Vì Em

Chương 53






 
(* Từ chương này hai người yêu nhau mình sẽ đổi xưng hô thành anh - em, đồng thời hai người cũng thi xong đại học nên mình sẽ xưng Đoàn Thích là anh.)
 
Đường Thi mỉm cười: "Cảm ơn, Steve."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn Steve ở đối diện cười đến không chút tâm cơ nào, Đường Thi trong lòng có hoài nghi sâu sắc, đây chính tổng giám đốc tà mị Diệp Sâm kia sao?
 
"Đường Đường đang nghĩ gì vậy?" Steve cười híp mắt nhìn Đường Thi.
 
Đường Thi trong lòng run lên một cái, luôn cảm thấy nội tâm của cô giống như bị người đàn ông đối diện này nhìn thấu.
 
"Không có gì, em vừa mới nghĩ, Steve anh rất đẹp trai." Đường Thi vẻ mặt vô cùng chân thành, cố gắng để tầm mắt Steve rời khỏi người cô!
 
Lúc này, cô không còn hoài nghi chút nào về thuộc tính của Steve, đại khái là tổng tài tà mị vẫn còn phải qua mấy năm nữa mới trưởng thành đi, cô không nên ở trước mặt mấy tên yêu nghiệt này hoài nghi suy đoán.
 
Steve khẽ cười một tiếng, nhìn em họ nhà mình: "Thích Thích, ánh mắt bạn gái nhỏ nhà em không tồi!"
 
"Hừ!" Đoàn Thích hai mắt nhìn Đường Thi, sát lại gần bên tai Đường Thi thấp giọng, "Em chưa từng khen anh như vậy." Biểu tình có thể nói là rất lên án.
 
Đường Thi: "...." Vừa nãy cô định nói rồi, bạn gái nhỏ cái quỷ gì chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bây giờ vuốt lông là nhiệm vụ quan trọng nhất cô cần làm, Đường Thi xoa xoa đầu Đoàn Thích, âm thanh rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng: "Thích Thích nhà em đẹp trai nhất."
 
Màu đỏ nháy mắt lan tràn khắp mặt và cổ Đoàn Thích, Đường Thi nhìn hết sức ngạc nhiên, không thể nào? Này đã thẹn tùng?
 
Nhìn rõ ý trong mắt Đường Thi, Đoàn Thích chống khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhìn thẳng: "Tiểu gia mới không thẹn thùng!"
 
"Ồ, nhịp tim của anh nhanh quá." Đường Thi đã sớm nghe được tiếng tim đập quá nhanh của Đoàn Thích ở phía sau, bởi vì hai người dựa rất gần.
 
Đoàn Thích: "......" Nhịp tim, hình như lại càng nhanh hơn rồi.
 
Đường Thi cười nhìn Đoàn Thích, trong mắt tràn đầy thú vị.
 
Steve vô duyên vô cớ bị nhét đầy mồm thức ăn cho chó*: "....."
 
(* thức ăn cho chó - cẩu lương: (Hán tự: 狗粮, phiên âm: gǒu líang) là một từ lóng phổ biến trên mạng xã hội của người Trung Quốc, thường dùng để trêu đùa. Nó ám chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.)
 
Em họ nhà anh ta bị ăn đến gắt gao, Steve hứng thú vô cùng mà nhìn hành động giữa hai đứa nhỏ.

 
Đoàn Thích cảm thấy anh vẫn cần mặt mũi, vì một chuyện nhỏ như này mà đỏ bừng mặt, quá không phải là phong cách của anh rồi!
 
Đưa tay vòng qua Đường Thi, khi muốn động thủ làm cái gì đó, mới đột nhiên nhớ ra, nơi này còn có một người đang đứng sờ sờ....
 
Nhìn tay Đoàn Thích cứng đờ, Steve rốt cuộc lên tiếng: "Hai đứa có thể tiếp tục, không cần để ý người ngoài là anh đây." Ý tứ trêu chọc trong mắt lại tràn đầy.
 
