Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Chương 63




Ngắm Thiên Ly làm con mồi ngay từ lúc cô còn bé, gã nắm cô trong lòng bàn tay, thì Thiên Ly – con mồi lâu năm bị kiểm soát dưới trướng cũng đã dần tường tận gã như cuốn sách đã nhai đi nhai lại.

————-

Bên ngoài khung cửa kính dính đầy bụi nước, cảnh đêm trôi vùn vụt ra sau cứ như chuyến tàu hỏa phóng ngược chiều. Mưa phùn lâm râm, vẩy làn hơi mát lạnh lên mặt đường đã cả ngày oằn mình dưới cơn nóng bỏng rát của những ngày đầu tháng năm. Thiên Ly bấm nút hạ cửa, thò mặt ra ngoài hít hà hơi đất ẩm bốc lên thoang thoảng, cắt đuôi ánh mắt dò xét của bố đang hiện rõ mồn một qua tấm gương chiếu hậu. Những ngón chân bồn chồn ngọ nguậy trong đôi giày lười.

Mấy hôm nay, Thiên Ly luôn có cảm giác bố đã ngửi thấy bầu không khí khác lạ giữa cô và gã, hoặc phát hiện ra gì bất ổn đó giữa cô và Đức. Con mắt của bố tinh tường đến sợ! Đâu phải tự dưng từ tay lái xe thuê đùng một cái phất thành đại gia.

Bốn bánh đỗ xịch trước cánh cổng sắt với những thanh sắt nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời. Gió rít tó, tán cây lung lay dữ dội tựa những ngón tay đang cào cấu loạn xạ, thanh âm kỳ dị nhảy vọt ra từ vòm lá giống như tiếng rên, tiếng gào. Đàn thiêu thân bay tán loạn quanh trụ đèn đường vàng nhợt. Mây đen kìn kịt che kín bầu trời, nuốt nhẹm cả mảnh trăng mờ. Một cơn giông sắp ập đến!

Linh cảm xấu miết dọc lưng Thiên Ly, đôi mắt đầy cảnh giác xoáy sâu vào căn phòng tối thui trên tầng hai. Tuy cơn rờn rợn luôn bám gáy Thiên Ly mỗi lần phải chạm mặt gã như một phản xạ tự nhiên, nhưng đêm nay, cảm giác đó sắc bén hơn lạ thường như lưỡi dao mới mài. Rõ ràng có chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra…

Cô gái nhỏ cắn môi.

Kể từ hôm đó, sự mất hút đột ngột của gã khiến Thiên Ly vừa nhẹ nhõm vừa run sợ.

Mẹ đổ bệnh sau cái chết của bố, gã không thể bám theo Thiên Ly sang tận Praha. Gã ép cô bé ở lại đây ăn học cùng gã như đã từng ép cô tới Úc. Quá nực cười! Thiên Ly hay va vấp thật, nhưng chưa ngã đập đầu đến mức quẫn trí, ấy là chưa kể bố mẹ cô nhất định không cho phép. Gã không còn dám mở miệng dọa nói toạc mọi chuyện như trước được nữa. Một khi miệng túi cất chứa bí mật của những năm qua bị mở ra hở hoác, tức là gã đã lôi cô bé cùng ngồi chung trên chiếc thuyền chìm.

Thiên Ly luôn biết chứ, gã thú nhận là đang cầm con dao hai lưỡi đâm Thiên Ly một nhát, nhưng cũng đang tự khoét tay gã. Dĩ nhiên gã phải biết, bố mẹ Thiên Ly và cả bố mẹ gã sẽ không đời nào để gã yên. Gã đã từng luôn giở trò dọa dẫm thành công bởi nắm thóp được Thiên Ly rất sợ gia đình bị tổn thương, ám ảnh lâu dài như chính cô bé. Thiên Ly không chắc liệu gã có thực sự dám mở miệng, nhưng cô thà chịu đựng còn hơn đánh cược cùng người điên.

Thiên Ly thua do non nớt.

Gã từng bị cô bẫy, ký một tờ giấy với đống tội danh vu khống. Hừ, chiêu trò hết sức trẻ con, chẳng khác gì cái gãi ngứa đối với gã cáo già quỷ quyệt. Ai sẽ tin lời một đứa nhóc? Chỉ mỗi mình Thiên Ly biết tới phần con gớm ghiếc của gã, còn trong con mắt xã hội, gã là một người trẻ giỏi giang, mẫu mực. Thực chất gã cóc sợ Thiên Ly rêu rao tờ giấy kia, gã phẩy tay bảo đó là trò nghịch ngợm, cô gái nhỏ sẽ mất công chui xuống gầm giường để gài gã.

Ngắm Thiên Ly làm con mồi ngay từ lúc cô còn bé, gã nắm cô trong lòng bàn tay, thì Thiên Ly – con mồi lâu năm bị kiểm soát dưới trướng cũng đã dần tường tận gã như cuốn sách đã nhai đi nhai lại. Thiên Ly có thể bắt nhịp hoàn hảo dòng suy nghĩ của gã lúc đặt bút ký lên tờ giấy trong phòng tắm hôm ấy. Bắt đầu nhé!

