông ngập tràn ôn hòa cùng kính trọng.



"Đây là việc cháu nên làm, bố chồng cháu cũng rất lo lắng cho ngài đấy.



Không biết bệnh tình của ông tiến triển thế nào rồi?"

Ông ta nghe đến đây thì sắc mặt khẽ biến đổi, một lát sau thì thở dài.



"Đã ổn hơn một chút, nhưng chắc khoảng vài ba ngày nữa tôi phải xuất viện, tôi không dám trông cậy vào thằng phá gia chi tử đó."

"Ngài vẫn nên lo cho sức khỏe thì hơn." Hạ Lam dặn dò.



Hạ Lam cùng ông bàn chuyện một hồi.



Ngay khi bước ra khỏi phòng bệnh, nụ cười hòa nhã trên mặt cô tắt hẳn, chỉ còn sự thờ ơ và lãnh đạm.



Cô nhìn đồng hồ, thấy vừa kịp lúc con gái tan học, liền lái xe đến nhà trẻ.



Trên sân trường, thanh âm trẻ con non nớt vang lên vô cùng vui tai, trong đó có một bé gái mặc đồng phục nhà trẻ đang hòa lẫn cùng các bạn học, nhưng người ta vẫn dễ dàng nhận ra cô bé trong đám đông.



Tóc bé dài được tết thành hai bím tóc đuôi sam, gương mặt mũm mĩm hồng hào, và đôi mắt màu hổ phách cuốn hút người nhìn, hai bàn tay nho nhỏ mập mạp nắm lấy quai cặp.



Tuy hăng say nói chuyện với các bạn, nhưng ánh mắt Mật Mật vẫn luôn hướng ra ngoài cổng trường.



Thấy mẹ đã đến, Mật Mật nở nụ cười, nhanh chóng chào cô giáo rồi chạy đến chỗ Hạ Lam.



Cô bé ngựa quen đường cũ lên xe để mẹ đưa về nhà.



"Mẹ à."

Vừa đặt mông nhỏ lên ghế, Mật Mật đã kêu lên.



"Chuyện gì?"Hạ Lam vươn người qua, cẩn thận thắt dây an toàn cho con gái.



"Hôm nay con chơi trò dao kéo búa, con thắng Tiêu Tử đến tận mười lần."

Bé nói bằng giọng khoái chí, tận sâu trong ánh mắt có thể thấy được niềm vui vô hạn vừa trong trẻo vừa ngày thơ chỉ tồn tại ở trẻ nhỏ.



"Ừ"Cô nhàn nhạt trả lời.



Mắt thấy mẹ không hề có hứng thú cùng mình góp vui, cô bé cũng không bỏ cuộc, tiếp tục mở miệng nhỏ khoe thành tích trong ngày.



"Cô còn khen con hát rất hay."

"Ừ"

"Cô khen con phát âm tiếng anh rất tốt."

"Ừ"

Bé xoay người nhìn qua, thấy mẹ vẫn không có một chút hứng thú về đề tài tán chuyện của mình, môi nhỏ dẩu lên, hỏi mẹ.





"Mẹ không nói gì hết sao?"

Hạ Lam nhướng mày, hỏi:

"Nói cái gì?"

Mật Mật khựng người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ủy khuất.



Cô bé thường thấy sau khi các bạn khoe thành tích, mẹ của bọn họ sẽ xoa đầu và nói con giỏi lắm, nhưng tại sao mẹ bé không giống như vậy?

Hạ Lam nhìn bé, sau đó bày ra gương mặt ngờ nghệch.



Nhóc con này muốn cô nói gì cơ chứ? Cô vẫn luôn lắng tai nghe nó nói mà.



Tâm tư trẻ con thật khó hiểu.



Hạ Lam cũng không quá để tâm, cô đầu ấn nút khởi động xe, nhưng sau đó Mật Mật bỗng dùng bàn tay mềm mại mập mạp nắm lấy tay cô rồi đặt lên đỉnh đầu bé.



"Con muốn gì đây?" Hạ Lam thấy hành động của bé, liền nhướng mày khó hiểu.



"Mẹ, xoa đầu con, con cũng muốn được xoa đầu."