Đoàn Thích trừng mắt nhìn Steve không biết thức thời, cái tên này trước đến giờ không phải rất quen thuộc với tình huống này sao? Thức thời chút thì nên biết tự chuồn đi chứ.
 
Đường Thi cũng không quên sự tồn tại của Steve, nhưng vừa rồi động tác ôm đồm của Đoàn Thích quá đột ngột làm cô không kịp chuẩn bị, cô cũng là một mặt mông lung, huống chi, Đoàn Thích hiếm có đỏ mặt, cô cũng là nhìn đến nỗi quên mất một người sống sờ sờ là Steve, sắc đẹp bạn trai trước mặt, nào còn quan tâm được cái khác? Cho dù Steve đẹp đến người thần cùng căm phẫn cũng không bằng.
 
Tránh tránh khỏi tay Đoàn Thích, tránh không được, Đường Thi không khỏi cảm khái, thật không hổ là người luyện võ, không nhúc nhích, sau này đánh nhau, cô chắc chắn sẽ thua, huống chi cô cũng không kế thừa kỹ xảo đánh nhau của nguyên chủ.
 
Được hời đến tay, Đoàn Thích sao có thể nới lỏng? Vững vàng ôm eo theo trên tay, cũng chú ý không để Đường Thi cảm thấy khó chịu, Đoàn Thích vỗ vỗ đầu Đường Thi: "Đừng nghịch."
 
Đường Thi: "....." Ai nghịch?
 
"Steve, anh đến chỗ em làm gì?" Đoàn Thích cũng không tin Steve sẽ vô duyên vô cớ mà đến tìm mình, tên này một người công việc, căn bản đi không nổi.
 
"Em định cứ như vậy nói chuyện với anh à?" Steve liếc nhìn Đường Thi, cười hỏi.
 
Đoàn Thích nhíu mày: "Có gì không thể."
 
Đường Thi vỗ vỗ Đoàn Thích: "Hai người muốn nói chuyện không bằng đi thư phòng?" Cũng tiện nhường lại chỗ này cho cô nha, Đường Thay càng ngày càng sâu sắc nhận ra được, Steve thật sự không giống như ấn tượng đầu tiên mà anh ta để lại cho cô.
 
Vừa mới bắt đầu, cảm giác mà Steve cho Đường Thi, chính là một hoa hoa công tử ưu nhã, phong lưu mà không hạ lưu, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Đường Thi mới ngộ ra, thân là người thừa kế gia tộc, thật không thể khinh thường, chí ít sức quan sát của Steve làm cho Đường Thi có chút không rét mà run, đôi mắt đào hoa tản mạn này, phảng phất có thể thấy rõ tất cả.
 
"Đường Đường, anh sẽ không chiếm Thích Thích quá nhiều thời gian đâu, rất nhanh, Thích Thích lại thuộc về một mình em rồi." Steve chớp chớp mắt với Đường Thi mấy cái.
 
Đường Thi: ".... Cảm ơn."
 
Đoàn Thích không tình nguyện buông Đường Thi ra, thối mặt dẫn Steve lên thư phòng lầu một.
 
Phòng khách chỉ còn một mình Đường Thi, liền trở nên trống rỗng hơn, trong lòng Đường Thi nháy mắt không thoải mái, cả một ngày, Đoàn Thích đều không rời khỏi cô, đột nhiên không thấy người, rất cô đơn.
 
Đường Thi khẽ cười một tiếng, thì ra, cô cũng có thể dính người như vậy.
 
Cảm giác này rất xa lạ, nhưng không đáng ghét, nói thật, nhìn bề ngoài, là Đoàn Thích quấn lấy cô, nhưng cô không phải là rất thích thú sao?
 
Nghiền ngẫm mấy lần tên Đoàn Thích trong miệng, nụ cười trên mặt Đường Thi càng thêm trong veo, cô đã viết nhiều lần tình yêu, nhưng thật sự tự mình trải nghiệm, lại là lần đầu tiên, thật sự có khác biệt rất lớn.

 
"Thích Thích, em thế này có phải gọi là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn không?" Steve lười biếng nằm ở một bên trên ghế salon, tản mạn phun ra một câu này.
 
