Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 78




Từng phút từng giây bắt đầu trôi qua, đoạn tin nhắn được gửi đi vẫn chưa thấy trả lời. Cô có chút bồi hồi, cảm giác như bản thân đang làm một việc không nên làm.

Cần câu đã thả một hồi lâu mà mặt nước vẫn không thấy một chút giao động, đến cả một bóng hình của con cá nhỏ cũng không thấy, tĩnh lặng đến nỗi khiến con tim càng thêm bồn chồn, lo âu.

Cô xiết chặt chiếc điện thoại, ánh mắt trực chờ nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn tạo một lỗ trên đó vậy. Một lúc sau cô không chịu được mà thở dài, buông chiếc điện thoại xuống mềm, đưa tấm lưng ngả về phía sau, chạm vào chiếc ga đệm mềm mại.

Trong lòng khó chịu mà suy nghĩ lung tung.

Thiết nghĩ hôm nay là chủ nhật vậy nên chắc chắn sẽ không phải đang đi học. Mà Đàm Thiệu Quang sau khi gây gổ với Giang Trường Nam thì dường như với những người anh em cùng nhóm xa lánh không ít. Chưa trở thành kẻ thù đã là may mắn.

Mà những người đó cũng không dám xung đột với Đàm Thiệu Quang. Đàm Thiệu Quang dù không có quyền thế nhưng được cái có bản lĩnh rất biết cách lấy được lòng tin của người khác, ngoại trừ cái tính nóng nảy đó ra thì cũng có một mặt lương thiện. Luôn giúp đỡ những người đi theo mình, cũng không hề tính toán hơn thiệt, bởi vậy mà nhiều người cũng nguyện đi theo Đàm Thiệu Quang dù biết hắn đã trở mặt thành thù với bọn Giang Trường Nam.

Đàm Thiệu Quang nói trắng ra cũng là một người tốt chỉ tiếc là số mệnh không cho hắn làm người tốt. Trong nguyên tác ở phần hai sau khi tốt nghiệp cấp 3 Đàm Thiệu Quang đã trở thành tay sai dưới trướng Giang Trường Nam mà Giang Trường Nam lại là người của Tần Mặc. Bọn họ đều đã làm không ít chuyện xấu, giết người phóng hỏa, ngụy tạo bằng chứng, đổ oan cho người khác,... không có tội ác nào chưa làm.



Trên người Đàm Thiệu Quang dính không ít máu, mà hắn ngu ngốc vẫn đinh ninh chỉ cần cứ tiếp tục giúp đỡ Tần Mặc, xử lý những chuyện dơ bẩn ấy thì sẽ tìm ra được người đã giết hại Đàm Thiệu Quyên. Đàm Thiệu Quang, hắn lúc đấy thật sự rất chẳng khác nào một kẻ khờ. Khờ và ngu ngốc trong mọi chuyện. Đến cuối cùng thù còn chưa trả thì chính bản thân hắn đã bị mang ra làm vật thế mạng cho những chuyện xấu mà Tần Mặc đã gây ra. Cái kết cho hắn là án tử.

Trớ trêu làm sao.

"Ngày ấy tôi yêu em!" Cái tên thấy sự rất đẹp nhưng ý nghĩ của nó thật sự rất sâu xa. Phần một là thanh xuân của tuổi niên thiếu, mơ mộng hồn nhiên biết bao nhiêu nhưng nó lại là tấm đệm nổi mở màn cho phần hai đầy âm mưu, thâm độc từ những thiếu niên đã trưởng thành. Cái gọi là tình bạn bởi vì mưu lợi mà chia cách, thứ tình yêu trong sáng bị sự ngăn trở của gia đình của thời gian mà phai nhòa.

Đến cuối cùng thì cũng chẳng mấy ai được hạnh phúc.

Nhân vật chính hay nhân vật phụ trong sách cũng chỉ là những câu chữ do tác giả thêu dệt nên. Vô tri vô giác. Cả cuộc đời đều bị định đoạt.

Chỉ là bây giờ hẳn sẽ không như vậy nữa. Cốt truyện đã không còn đi theo hướng ban đầu, từng người ở đây hẳn cũng chẳng phải là nhân vật trong quyển sách nữa. Chính là một cá thể độc lập. Nhưng cũng vì thế mà càng đáng sợ hơn. Bởi đâu ai biết tương sẽ về đâu. Đến cuối cùng kết cục của mỗi người ở đây liệu có tốt hơn trong nguyên tác.

Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì một tiếng "tinh" vang lên. Một tin nhắn mà cô đã mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đã được gửi tới.