Ánh mắt long lanh ngập nước vô tội nhìn cô mang theo thỉnh cầu nho nhỏ làm cho người ta hận không thể dâng tim dâng phổi mà yêu thương.



Người mẹ Hạ Lam đương nhiên không biết con gái mình đang muốn được cô khen, cô không chút lưu tình nói:

"Không xoa.



Mẹ chở con về nhà."

"Mẹ..."

Tuy mẹ nói vậy, nhưng bé vẫn giữ chặt bàn tay mẹ lên đầu mình, rồi chuyển động bàn tay cô, bắt buộc cô phải xoa đầu bé.



Hạ Lam tuy bất mãn nhưng cũng không rút cánh tay ra.



Một lát sau, Mật Mật thấy đã thỏa mãn, bé buông bàn tay của mẹ ra.



Bé nghĩ nghĩ, sau khi được xoa đầu các bạn sẽ nói gì nhỉ?

À đúng rồi.



Đôi mắt bé chợt sáng lên, miệng nhỏ nói to:

"Con hứa sau này sẽ cố gắng hơn."

"Vậy về nhà học thuộc hết bảng chữ cái cho mẹ, tối nay mẹ sẽ trả bài."

"..."

Mật Mật cố gắng nuốt nổi uất nghẹn vào lòng.




Bé nhìn con đường phía trước, thật muốn mau chóng về đến nhà, lúc đó bé có thể gặp bố, bố sẽ khen và xoa đầu bé, bố không giống như mẹ, lúc nào cũng làm cho bé buồn.



Khi Hạ Lam đang lái xa đến một ngã tư, giọng nói non nớt bên cạnh đột nhiên truyền đến.



"Mẹ ơi!"

"Con muốn xoa đầu nữa à?"

"Không phải, dây buộc tóc của con bị đứt rồi."

Mật Mật cầm lấy sợi dây bị đứt, buồn rầu bĩu môi.



"Con lấy dây khác mà buộc."



"Con không buộc được."

Bé nhìn mẹ, ánh mắt tràn ngập ủy khuất.



Khốn khiếp! Quá phiền phức!

Cô dừng xe bên lề đường, cầm dây chun buộc tóc cho con gái.



Không lâu sau, Hạ Lam nhìn thành phẩm của mình, cô hài lòng gật đầu, tiếp tục lái xe.



Mà Mật Mật lại cầm chiếc kính nhỏ, nhìn mình trong gương, gương mặt bé bỗng trở nên nhăn nhó, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương trầm trọng.



Hạ Lam buộc tóc bé thành kiểu tóc sừng trâu, nhưng một bên thì quá cao còn một bên lại thấp đến mang tai, nhìn qua rất buồn cười.



"Mẹ ơi, mẹ buộc hai bên không bằng nhau, tóc con bị lệch rồi này."

Mật Mật thẳng thắng tố cáo mẹ.



"Tóc lệch đang hot đấy, bây giờ ai cũng thích buộc kiểu đó."

Hạ Lam vô tâm lừa dối tâm hồn trẻ nhỏ.



"Nhưng con không thấy buộc như thế cả."

"Do họ không biết cập nhật xu hướng."

Hạ Lam nói với tư thế hết sức bình thản, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, Mật Mật không nghe ra sự chột dạ trong đó nên bé nhanh chóng tin vào lời nói dối của mẹ.



"Mẹ ơi!"

"Chuyện gì nữa?"

Hạ Lam bực bội, giọng cáu gắt lên.



Con bé này! Nó không muốn về nhà thật sao?

"Con muốn ăn bánh ngọt."

Mật Mật chỉ tay vào tiệm bánh ngọt phía trước.



"Không được ăn.



Ăn quá nhiều bánh ngọt con sẽ hóa thành trư bát giới."


Cô nhanh chóng lên tiếng phản đối, xe cứ thế lướt qua tiệm bánh ngọt.



Nhưng rồi, vài phút sau Hạ Lam lại thấy lòng bồn chồn không yên.



Sao nó không nói gì thế nhỉ?

Không phải lúc nào cũng lải nhải bên tai cô sao?

Hay là giận cô rồi?

Hạ Lam nhìn qua Mật Mật, thấy con bé trầm mặc, vẻ mặt buồn rầu não nề.



