Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 49




Lục Hi dường như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, hắn vẫn tên là Thẩm Lục Hi.

Thẩm trong Thẩm gia, Lục trong lục địa, Hi trong ‘khanh vân úc úc diệu thần hi’, được gọi là mặt trời mới mọc của đại địa Thẩm gia, gánh vác toàn bộ hy vọng và tương lai của Thẩm gia.

Trước đây, hắn được biết như thế và cũng nghĩ như vậy.

Thân là trưởng tôn của Thẩm thị, hắn sinh ra đã thông minh, từ nhỏ đã là con cưng của trời, mẫu mực của tất cả các tiểu bối trong nhà.

18 tuổi tiếp quản công ty gia đình, chỉ mất bốn năm để khiến toàn bộ thế lực Thẩm gia mở rộng gấp đôi.

Khi đó, hắn mới chỉ 22 tuổi.

Đang thời niên thiếu, phong hoa vô song.

Là trưởng tử khiến họ tự hào trong mắt cha mẹ, là thần tượng trên cao trong mắt những người cùng trang lứa, ông hoàng thương giới tránh còn không kịp trong mắt những người cùng ngành.

Mà tất cả những thứ này đã kết thúc vào sinh nhật 26 tuổi.

Lúc đó, hắn đã là người cầm quyền của một đế quốc thương nghiệp khổng lồ. Địa vị của Thẩm gia ngày càng được củng cố, mà hắn dù còn trẻ tuổi nhưng sức ảnh hưởng rất lớn. Ngày sinh nhật, một số thành viên cùng thế hệ trong gia tộc tổ chức sinh nhật cho hắn.

Vì từ nhỏ hắn đã quá xuất sắc nên quan hệ với nhóm người này cũng không sâu. Khi đối mặt với hắn, bọn họ cũng phần lớn là tôn kính sợ hãi, không đủ thân cận, ngay cả em trai ruột nhỏ hơn hắn 4 tuổi cũng thế. Đây là lần đầu tiên bọn họ đề nghị tổ chức sinh nhật cho hắn một cách nghiêm túc như vậy, hắn cũng liền không từ chối.

Vì đều là người nhà nên người chẳng mấy khi uống rượu như hắn cũng uống nhiều mấy chén.

Khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi.

Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư, khắp nơi là màu trắng chói mắt.

Bọn họ nói, hắn uống say, tài xế đưa hắn về nhà, nửa đường bị tập kích, tài xế tử vong tại chỗ, còn hắn bị bắt cóc, đến khi tìm được, hắn đã bị đánh gãy gân tay gân chân, vì để quá lâu, cho dù nối lại cũng đã vô ích.

Nói cách khác, hắn, Thẩm Lục Hi, thiên chi kiêu tử của Thẩm gia, từ nay đã hoàn toàn trở thành một phế nhân.

Lúc nghe đến đây, hắn gần như muốn cười ra tiếng.

Đánh gãy gân tay gân chân? Quay phim võ hiệp đấy à? Đang đùa hắn chứ gì? Được lắm, xem ra đám nhóc này to gan lắm, dám đùa kiểu này với hắn.

Nhưng…… dù hắn có cố gắng nỗ lực như thế nào, cũng không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay.

Trưởng bối, cha mẹ, anh em, còn có những người cùng trang lứa ngày đó tổ chức sinh nhật cho hắn, thay phiên nhau đến thăm hắn. Đều nói những lời an ủi khuyên hắn đừng từ bỏ.

Sau đó, ồn ào qua đi, hắn gần như bị lãng quên.

Khoảng thời gian đó, trống vắng mà lạnh lẽo.

Đối với một người sống trong gấm hoa rực rỡ mọi người vây quanh từ nhỏ như hắn, đó là một trải nghiệm quá mới lạ.

Một mình một người nằm trên giường, đại não không ngừng hoạt động.

Ánh mắt của những người đó lần hiện lên trong đầu, chưa bao giờ hắn nhìn rõ cảm xúc trong mắt họ như vậy.

Đáng tiếc.

Những ánh mắt đó, giống như đang nhìn một món đồ sứ trân quý mang đầy vết nứt khắp mình.

Hắn bắt đầu hoài nghi những gì bọn họ nói, sau khi xảy ra chuyện, Thẩm gia thay một vị trưởng bối lên nắm quyền, thân tín của hắn gần như đều bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực, nhưng điều hành Thẩm gia nhiều năm, đương nhiên hắn cũng bồi dưỡng ra một số cấp dưới trung thành mà không ai biết đến.

Nhưng đến khi kết quả xuất hiện trước mặt hắn, nỗi bi phẫn và hận thù chất đầy của hắn đột nhiên tiêu tán.

Giống như nước sôi nháy mắt ngưng kết thành băng.

Không có gì đáng buồn bằng trái tim đã chết.

Hắn cho rằng là một người cùng thế hệ nào đó ghen ghét với địa vị của hắn, nên đã âm thầm ra tay, cùng lắm là một vài trưởng bối dòng bên ngầm ủng hộ. Gia tộc chẳng qua là bị bọn họ che mắt.

