Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 61





Nhìn những con số trong thang máy liên tục thay đổi.

Nhìn đám người sắc mặt lo lắng, chen chúc trong thang máy, tiếng khóc nức, ồn ào, xì xào, than trách, từng chút từng chút một dồn dập vào màng nhĩ của Sở Thiên Vũ.
Sở Thiên Vũ cúi đầu thu lại tầm mắt, định thần lại.
Đầu tóc dính chút hơi nước che đi ánh mắt mơ hồ không có thần sắc, tâm trí dường như đã lạc vào những dòng suy nghĩ sâu vô tận.

Sở Thiên Vũ thở dài một hơi khó khăn dựa người vào một góc trong thang máy.
Người luôn đứng thẳng lưng, tự tin ngẩng đầu tầm mắt luôn nhìn về phía trước, vậy mà lúc này đây tầm mắt của hắn lại hạ xuống sàn nhà.
Thân thể tỏa ra khí sắc yếu ớt, không có sức lực khiến người đàn ông đứng bên cạnh không kìm được mà hỏi thăm.
" Thiếu niên, nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm.

Cậu có cần tôi giúp đỡ gì không?"
Sở Thiên Vũ chưa kịp hồi thần đáp lại thì một bà thím đứng phía trước nghe thấy được liền buông lời trách móc:
" Chắc cậu là một trong hàng ngàn thiếu niên rảnh rỗi đi xem đua xe moto chứ gì! Ta nói chứ.

Các cô các cậu không lo ở nhà mà học hành đi, vậy mà lại ngu xuẩn đi xem đua xe moto cái loại trò chơi nguy hiểm đó! Để rồi nhìn xem hàng trăm người nhập viện trong cùng một lúc không nhiễm khói độc thì chính là bị bỏng.

Chậc chậc.

Toàn là lũ báo ba là báo mẹ.

Không biết suy nghĩ cái gì! Đi chơi cho lắm vào rồi lại mang họa rước về thân.

Rồi mai sau làm được việc gì cho đời.

"
Bà thím soi xét Sở Thiên Vũ một lượt rồi lại buông lời chua ngoa, mắng nhiếc:
" Nhìn mặt cũng là một mĩ thiếu niên, chắc là công tử bột được ba mẹ nuông chiều từ trong trứng chứ gì! Bởi vậy nên mới chơi bời không lo học hành sau này chỉ việc kế thừa tài sản của ba mẹ.


Sướng quá rồi còn gì! Ôi! Nhìn lại đứa con trai ngoan ngoãn của tôi vừa học tốt lại không ham chơi chứ đâu giống các cô các cậu.

Thật sự...!"
" Bà nói đủ chưa? " Sắc mặt Sở Thiên Vũ đen ngòm, thanh âm lạnh lẽo tỏa ra một tầng sát khí nhìn bà thím.
Tâm trạng của Sở Thiên Vũ vốn đã không tốt, thân thể thì mệt mỏi nào muốn cùng người khác gây sự.

Nhưng khi nghe phải những lời chỉ trích đó khiến Sở Thiên Vũ không khỏi mà tức giận.

Muốn nhịn cũng không được.
Bà thím nhìn ánh mắt lạnh lẽo đó mà rùng mình run sợ nhưng vẫn cao giọng, nói:
" Đủ gì mà đủ! Không biết trên dưới.

Cái loại con ông cháu cha như cậu chỉ biết dựa hơi nhà.

Sau này ra đời đi liền biết mùi.

Nhìn xem cũng chẳng phải thứ gì tốt lành.

" Bà thím chua ngoa chỉ trỏ vào mặt Sở Thiên Vũ.
Sở Thiên Vũ cười khẩy hất tay bà thím ra, nói: " Bà lấy cái tư cách gì mà ở đây soi xét tôi.

Mở miệng ra thì toàn là lời nhục mạ, sau cùng lại khen ngợi con trai của mình.

Thấy tự hào lắm sao? Đúng là tôi đi xem đua xe moto đấy.

Như vậy thì liên quan gì đến bà.

Tôi như thế nào liền có ảnh hưởng đến bà à!"
" Gì chứ! Thằng nhóc này! " Bà thím tức giận quát lớn.

Tính ra tay hành hung thì bắt gặp ánh mắt không hề thiện cảm từ những người xung quanh trong thang máy.
Những người ở trong thang máy phần lớn đều là thân nhân của các thiếu niên trong vụ việc tối hôm nay.

Bọn họ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khi nghe tin người thân của mình gặp chuyện.

Đã lo sợ, đã khóc nhiều đến mức nào.