Đoàn Thích liếc mắt nhìn Steve: "Steve, anh không hiểu, cho dù anh yêu đương nhiều lần như vậy, tiểu gia yêu giang sơn, càng yêu mỹ nhân trong lòng."
 
Nụ cười trên mặt Steve cứng đờ: "Thích Thích, em như vậy là không đúng rồi, anh đây gọi là tìm kiếm chân ái, không thử giao du xem, sao biết được người nào thích hợp với anh chứ?"
 
"Khụ, hôm nay anh đặc biệt tìm đến em, là vì chuyện gì?" Đoàn Thích không muốn thảo luận chuyện bạn gái với hoa hoa công tử, hỏi thẳng vào vấn đề.
 
"Em thật sự quá vô vị, cẩn thận một chút, con gái cũng không thích đàn ông vô vị." Steve lắc đầu, đồng tình nhìn Đoàn Thích, em họ nhỏ này của anh ta chỗ nào cũng tốt, chính là cách theo đuổi con gái không đúng lắm.
 
Mặt không biểu tình nhìn Steve, Đoàn Thích âm trầm nói: "Không muốn nói, anh có thể đi rồi."
 
"He! Được rồi, anh chịu thua, mặc dù em bận rộn nhiều ngày như vậy, cho em nghỉ cũng không có gì, nhưng ngày hôm nay anh thật sự có chuyện quan trọng cần nói." Steve đầu hàng.
 
"Nói đi."
 
"Phân bộ xác định xây dựng ở Thân thị rồi." Steve rất bình tĩnh nói.
 
Đoàn Thích càng bình tĩnh hơn: "Ừ."
 
Steve: "... Đây chính là em giành được, chẳng lẽ em không nên vui vẻ một chút?"
 
Đoàn Thích: "Cũng không phải là công ty của em, tại sao em phải vui vẻ?"
 
Steve thiếu chút nữa nổi nóng, cuối cùng nhịn được, vị trước mắt anh đây còn quý giá hơn cả anh ta! Vừa nghĩ đến bất công và vô trách nhiệm của lão tổ tông và ba mình trong nhà, Steve lệ rơi đầy mặt, đến cùng ai mới là cháu ruột, ai mới là con ruột?
 
"Đừng quên, em là đại cổ đông lớn thứ hai." Steve nhắc nhở.
 
Đoàn Thích: "Vậy thì cũng không phải là của em."
 
Steve: "....." Cạn lời!
 
Đoàn Thích liếc mắt nhìn Steve, chậm rãi nói tiếp một câu làm cho Steve hộc máu: "Em chỉ phụ trách cầm tiền, anh phụ trách đưa tiền cho em, hơn nữa, này vốn là thử thách của ông ngoại và cậu giành cho anh."
 
Steve: ".........." Đầu gối trúng tên! Ngã không dậy nổi!
 
"Cái anh muốn nói, chính là cái này?" Đoàn Thích vô cùng ghét bỏ nhìn Steve.

 
Steve xoay đầu ra chỗ khác, anh ta không muốn lại tự tìm phiền não cho mình.
 
"Khụ, được rồi, em cũng không rảnh rỗi ở cùng anh nữa, anh tự chơi đi." Thật ra này cũng vẫn là một tin vui, bởi vì anh không cần phải tiếp tục chạy ra bên ngoài nữa.
 
Có thể cả ngày ở dính với, không đúng, ở bên cạnh bạn gái nhỏ dính người của mình.
 
"Quản gia, Đường Đường đâu?" Đoàn Thích xuống lầu không thấy người, túm lấy lão quản gia đi ngang qua hỏi.
 
Lão quản gia: "Đường tiểu thư ra hoa viên rồi."
 
"Ừ." Nói xong, Đoàn Thích nhấc chân liền đi về phía hoa viên.
 
Steve theo sát ra ngoài nhìn thấy bóng dáng có chút không chờ đợi nổi của em họ nhỏ, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi cùng, anh ta rất có hứng thú cử chỉ giữa đôi tình nhân nhỏ này, đáng yêu bao nhiêu, đơn thuần bao nhiêu.
 