Cô cắn răng, cho xe quay lại tiệm bánh ngọt lúc nãy, rồi mở cửa xe đi vào trong tiệm.



Không lâu sau, Hạ Lam quay lại, mạnh bạo quăng hộp bánh ngọt vào lòng Mật Mật, lên tiếng cảnh cáo:

"Con mà còn lằng nhằng nữa mẹ vứt con xuống đường."

Mật Mật ngây ngốc cầm lấy hộp bánh ngọt.





Lúc nãy bé chỉ suy tính rằng chút nữa về nhà bé sẽ xin bố mua bánh ngọt cho.



Nhưng sao mẹ lại mua cho bé?

Mật Mật tuy lâm vào trạng thái khó hiểu, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở bé tuyệt đối phải giữ kín miệng.



Vì vậy, Mật Mật ngoan ngoãn ôm khư khư hộp bánh ngọt cho đến khi về đến nhà.



...!

Khi hai mẹ con Hạ Lam trở về, vừa đúng lúc Thiên Vĩ vẽ xong một bức tranh.



Anh vừa mở cửa phòng, một bóng dáng nhỏ bé mềm mại đã lao đến, ôm lấy chân anh.



"Bố, con nhớ bố."

Thiên Vĩ cúi xuống, ôm bé Mật Mật vào lòng, hôn lên trán bé con.



"Bố cũng rất nhớ Mật Mật."

Từ khi còn bé Mật Mật đã rất yêu mến bố, bé như một cái đuôi nhỏ của Thiên Vĩ, luôn bên cạnh anh không muốn tách rời, mỗi khi thức dậy không nhìn thấy Thiên Vĩ bé con sẽ òa khóc thật to.



Cho nên, tình cảm giữa hai bố con Thiên Vĩ rất tốt.



Hạ Lam nhìn hai bố con Thiên Vĩ thân mật cũng không nói gì, cô tắm rửa một chút rồi nấu ăn.



Trong suốt bữa ăn, Mật Mật liên tục kể chiến tích ở trường cho Thiên Vĩ nghe, không ngoài sự mong đợi của bé, Thiên Vĩ tươi cười còn bé rất nhiều làm tâm hồn trẻ nhỏ vừa bị Hạ Lam nhẫn tâm làm tổn thương hồi phục nhanh chóng.



Mà trong lòng Hạ Lam nghẹn một bụng lửa giận, bữa ăn vừa kết thúc, cô lập tức đứng dậy, bế Mật Mật lên, đưa bé vào phòng ngủ.



Mật Mật còn đang vui vẻ với bố đột nhiên bị mẹ cắt đứt, đáy lòng bé khó chịu không thôi, liền lên tiếng kháng nghị:

"Mẹ, con chưa buồn ngủ."


"Lúc nãy mẹ nói gì con quên rồi sao?Học thuộc hết bảng chữ cái cho mẹ, chút nữa mẹ sẽ sang phòng con trả bài."

Nói xong, cô đưa Mật Mật vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.



Hừ, đừng tùy tiện ôm hôn chồng người khác!

Hạ Lam mang theo tâm trạng bực dọc trở về phòng ngủ.



Thiên Vĩ thấy thế cũng theo cô vào phòng, cánh cửa vừa đóng, anh đã ôm chầm lấy cô, hỏi:

"Em đang khó chịu chuyện gì?"

Hạ Lam xoay người lại, hung hăng gặm cắn môi anh.



"Anh có con liền quên mất em, không cần em nữa."

Thiên Vĩ dở khóc dở cười.



Vợ anh đang ghen với con gái mình sao?

Bất quá Thiên Vĩ cũng không nói gì, đôi mắt anh bật chợt dừng trên bức tranh vừa mới vẽ xong, anh hôn lên mái tóc đen, khuôn mặt điển trai vùi vào hõm cổ cô, cất lên giọng nói trầm ấm:

"Lam, cảm ơn em."

Khi Mật Mật vừa tròn ba tuổi, bố anh đã tuyên bố giao quyền điều hành tập đoàn cho Hạ Lam, chứng kiến Hạ Lam từ bỏ công việc thư ký mà thay thế vị trí của anh trong tập đoàn, trong lòng anh không khỏi bất ngờ.