Vậy mà bây giờ họ còn phải nghe những lời vô tâm oán trách từ người còn không liên quan gì.
Bỗng một tiếng khóc nấc lớn vang lên.

Một thiếu nữ tầm 15 tuổi đang dựa vào một người phụ nữ tuổi trung niên mà khóc lớn, kèm theo đó là những lời xin lỗi oán trách chính bản thân mình.
Xung quanh bỗng chốc im lặng chỉ có tiếng khóc của thiếu nữ và lời an ủi của người phụ nữ trung niên.

Bà thím kia cũng im lặng cho đến tầng 10 liền ra khỏi không để lại một lời xin lỗi nào từ những lời nói vô tâm của mình.
Sở Thiên Vũ không muốn để tâm đ ến những lời mà bà thím kia nói nữa.

Tuy vậy sắc mặt cũng không hề tốt mà còn trầm xuống vài phần.
Cho đến lúc đứng trước cửa phòng bệnh của cô sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Hắn bước vào phòng nhìn thấy cô đang ngủ say giấc trên chiếc giường với gương mặt còn dính hơi nước mà đau lòng.

Hắn không nói lời nào nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, lướt qua từng sợi tóc, cảm nhận hơi ấm, nhịp thở bình thường ấy lòng trở nên nhẹ hẳn.
Một lúc sau thì Cố Thanh Phong từ bên ngoài mở cửa bước vào sắc mặt không hề tốt.

Mắt thấy Mộ Dung Thanh Huyền an ổn ngủ trên giường mà an lòng.
Cố Thanh Phong thở dài một hơi, có chút lưỡng lự sau cùng cắn răng nói:
" Tiểu Tuyết hiện tại đang cấp cứu.

Hồi nãy mình thấy trên cánh tay phải của cậu ấy có một vết bỏng rất lớn máu cứ liên tục chảy.

Nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.

Hỏi qua bác sĩ nói rất khó để hồi phục nguyên trạng, sợ rằng..."
Sở Thiên Vũ: " Trên thế giới này không thiếu y bác sĩ có thể tái tạo da do bị bỏng.

Tạm thời để cậu ấy hồi phục sức khỏe rồi tính sau.

"
Cố Thanh Phong " Ừ " một tiếng yếu ớt.
Sở Thiên Vũ lạnh giọng: " Dương lão gia tử đến chưa?"
Cố Thanh Phong: " Đến rồi.

Cả nhà Dương Gia trên dưới đều đến.

Sắc mặt Dương lão gia tử không hề tốt chút nào nhìn như sắp ngất đến nơi vậy.

"
Sở Thiên Vũ: " Cháu trai yêu quý và cháu gái duy nhất đều cùng lúc cấp cứu làm sao có thể tốt được.

Dương Bình ông ta có biểu hiện gì không?"
Cố Thanh Phong tặc lưỡi tức giận, nói: " Nhìn thấy cái bản mặt vô tội của ông ta và những giọt nước mắt giả tạo đó, khiến mình tức muốn vạch trần ngay tại chỗ rồi.

Nếu không phải vì nghĩ đến khi nói ra làm Dương lão gia tử giận đến mức ngất và đám phóng viên ở đó thì ông ta chết chắc với mình rồi.

Càng nghĩ càng tức.


Thật sự không biết nhân tính của ông ta để đâu? "
Sở Thiên Vũ mắt thấy lông mày của cô nhíu lại giống như sắp bị đánh thức vậy.

Xoa nhẹ vầng thái dương của cô vài cái, nói:
" Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện.

Hai người bọn họ cần an tĩnh nghỉ ngơi.

"
Cố Thanh Phong gật đầu có chút lưu luyến nhìn Mộ Dung Thanh huyền sau cùng cũng phải thu lại ánh mắt ra khỏi phòng cùng Sở Thiên Vũ.
Tiếng đóng cửa trong chốc lát, theo sau là tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần.
Đôi mắt xanh ngọc dần được mở ra đối diện nhìn lên trần nhà là một màu trắng, trong lòng cô tràn ngập suy nghĩ.
Thật ra từ nãy giờ cô vẫn chưa ngủ.

Những lời mà Cố Thanh Phong và Sở Thiên Vũ vừa nói cô đều nghe thấy hết.

Cô siết chặt hai bàn tay dưới lớp chăn, trong ánh mắt tràn ngập tức giận.
Thì ra từ đầu đến cuối cô mới chính là người không biết gì.

Tự cho bản thân là độc giả biết hết mọi thứ trong nguyên tác.

Đến cuối cùng vẫn chẳng thể làm gì.

Thật sự quá vô dụng mà.
Cô tự dặn lòng mình đây sẽ là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng bản thân cô yếu đuối ngu ngốc như vậy..