Đoàn Thích nghe tiếng bước chân phía sau, ngừng lại, quay người nhìn Steve, vẻ mặt ghét bỏ: "Anh theo em làm gì?"
 
Steve cười ha ha, không theo sau, quay đầu nhìn lão quản gia: "Bác quản gia, cho cháu một cốc nước đá."
 
Bây giờ anh ta cần tỉnh táo một chút, nhân tiện nghĩ lại, xem nói cho ông nội và ba thế nào, em họ nhỏ mà bọn họ yêu thương nhất đã có nơi nương tựa cả đời, nói nhầm rồi, có cô gái mà mình thích.
 
Đoàn Thích rất hài lòng với thức thời hiếm thấy của Steve, quyết định không tính toán với anh ta nữa.
 
Ngoại trừ thư phòng, hoa viên của biệt thự này, là nơi thứ hai mà Đường Thi rất thích, tưới nước cho hoa, cắt cành, có thể bình tĩnh tâm tình, còn có thể sửa sang lại dòng suy nghĩ viết lách của cô.
 
Một bóng râm che tầm mắt của cô, Đường Thi không cần ngấng đầu, cũng biết người đến là ai, cười ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích, nhân tiện liếc nhìn phía sau anh, có chút kỳ quái: "Đoàn Thích, chỉ một mình anh? Steve đâu?"
 
Đoàn Thích nhìn Đường Thi, không trả lời.
 
Không nhận được trả lời, Đường Thi thẳng eo, nhìn Đoàn Thích, tuy rằng ngược sáng, nhưng Đường Thi vẫn có thể thấy rõ khó chịu trong mắt Đoàn Thích, yên lặng chốc lát, thử thăm dò mở miệng: "Thích Thích?"
 
"Chỉ một mình anh, Steve không muốn qua, anh ấy đang ăn." Đoàn Thích rất tự nhiên.
 
Steve uống xong nước đá, lại đang ăn trái cây rất bất nhã mà hắt hơi một cái.
 
Đường Thi im lặng, sao cô không tin lắm câu nói này nhỉ? Có điều, anh thích cô gọi mình bằng nhũ danh? Nghĩ đến đây, Đường Thi cảm thấy Đoàn Thích rất đáng yêu, nhưng tính từ này, Đường Thi nghĩ, cô vẫn là tự mình từ từ hưởng thụ đi, nói ra, vị tiểu gia này lại muốn xù lông.
 
Có điều, Đường Thi cũng không để ý Steve, lôi kéo Đoàn Thích tràn đầy hứng khởi ngắm hoa cô cắt tỉa, cuối cùng hỏi: "Sao. em cắt tỉa cũng không tệ lắm đúng không?"
 
Đoàn Thích liếc nhìn hoa người làm cắt tỉa cách đó không xa, lại cẩn thận nhìn hoa mà Đường Thi cắt tỉa, anh nên nói lời thật lòng hay là lời nói trái lương tâm đây?
 
Đường Thi cnxg nhìn thấy cái thoáng lướt qua này của Đoàn Thích, ngại ngùng ho một tiếng, sau đó có lý chẳng sợ nói: "Em là người mới học, vị sư phụ kia đã làm mấy chục năm rồi!"
 
Đoàn Thích sáng tỏ, thuận miệng nói: "Vậy em cắt tỉa cũng không tệ lắm."
 
Đường Thi: "...." Hết thuốc chữa, bạn trai cô không biết dỗ người! cũng không biết nói lời êm tai!

 
Đoàn Thích thấy Đường Thi cúi đầu ủ rũ, nghĩ một chút, lại nghiêm túc nói: "Em cắt tỉa nhiều là được rồi, dù sao trong nhà có rất nhiều hoa để cho em luyện tập!"
 
Nhịp tim của Đường Thi nhanh hơn, trên mặt không tự chủ lộ ra chút đầu mối, khóe miệng chậm rãi giương lên, câu nói này rất bình thương, nhưng lại làm cho Đường Thi có thể cảm nhận được một thứ không giống nhau, là một loại dung túng, cô chưa từng được hưởng.
 