” Khiêm, thỏa hiệp đi! Không được để Thiên Ly đốt hộ chiếu, mày sẽ mất bằng thạc sĩ đấy! Cũng đừng lôi em ấy sang Úc cùng mày nữa! Em ấy không ngoan, không còn nghe lời răm rắp hay hoảng hốt khi mày dọa dẫm, em ấy đã biết cứng đầu chống đối đến cùng, đưa em ấy sang kia, em ấy sẽ phá mày tanh bành. Để em ấy ở lại, học hành xong xuôi rồi quay lại tìm em ấy sau. Mày hãy nổi điên điên đi, quát to lên đi! Diễn thật đạt giống như tờ giấy này của em ấy có thể hủy hoại mày trong một tích tắc ấy! Nếu mày trơ ra hay cười khẩy, về sau em ấy sẽ nghĩ ra những trò ranh ma hơn, những trò có thể thực sự hủy hoại mày trong tích tắc đấy! ”

***

Giữa căn phòng khách lạnh lẽo, bố cùng Thiên Ly tranh thủ trò chuyện cùng vợ thầy trước khi ra sân bay ngay trong đêm, cô gái nhỏ chỉ nói dăm ba câu, chủ yếu nắn bóp đôi chân mềm oặt cho bác gái đang tạm thời phải ngồi xe lăn.

Mẹ Thiên Ly đã bị ” đuổi ” khéo sang Praha từ tuần trước cho kịp lịch hẹn bác sĩ. Sau tang lễ của thầy, mẹ đồng thai, cả hai bố con đều sợ mẹ lại sẩy thai như năm ngoái. Dù rất muốn mẹ ở lại an ủi bác gái thêm, nhưng mẹ rất dễ bị stress, hay muộn phiền, hay nghĩ ngợi dai dẳng. Cũng bởi thế mà Thiên Ly lúc chào đời phải nằm lồng kính, cô luôn gầy gò, xanh xao, đổ bệnh liên miên. Đáng nhẽ cô bay cùng mẹ, nhưng tuần rồi cô lên cơn sốt cao, nằm mê man.

Gió xô mạnh cánh cửa chính, phát ra tiếng rin rít như nghiến răng. Ô cửa kính thi thoảng lóe lên tia chớp rạch trời dữ dằn. Thiên Ly chợt rùng mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn những bậc thang im ắng dẫn lên tầng hai. Gã đột nhiên biến mất như mong muốn nhưng Thiên Ly không hề có cảm thấy được giải thoát, ngược lại, cô càng thêm bất an, sợ hãi.

Hôm ấy gã dùng chiêu cũ rích ép Thiên Ly phải bên gã bằng mọi giá. Cô thản nhiên ừ một tiếng, đơn giản nhắn nhủ rằng đến lúc ấy hãy tung nốt cả chuyện bố gã quan hệ cùng trẻ em. Gã tái mặt, đồng tử nở to trong đôi mắt u tối như muốn xâu xé Thiên Ly, rồi gã im lặng nhìn cô trân trối, quai hàm bạnh ra. Gã chọn chia sẻ bí mật, còn Thiên Ly dùng nó để bóp cổ gã. Cũng như Thiên Ly ngày trước, gã không thể biết cô bé có dám nói ra hay không, nhưng gã thà buông tha còn hơn làm liều với người đã bị gã dồn đến đường cùng.

Gần đến giờ bay, hai bố con hớp ngụm chè cuối, lưu luyến nói lời tạm biệt. Bác gái cứ bịn rịn siết tay Thiên Ly, dường như bác cũng biết đến mối quan tâm đặc biệt gã dành cho cô bé. Bố hỏi thăm Khiêm mấy câu, bác gái nói mấy hôm nay gã bận đi phỏng vấn. Thiên Ly thấy thắc mắc, tuy nhiên chẳng rõ mình đang lấn cấn điều gì.

Lúc bước đến gần chiếc taxi chờ sẵn bên ngoài, một cơn sởn lạnh lăn dọc sống lưng Thiên Ly, đôi giày lười khựng lại, nheo mắt ngó nhìn người tài xế qua khung cửa nhòe nhoẹt. Thiên Ly quyết định đứng đợi bố đang đóng cổng nhà giúp bác gái, nhưng tiếng sấm nổ vang trời khiến cô giật bắn, vội nhảy vào xe ngồi. Chưa kịp hoàn hồn, lại một lần nữa, tim cô đập thình thịch, chân tay lạnh toát khi tiếng chốt trái cửa phát ra.

– Bắt được em rồi! – Giọng cười vui vẻ khẩy vào tai cô gái nhỏ đang ngồi im re, mặt cắt không còn giọt máu, chẳng dám ngoảnh đầu.

Chỉ ngay sau đó, chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp thẳng vào mặt Thiên Ly, cô vùng vẫy loạn xạ, cố đưa tay nắm cổ tay gã giằng ra. Hình ảnh cuối nán lại trong mắt Thiên Ly trước khi hàng mi nhắm nghiền là bố đang đập cửa ầm ầm.

Giữa đêm giông bão, chiếc taxi điên cuồng phóng đi.

———————-

Aw, lâu rồi mới lại có chap mới. XD Các bạn đọc chap vui vẻ. Chả hiểu sao viết lâu ơi là lâu thế này nữa, nghĩ lại thì gần 2 năm mà mới được 62 chap vị ró :(