Vị Hôn Thê Của Tôi

Chương 40: Cả con đĩa cũng không dai như cô




Mẫn Uyên chậm rãi đi tới chỗ Trần Ý. Rõ ràng quãng đường từ bục giảng đến cuối lớp cũng chỉ chừng mười bước chân, tiết tấu Mẫn Uyên cũng không vội vàng. Nhưng mà mỗi một bước chân cô bé càng đến gần, trái tim Trần Ý càng vọt lên cổ họng một chút.

Ôi *beep* ạ, nàng phải làm sao đây...

Giả bộ không quen biết? Hay giả lả thân quen? Trước bàn dân thiên hạ thế này cơ á? Nàng có khẩn trương quá không ta...

Không ai nói cho nàng, hôn thê đột nhiên xuất hiện học chung thì nên làm thế nào cả QAQ

Mang theo tâm tình hồi hộp, Trần Ý lấy dũng khí nhìn Mẫn Uyên đang đứng trước bàn học mình.

Mẫn Uyên hôm nay mặc đồng phục trường Hoài Thức, áo sơ mi trắng muốt cùng chân váy dài ngang gối màu xanh nhạt, cổ áo sơ mi thêu vài bông hoa diên vỹ màu xanh lam. Là biểu tượng cao đẹp của trường.

Trong bộ đồng phục học sinh thẳng thớm, Mẫn Uyên càng toát lên được vẻ đẹp tịnh lệ tựa tinh linh rừng già của mình. Đôi mắt đen nhánh phẳng lặng nhìn Trần Ý, ngũ quan dưới ánh nắng hắt từ ngoài cửa sổ vào, phát ra ánh sáng yếu ớt huyền ảo. Dường như có thêm cả chút bụi ánh sáng trong không khí đang lưu chuyển quanh người Mẫn Uyên.

Trần Ý nhìn tới lú cả người. Vô thức nuốt nước bọt hai cái.

Sớm biết diện mạo con nhóc này không tồi, thế nhưng đột nhiên tấn công ở cự ly gần thế này... Ai đó đỡ nàng một cái.

"Chị Ý?"

"Hả?" Trần Ý vô thức đáp lại.

"Em có thể ngồi đây cùng chị không?" Mẫn Uyên dịu giọng lặp lại câu hỏi lần thứ hai.

Có vẻ nàng hỏi lần đầu, hôn thê nhà nàng còn mải bận ngẩn người mà chưa nghe thấy. Nàng bèn nhoẻn thêm nụ cười, ý định trấn an tâm tình hỗn loạn ai đó.

Trần Ý tỏ vẻ thanh máu nàng đã một chiêu trắng máu, chỉ có thể che mắt mình, gần như nói lắp: "À ừ... Em ngồi đi, ngồi đi."

Mẫn Uyên vén váy ngồi xuống cạnh Trần Ý. Thế là trong cặp mắt quỷ dị của cả lớp học, hai người đã thành bạn cùng bàn.

"Sao em lại đến đây?" Trần Ý cuối thấp đầu, lí nhí hỏi.

Mẫn Uyên bình tĩnh đặt cặp sách gọn sang một bên, dáng ngồi đĩnh đạc. Giọng nói chậm rãi: "Định cho chị chút bất ngờ thế nên không nói trước. Xem ra là em đã làm chị giật mình rồi."

"Ý tôi không phải thế." Trần Ý vội vàng phân bua: "Tôi không phải bắt em chuyện gì cũng thông báo trước với tôi. Chỉ là... với trình độ của em, đâu cần vào lớp này đâu. Tôi chỉ đang thắc mắc, đúng vậy, thắc mắc chút thôi. À mà, em không trả lời cũng được. Tôi... cũng không nên xoi mói chuyện của em như thế."

Trần Ý càng nói càng cảm thấy bản thân dong dài. Vội vàng ngậm miệng. Thế quái nào trước mặt Mẫn Uyên, nàng dễ dàng mất bình tĩnh và lý trí thế. Nàng chỉ là cảm thấy không kịp trở tay khi biết Mẫn Uyên sắp tới học chung với mình.

"Không sao, chị không cần hoảng. Em chỉ muốn học cùng chị, tăng thêm cơ hội bồi đắp tình cảm. Hai nhà chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận vậy rồi sao?" Mẫn Uyên không hề xấu hổ gì, thản nhiên đáp.

Trần Ý nghe xong chỉ có thể đỡ trán. Được rồi, em thắng. Cái lý do này thật một lời khó nói hết.

Cả lớp liền thấy một màn kì dị. Nữ sinh nhỏ tuổi mới đến, vậy mà có vẻ rất thân quen, thì thầm to nhỏ với Trần Ý. Không khỏi khiến người ta suy nghĩ.

"Gì vậy? Học sinh mới đó. Hình như đâu có bằng tuổi chúng ta đâu. Cái mặt còn non choẹt kìa."

"Đúng vậy. Có lẽ là học vượt cấp rồi. Nhưng có gì lạ đâu, mấy năm nay người học vượt cấp còn ít sao. Bên lớp chọn hình như cũng có vài người."

"Lúc nãy con bé cũng có giới thiệu mà, là học sinh dự thính thôi. Chắc chỉ là nhóc con học giỏi nhà ai đó, nhờ quan hệ vào trường nghe giảng thử vài hôm ấy mà. Xùy, chán chết. Còn tưởng sẽ có bạn mới, ai ngờ là mần non tổ quốc. Thế chẳng rớ được gì rồi."

"Có điều, quái lạ, tôi thấy gương mặt con nhỏ này quen quen sao á. Hình như gặp nó ở đâu rồi thì phải... Quế Quế, Quế Quế! Làm gì mà đực mặt ra thế!"