Chưa từng có được, vì thế càng có vẻ quý giá.
 
"Vậy đã vui vẻ?" Nha đầu này có phải là quá dễ thỏa mãn rồi không? Đoàn Thích cười xoa xoa tóc Đường Thi, đôi mắt hoa đào chỉ có một bóng người trước mặt, dịu dàng cưng chiều sâu trong mắt cũng chỉ dành cho cô gái trước mặt này.
 
Đường Thi: "Vui nha, có rất nhiều hoa để luyện tập."
 
Đoàn Thích cúi đầu, giọng nói nhu hòa: "Ừ."
 
Không biết tại sao, Đường Thi đột nhiên rất muốn hôn nhẹ thiếu niên đang dịu dàng xoa đầu mình này, trong đầu nghĩ, Đường Thi cũng kiễng mũi chân lên, khẽ hôn lên gò má thiếu niên một cái.
 
Rất nhẹ, nhưng lông chim xoẹt qua, vừa giống như cánh bồ công anh bồng bềnh lướt qua, dấu vết lại ở lại nơi đó.
 
Đồng tử Đoàn Thích phóng to, ngây ngốc nhìn Đường Thi hạ mũi chân, khẽ mỉm cười với anh, sau đó chạy đi.
 
Anh bị hôn rồi?
 
Giơ tay lên gò má được hôn, ấm áp tựa như vẫn còn, Đoàn Thích suy tư chốc lát, anh quả thật bị hôn rồi.
 
Thế nhưng, sao không phải là hôn môn?
 
Tim đập quá nhanh, Đường Thi có chút không quen, lần đập nhanh như vậy trước là khi cô xuyên đến thế giới này, lần này, là vì một người mà tim đập nhanh hơn, cảm giác rất thần kỳ, tuy rằng tim đập nhanh, nhưng trong lòng cũng rất mềm mại.
 
"sao vậy?" Steve nheo mắt lại, đánh giá bầu không khí thay đổi của đôi tình nhân nhỏ, này ra ngoài một chuyện, sao lại cảm giác bầu không khí ám muội giữa hai người trở nên nồng đậm hơn nhỉ? Hẳn là em họ nhỏ nhà anh ta thông suốt rồi sao?
 
Không đúng, đôi mắt Steve lướt nhanh giữa hai người chốc lát, thu được kết luận, tình huống sợ là không lạc quan, vuốt cằm nghĩ, bộ dáng ngại ngùng ngượng nghịu của em họ nhỏ nhà anh ta, giống như là cô gái nhỏ nhà người ta chủ động....
 
Ý tứ không rõ mà liếc nhìn Đoàn Thích, Steve quay về nói với Đoàn Thích: "Thích Thích, thật không cần anh tiếp tục dạy em?" Lại tiếp tục như thế, sợ là trong nhà lại thêm một vị vợ quản nghiêm ngặt.
 
Đoàn Thích hừ nói: "Không cần."
 
Đoàn Thích là tính tình gì, Steve rõ ràng, cũng không tiếp tục nữa, chuyển hướng Đường Thi: "Đường Đường, sao em lại thích Thích Thích? Thích Thích không hiểu tình thú, em không cảm thấy nó vô vị?"
 
Đường Thi kinh ngạc nhìn Steve, khi chạm phải ánh mắt Steve, Đường Thi mới phát hiện, câu hỏi này tuy hỏi rất tùy tiện, nhưng ánh mắt Steve lại rất chăm chú, không có chút nói giỡn nào.
 
Xem ra vị anh họ này rất yêu thích người em họ Đoàn Thích đây, liền nghiêm túc nói: "Không có lý do, thì chính là thích, hơn nữa, Thích Thích rất thú vị." Còn phương diện nào thú vị, Đường Thi không nói ra, nói ra sẽ không quá hay ho, có một số việc tự mình biết là được rồi, huống chi người trong cuộc còn ở đây.
 
Tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Đường Thi, Steve cười híp mắt nói: "Ừ, xác thực, Thích Thích còn rất thú vị."
 
Đoàn Thích: "....." Anh không cảm thấy vậy!