Cho đến khi, được cầm bút vẽ một lần nữa, anh mới biết mình đã nợ cô rất nhiều.



"Anh đang cảm ơn cái gì?"

Hạ Lam tất nhiên không hiểu được tâm tư của anh giờ phút này, cô ngước nhìn anh, ngơ ngác hỏi.



Thiên Vĩ không lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói:

"Em còn nhớ ngày kỷ niệm thành lập trường không?"

Hạ Lam theo bản năng gật đầu.



Đó là đêm cô bị bán đi, cho dù muốn quên cũng không có khả năng quên được.



"Sao anh lại hỏi chuyện này?"



"Vào ngày đó, anh đã có ý định vẽ một bức tranh để tỏ tình với em, nhưng cuối cùng lại không thành."

Thiên Vĩ nhớ đến điều này, anh khẽ cười.



Anh cũng không ngờ một người hay xấu hổ như anh lại có suy nghĩ táo bạo muốn bày tỏ tình cảm với cô trước toàn trường.



Đôi mắt Hạ Lam sáng lên như chứa hàng vạn ngôi sao trên trời, cô hôn anh, rồi kích động nói:

"Vậy bây giờ anh tỏ tình lại đi, em muốn xem tranh anh vẽ."

Thiên Vĩ gật đầu, ngồi trước giá vẽ, bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.



Hạ Lam ngồi bên cạnh nhìn sườn mặt anh, chẳng mắt chốc đã lâm vào trầm mê.



Có người nói thời khắc đàn ông quyến rũ là khi họ tập trung, điều này quả nhiên không sai.



Nhất là khi áp dụng lên người chồng cô.



Hạ Lam cứ thế nhìn Thiên Vĩ đến thất thần cho đến lúc giọng nói anh vang lên:

"Anh vẽ xong rồi."

Hạ Lam mau chóng chuyển dời tầm mắt sang bức tranh, trong phút chốc cô không khỏi ngây ngẩn.



Trong bức tranh là một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên bệ cửa sổ đang ngắm nhìn bầu trời trong xanh, bên ngoài là một vườn hoa hướng dương tuyệt đẹp, ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo làm thiếu nữ trông thoát tục, thanh khiết.



Con ngươi đen láy hòa cùng với ánh sáng mặt trời tạo nên một viên pha lê đen đẹp đẽ mà huyền bí.



Bức tranh Thiên Vĩ vẽ rất đẹp, tinh tế sống động đến từng chi tiết, nhưng Hạ Lam chỉ mãi nhìn về một chỗ.



Dưới góc phải bức tranh có ghi một dòng chữ nhỏ - "YOU ARE MY ANGEL"

Một cảm xúc nghèn nghẹn đột ngột dâng lên thủy triều làm trôi đi hết tâm trí của cô.



Một giọt nước mắt bỗng lăn trên gò má trắng nõn.



Hạ Lam giật mình, vội vàng lau nước mắt, mau chóng xoay người lại nơi khác.



Cô không thích khóc, khóc chỉ chứng minh sự yếu đuối của bản thân.



Nhưng cô không kìm nén được.



Tuy động tác của Hạ Lam rất nhanh, nhưng Thiên Vĩ đã thấy tất cả.



Anh bước đến, ôm cô vào lòng, cảm nhận thân thể vợ mình có chút run run.



Hạ Lam vươn tay, nắm lấy áo anh làm nó nhăn nhúm một mảnh.



Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xứng đáng với hai từ đó.



Mẹ ruột gọi cô là súc sinh.



Bạn bè gọi cô là quỷ.



Nhưng người mà cô yêu nhất lại gọi cô là thiên thần.



Nhiều năm về trước, cô thấy cuộc đời này rất vô nghĩa, nên cô liều mạng giao lưu cùng bọn côn đồ, việc nguy hiểm gì cũng làm qua, cho dù biết một ngày nào đó sẽ lãnh nhận hậu quả thịt nát xương tan.



Mỗi khi tỉnh dậy, cô luôn tự hỏi.



Mình vẫn chưa chết sao?

Tại sao ông trời còn chưa muốn tước đi sinh mạng cô?

Sau này cô mới biết ông ấy muốn cô sống là để chờ đợi một người..