Cô bật dậy nắm lấy chiếc điện thoại, nhìn dòng tin nhắn.

[ Đàm Thiệu Quang: Mày là ai? Mục đích của mày là cái gì? Tại sao mày biết chị gái tao? Mày có phải là do những kẻ đó phái đến đúng không?]

Cô nhìn sao cũng cảm thấy sát ý trong từng câu hỏi. Trong trường hợp này thì Đàm Thiệu Quang nghi ngờ cũng đúng. Dù sao cũng chẳng có ai lại đi nhắn tin như vậy.

[ Hoa Nhan: Tên của tôi là Hoa Nhan. Cậu hẳn cũng thấy rồi. Tôi không quen chị gái cậu và chẳng phải là do ai phái đến cả. Cậu cứ yên tâm. ]



[ Đàm Thiệu Quang: Yên tâm??? Mày nói cái quần gì vậy? ]

[ Đàm Thiệu Quang: Một kẻ không quen không biết như mày rốt cuộc là có mục đích gì? Dám lấy chị gái tao ra làm trò đùa à. Bọn chúng cho mày bao nhiêu tiền để mày đến lợi dụng tao. Tao nói cho mày biết nếu muốn sống thì cút đừng để tao điều tra ra mày là ai, lúc đó mày không xong với tao đâu! ]

Cô hơi nhướng mày, nói sao cũng hơi sai sai. Người lạ không quen đề phòng cũng phải nhưng nói nhẹ nhàng một chút không được sao. Uy hiếp cô cái gì chứ!

[ Hoa Nhan: Trước hết tôi khẳng định lại một lần nữa. Tôi không phải là người của ai hết và tôi có tiền, nhiều đến độ không ai có thể thuê được tôi. Quả thật tôi có mục đích không trong sáng gì nhưng tôi chắc chắn sẽ không hại cậu. Tôi chỉ muốn thỏa thuận với cậu để đôi bên cùng có lợi. Cậu hẳn sẽ không muốn bởi vì chút nghi ngờ vô căn cứ đó mà bỏ lỡ mất cơ hội tìm ra ai là người giết chết chị gái của cậu sao. ]

[ Hoa Nhan: Đàm Thiệu Quang cơ hội này chỉ đến một lần. Cậu nên suy nghĩ thật tốt đừng nên dại mà bỏ qua. Nếu không cả cuộc đời này cậu cũng đừng mong tìm được người giết chết chị gái của cậu. ]

[ Đàm Thiệu Quang: Mày nghĩ tao thật sự có thể tin lời của mày. Tao không phải bị ngu. ]

Cô bật cười. Đàm Thiệu Quang có ngu hay không thì trong nguyên tác đã nói qua rồi, cậu ta không cần phải biện giải.

[ Hoa Nhan: Đúng. Cậu nếu không ngu thì chắc chắn sẽ không bỏ qua ý muốn hợp tác của tôi.]

[ Đàm Thiệu Quang: Mày thật sự có thể tìm ra hung thủ giết chết chị gái tao sao? ]

[ Hoa Nhan: Tôi có thể. ]



[ Đàm Thiệu Quang: Cho tao thời gian suy nghĩ. Tao cần chắc chắn một vài điều đã. ]

[ Hoa Nhan: Được. Nghĩ xong thì hãy nhắn cho tôi. Cậu tuyệt đối đừng từ chối. Bởi vì ngoài tôi ra thì không ai có thể giúp được cậu đâu. ]

Một lúc lâu sau Đàm Thiệu Quang cũng không nhắn lại cái gì nhưng dù sao cũng đã đọc qua, ít nhiều gì cũng sẽ suy nghĩ đến.

Cô cầu mong sao Đàm Thiệu Quang sẽ đồng ý. Có người cùng hội cùng thuyền cô ít nhiều cũng sẽ an tâm hơn. Còn là người có thể lợi dụng được, cô tất nhiên phải nắm lấy.

Nhưng nếu Đàm Thiệu Quang không đồng ý thì cô hẳn chỉ có thể làm việc này một mình. Một mình cô lao vào vũng bùn là đủ rồi những người mà cô quan tâm tuyệt đối không được liên quan, cũng không được để bọn họ biết chuyện sắp tới mà cô sẽ làm. Họ mà biết chắc chắn ánh mắt nhìn cô sẽ thay đổi, trong đó hẳn sẽ có một tia kinh ngạc rồi đến khó tin.

Không ai thích một đóa hoa màu đen cả, bởi nó rất xấu xí.

Cô chìm trong buồn bã, tâm hồn đã lạc trôi trong những suy nghĩ không mấy tốt đẹp.