Nhưng không ngờ ――

Lại là một vụ mưu sát trên tàu tốc hành phương đông.

Đêm đó, tất cả 17 người cùng thế hệ xuất hiện tại hiện trường tổ chức sinh nhật cho hắn đều tham gia vào chuyện này, mà em trai ruột của hắn, là người khởi xướng.

Chân tướng giống như một gáo nước lạnh đổ xuống, nháy mắt đó, bỗng nhiên hắn chẳng còn hứng thú để trả thù.

Có ý nghĩa gì đâu?

Từ nhỏ, với tư cách là trưởng tử trưởng tôn, hắn đã được dạy lấy gia tộc làm trọng.

26 năm, từ bi bô tập nói đến rong ruổi thương giới, gia tộc tận tâm hồi dưỡng hắn, đương nhiên hắn cũng phụng hiến thảy.

Đúng không, đều do hắn quá ưu tú.

Thẩm Lục Hi nhà họ Thẩm, trời sinh thông minh, quyền mưu vô song, là bóng ma bao trùm trên đỉnh đầu tất cả những người cùng lứa.

Trước đây bọn họ còn cố kỵ thái độ của trưởng bối, nhưng bây giờ địa vị của Thẩm thị đã ổn định, thêm một Thẩm Lục Hi chỉ là dệt hoa trên gấm, thiếu một Thẩm Lục Hi cũng không đến mức thương gân động cốt.

Huống chi, pháp không trách công.

(Pháp không trách công – 法不责众: một thành ngữ Trung Quốc ý chỉ dù một hành vi nào đó phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nhiều người cùng làm thì không dễ luận tội)

Thậm chí sau mấy lần thử, bọn họ phát hiện, mặc dù là trưởng bối trong gia tộc, nhưng một vài người cũng mang chút tâm tư không thể nói.

Nếu đã như vậy thì còn sợ gì chứ?

Vì thế, có sinh nhật, có động thủ, có gần như cả gia tộc im lặng sau đó.

Hắn đã không còn giá trị gì đối với Thẩm gia.

Cho nên ánh mắt bọn họ nhìn hắn, tràn ngập nỗi đáng tiếc với một món đồ chơi, giống như nhìn một món đồ sứ vô giá bị đập vỡ.

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, trái tim hắn giống như tro tàn.

Thôi, tất cả những điều này coi như chấm dứt sự ràng buộc nhiều năm qua đi.

Dù sao số tiền mà hắn kiếm được mấy năm nay cũng đủ để hắn sống an nhàn cả đời. Ngay cả họ Thẩm này, hắn cũng không muốn dùng nữa, trực tiếp đổi tên thành Lục Tịch.

Lục địa, hoàng hôn.

(Lục trong Lục địa, Tịch trong hoàng hôn- tịch dương)

Từ đây cô độc một mình, làm bạn với xe lăn.

Vài năm sau, hắn gặp được một bác sĩ trung y già, nhờ bí phương của ông giúp đôi tay cải thiện được vài phần, thật ra cũng chỉ đến mức cầm được đôi đũa.

Hành tẩu bên ngoài, có lẽ vì ngoại hình của hắn quá tuấn tú nhưng lại đi đứng không tiện nên ánh mắt của những người lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều tràn đầy đáng tiếc và thương hại.

Loại đáng tiếc khiến hắn căm ghét.

Hắn càng trở nên trầm mặc ít nói.

Cho đến khi ở Giang Nam, trong một bệnh viện huyện rất ư bình thường, hắn gặp một cô gái.

Khi đó đang là thời điểm giao mùa thu đông, bệnh ở chân tái phát, hắn không muốn ở nhà, liền tùy tiện chọn một bệnh viện điều trị.

Cô gái đó, là bác sĩ mới tới.

Dáng vẻ 24-25 tuổi, không trẻ, nhưng đối với người 36 tuổi như hắn, đó không phải là một cô bé sao?

36 tuổi, cách Thẩm Lục Hi quá khứ, trọn mười năm.

Mà hắn cũng đối mặt với những ánh mắt đáng tiếc như nhau suốt mười năm, không có ngoại lệ.

Cho đến khi gặp được cô.

Cô gái nhỏ đi theo trưởng khoa đi buồng.

Mấy bác sĩ mới tới, nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trong mắt ít nhiều đều hiện lên vẻ đáng tiếc.

Mặt mày thanh tuấn, phong hoa vô song. Người như vậy, sao lại không đi đứng được chứ?

Chỉ có cô.

Một khuôn mặt thanh tú đoan chính, nhưng đôi mắt phượng lại cực kỳ xinh đẹp.

Khóe mắt hơi nhếch lên, mặt mộc, không trang điểm một chút nào. Đáy mắt trắng đen rõ ràng, trầm tĩnh giống như mặt biển dưới ánh trăng.

Hắn có thể cảm thấy rõ ràng, đó không phải là biển lặng ẩn chứa cơn sóng ngầm, mà là thật sự không hề gợn sóng.

Đã bao nhiêu năm không có ai nhìn hắn lạnh nhạt như vậy từ cái nhìn đầu tiên?