Quế Quế cắn răng nghiến lợi, gằn giọng: "Thế đ* nào không quen được hả. Con nhỏ đó chẳng phải là đứa xuất hiện trong clip ăn kem của Trần Ý ở trung tâm thương mại sao!"

"Hả? Là nó cơ á??? Quát, mày không giỡn chơi với tao chứ!!"

"Giỡn với mặt mày thì được cái tích sự gì. Mẹ kiếp, tao còn tưởng Trần Ý cao tay ấn bắt cá hai tay thế nào, ra là dụ dỗ học sinh nhỏ tuổi. Tao chống mắt lên xem, phụ huynh con nhóc này biết chuyện có cho Trần Ý đó đẹp mặt không!!" Quế Quế vừa nói vừa hung hăng trừng cái góc nhỏ của Trần Ý.

Đột nhiên có thêm con nhỏ này xuất hiện, chẳng biết phải nói sao với Kiều Khả Hân đây.

Lúc này cô giáo chủ nhiệm Đỗ Lệ Trang trên bục lại quát tháo lớp học đang xì xào. Bắt đầu lật sổ ghi chép ra tiến hành sinh hoạt lớp. Nhưng nhìn vào mục ghi chú đầu tiên trong sổ, hai mắt bà ta liền quắc ngược cả lên. Vứt cuốn sổ trên tay bộp lên mặt bàn, quát lớn: "Cái cô Trần Ý đứng lên cho tôi!"

Thế là cả lớp lần nữa đổ dồn ánh mắt vào Trần Ý. Vài người quá hiểu tính tình Đỗ Lệ Trang, mỗi khi vào tiết đều sẽ có một màn bón hành cho Trần Ý, xem ra màn bón hành hôm nay sắp bắt đầu rồi. Một đám liền phấn khích chờ đợi.

Còn vụ học sinh mới ư? Sau khi biết đây là học sinh nhỏ tuổi học vượt lớp, bọn họ đã suy giảm nhiệt tình đi rất nhiều. Qua đi cảm giác mới mẻ, thì chỉ còn chỗ cho việc xem kịch vui của Trần Ý hôm nay.

Trần Ý bị điểm tới tên, chỉ có thể uể oải đứng dậy. Trong lòng có hơi không thoải mái. Bình thường nàng bị chì chiết cũng quen rồi, xem như nghe tai này lọt tai kia là được. Dù gì với loại người như Đỗ Lệ Trang, đã cố tình nhằm vào nàng, thì lời nói của bà ta chẳng có nghĩa lý gì với nàng cả.

Tuy nhiên, hôm nay tốt xấu là ngày đầu hôn thê nàng đến lớp, ngồi còn chưa ấm chỗ đã phải chứng kiến tràng cảnh bị khó dễ của nàng. Không khỏi khiến nàng có chút khó chịu.

"Tôi nói cô đó. Có đứa học sinh nào lỳ lợm la liếm như cô không. Có lá gan thi vào trường học, sao không biết nghĩa vụ phải nộp học phí hả. Chỉ còn một tháng nữa là thi cuối kỳ rồi, cô định trơ mặt thớt ra không đóng tiền học phí thật luôn à? Cô còn chút tự trọng nào không thế? Hôm nay đã là lần thứ bao nhiêu tôi giục cô rồi, cô có nhớ không? À mà, cái loại mặt dày như cô, chắc cũng chẳng thèm đếm đâu nhỉ?"

Đỗ Lệ Trang vốn chuyên ngành chính là dạy Văn, dù rằng bây giờ làm trái nghề phải chủ nhiệm lớp bằng môn Sinh đi nữa, thì cách sử dụng lời nói công kích người khác vẫn rất rành rọt. Chỉ vài câu, liền đâm mặt mũi Trần Ý không còn chút gì. Hung hăng chà đạp lên danh dự nàng trước mặt bao nhiêu bạn học.

Mẫn Uyên ngồi bên cạnh hàng chân mày đã chau chặt. Nếu lúc nãy chỉ là cảm giác, thì hiện tại nàng đã chắc chắn. Giáo viên chủ nhiệm này, rõ ràng đang cố tình gây khó dễ hôn thê nhà nàng.

Trần Ý thần sắc cũng không quá suy sụp, chỉ rũ mi bình tĩnh đáp: "Thưa cô, đơn xin trợ cấp của em vẫn đang được xét duyệt. Tuần trước em có lên trình bày với thầy Hiệu Trưởng, thầy nói vẫn đang trong thời gian xem xét ạ."

Đỗ Lệ Trang không ngờ Trần Ý còn dám lên tận Hiệu trưởng rồi, có chút cứng lại. Thế nhưng nhìn vào danh sách trong tay, liền không còn sợ nữa. Quát tháo liên tục: "Nói cô mặt dày quả nhiên không sai, tuổi còn nhỏ sao cô lại có thể đi ăn xin không biết xấu hổ thế nhỉ? Xin trợ cấp, chậc, tôi mà là cô thì tôi đã tự cuốn gói khỏi trường cho đỡ chướng mắt người khác rồi. Cái loại như cô cũng xứng nhận trợ cấp sao. Đơn xin trợ cấp của cô đã bị hủy từ lâu rồi cô ạ. Cô làm ơn đừng lì lợm nữa, sắp xếp đóng học phí giùm tôi, bằng không thì tuần sau cô tự giác nghỉ học đi. Trường học chứ không phải quán cơm, cho cô tới ăn chực uống thiếu đâu."

Trần Ý nhíu chặt chân mày: "Cô nói đơn xin trợ cấp của em đã bị hủy ư?"

"Đây, giấy trắng mực đen, cô lên đây là xem. Đã bị hủy rồi. Cô khỏi cần chờ, thế nhé. Lo mà đóng học phí đi! Cả con đĩa cũng không dai như cô đó!"