Tâm hồ mười năm tĩnh lặng hơi gợn sóng lăn tăn.

Hắn chỉ định cô làm bác sĩ phụ trách không chút do dự.

Nhờ tầng quan hệ này, hai người dần tiếp xúc nhiều hơn.

Hắn không tìm người đi điều tra cô, mà rất có hứng thú từ từ tìm hiểu cô qua quá trình tiếp xúc.

Càng tiếp xúc càng hiểu, càng hiểu càng hứng thú hơn.

Con người cô, vừa lạnh nhạt vừa mâu thuẫn, kiêu ngạo lại bướng bỉnh, thậm chí ban đầu còn hơi thờ ơ với một bệnh nhân như hắn.

Cho dù sau này quen thuộc hơn, cô đối xử với hắn như một người bạn, đôi khi cũng sẽ trò chuyện với hắn lúc rảnh rỗi, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được, cô dựng lên một bức tường vây ngăn cách mọi người bao gồm cả hắn ở bên ngoài.

Không biết sao lại có tính cách như vậy, đôi khi hắn bất đắc dĩ nghĩ, e là trên đời này thật sự không có ai có thể khiến cô đặt trong lòng.

Suy nghĩ này vẫn không thay đổi cho đến lần cuối cùng hắn gặp cô.

Lần cuối cùng.

Hắn chưa từng thấy cô uống rượu, cũng chưa từng chứng kiến cô say.

Ngày đó vốn dĩ là ngày hẹn khám bệnh, cô lỡ hẹn, hắn lo lắng nên đến nhà tìm cô thì gặp một cô bé đã say chuếnh choáng.

Có lẽ là vì hai người quen biết đã lâu, xem như quen thuộc, cũng có lẽ là vì cô đã đè nén quá lâu.

Tóm lại, ngày đó cô nói với hắn rất nhiều.

Cô nhi viện, dì Phó……

Dì Phó, lần đầu tiên hắn nghe về người mà cô bé này để trong lòng.

Mà cô say, là bởi vì dì Phó đã qua đời vì bệnh.

Ngày hôm sau, cô gái nhỏ tỉnh rượu, hắn kiến nghị cô ra ngoài du lịch một thời gian cho khuây khỏa.

Cô suy nghĩ một lát rồi đồng ý với kiến nghị của hắn.

Sau đó.

Chính là âm dương cách biệt.

Khi nghe thời sự đưa tin chuyến bay của cô xảy ra tai nạn, hắn sững sờ hồi lâu mới định thần lại.

Trái tim vô giác lâu nay truyền ra cơn đau xé lòng. Trong lúc kinh hoàng, hắn trực tiếp khởi động những thân tín lưu lại Thẩm thị mười năm trước, lộ ra răng nanh mà hắn vốn muốn che giấu cả đời, khống chế hơn nửa Thẩm thị đi tìm tin tức những người sống sót trên chuyến bay kia.

Trước khi máy bay rơi có vài hành khách nhảy dù.

Nhưng, không có cô.

Người mà hắn tâm tâm niệm niệm, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Dưới sự khống chế của hắn, cả Thẩm gia dốc toàn lực tìm kiếm suốt ba năm, đào ba thước đất quanh khu vực máy bay rơi.

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người phản đối, cuối cùng hắn cũng nhận rõ hiện thực.

Cô không còn nữa.

Cô là gì đối với hắn?

Trước kia, hắn cho rằng chỉ là bạn bè, vãn bối, cùng lắm là tri kỷ. Nhưng sau khi cô biến mất, hắn mới phát hiện, tình cảm của hắn đối với cô nào có đơn giản như vậy? Chỉ là hắn để ý thân thể của mình, ngay cả ý niệm như vậy cũng không dám xuất hiện trong tiềm thức của hắn, chỉ có thể chôn chặt những tình cảm đó thật sâu trong đáy lòng.

Đã từng đè nén cực lực đến mức nào thì bây giờ tuyệt vọng cùng cực bấy nhiêu.

Còn cả nỗi áy náy.

Hắn vẫn luôn nghĩ, có phải nếu hắn không kiến nghị cô đi ra ngoài cho khuây khỏa, cô sẽ không lên máy bay, sẽ không xảy ra chuyện hay không?

Ý niệm đó vừa xuất hiện liền giống như cỏ dại đầu xuân điên cuồng sinh trưởng tràn lan trong suy nghĩ.

Không thể nhổ, cũng không muốn nhổ.

Cứ như vậy đi, để tôi dùng tình yêu và sự áy náy khắc em vào trái tim suốt quãng đời còn lại, mong kiếp sau gặp lại.

Suy nghĩ quá nhiều, chỉ một năm sau, thân thể của hắn đã suy sụp.

Nằm trên giường, tâm trí dần rơi vào bóng tối im lặng, không rõ dòng chảy thời gian.

Cho đến khi có giọng nói vang lên.

Một bên là giọng nam lạnh băng như máy móc, một bên khác là giọng nữ hơi khàn khàn.

“Lục Tịch ――”

“Lục Hi……”