Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 8: Quỷ Ngục




Cuộc sống vốn dĩ muôn hình vạn trạng, chúng ta không thể biết được ngoài cuộc sống ở dương thế, còn tồn tại một nơi gọi là Quỷ Ngục - địa ngục của Quỷ.



Quỷ Ngục tồn tại như một mặt khác của trần gian. Ở đây chính là địa bàn của Chúa Quỷ - người cai trị nơi này.



Chúa Quỷ thống trị nơi đây từ rất lâu, bất cứ linh hồn, vong ma nào khi gặp cũng phải cúi đầu nể sợ. Những người ở trần thế chết đi sẽ xuống âm phủ nghe Diêm Vương xét xử, người tốt thì lên thiên đàng, người làm chuyện ác thì bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.



Những người lúc sống đã ác, khi chết biến thành hồn ma vất vưởng chuyên đi hại người, hù doạ cho người khác đứng tim mà thác thì tội chồng tội, gây ra quá nhiều tội ác sẽ trở thành quỷ, ngàn kiếp không được đầu thai.



Còn có những người lúc sống rất hiền, lúc chết lại lang thang khắp nơi, đến lúc được đầu thai nhưng vương vấn trần gian chẳng muốn đi, còn cố tình gây ra nhiều tội nghiệt nên hoá thân thành cô hồn dã quỷ.



Người đầu tiên trở thành quỷ chính là Cố Sơ và ông ta đã tạo ra một thế giới mới mang tên Quỷ Ngục. Cố Sơ làm quỷ đã được nghìn năm có lẻ, tuy ông ta là quỷ, sức mạnh vô biên nhưng một trăm năm mươi năm trước đã bị một tên pháp sư chuyên trừ tà ma thu phục nên bây giờ Lục Nguyên lên thay thế.



Sức mạnh của Lục Nguyên không thua gì Cố Sơ, thậm chí còn mạnh hơn ông ta rất nhiều lần. Cố Sơ từng giao đấu với Lục Nguyên nhưng đã bị anh hạ gục. Dù vậy nhưng do Cố Sơ là người cai trị Ngục Quỷ đã lâu nên Lục Nguyên mới không tranh giành ngôi vị với ông ta.



Lục Nguyên ngồi trên ghế cao nhìn xuống mấy đứa tiểu quỷ hôm nay dám xuất hiện ở dương gian làm loạn. Ngón tay thon dài xoay xoay chiếc nhẫn hình đầu lâu, vẻ mặt cực kì u ám khiến cho bọn nhóc quỳ bên dưới phải run lên đầy sợ hãi.



“Chúa Quỷ, con xin người hãy tha cho tụi con! Sau này tụi con hứa sẽ không lên dương gian quậy nữa. Ngài đừng đánh chúng con!”



“Thiên Tử, Trân Trân, Tiểu Nhu, A Du, Lạc Đa, Thành An.”



Lục Nguyên vắt chân chữ ngũ, anh điểm tên từng đứa khiến chúng co rúm người “dạ” một tiếng.



“Ai cho phép các con tự ý lên dương gian quậy phá?”



A Du lớn hơn tụi nhóc kia một tuổi nên đứng ra nói thay:



“Thưa... thưa Chúa Quỷ, là Dạ... Lan đã cho phép chúng con.”



Lại là Dạ Lan?



Bàn tay đặt hai bên thành ghế khẽ nắm chặt lại, Lục Nguyên trầm ngâm một chút, sắc mặt không biến đổi:



“Tụi con sẽ bị giam vào ngục tối, phạt không cho ăn ba ngày.”



Anh phẩy tay, hai tên A Tí và A Sửu liền đưa bọn nhóc đi.



Sau khi lũ tiểu quỷ bị đưa đi thì một cậu nhóc tầm sáu tuổi trông có vẻ rất yếu chạy vào trèo lên người Lục Nguyên, dụi đầu vào cổ anh, thút thít gọi một tiếng:



“Bố!”



Lục Nguyên đẩy cái đầu nhỏ ra, nâng mặt cậu bé lên. Nhìn gương mặt nhợt nhạt như bị rút cạn nguyên khí, anh không khỏi thở dài:



“Lục Ngạn, con lại đi đánh nhau?”



Lục Ngạn chu môi nhỏ, nhìn Lục Nguyên bằng ánh mắt đáng thương:



“Tại chúng nó bảo con là đứa không có mẹ.” - Lục Ngạn cắn môi hỏi, vẻ mặt trông rất uỷ khuất - “Bố, hôm nay bố đi gặp mẹ tại sao lại không dẫn con theo?”



Lục Nguyên đặt tay sau lưng cậu nhóc, vuốt nhẹ để truyền nguyên khí. Gương mặt nhợt nhạt vừa rồi biến mất, trả lại Lục Ngạn một khuôn mặt tươi tắn đáng yêu.



“Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”



“Bố thà dẫn Tiểu Cầu đi cũng không dẫn con đi. Con ghét bố!”



Nói rồi Lục Ngạn tuột xuống khỏi người Lục Nguyên khóc chạy đi. Lục Nguyên nhìn Tiểu Cầu, nó liền hiểu ý chạy theo.



“Tiểu Cầu, cậu nghĩ xem khi gặp tôi, mẹ có thích tôi không?”



Lục Ngạn ngồi chống cằm nhìn xuống hồ Thiên Thuỷ, chán nản nói với Tiểu Cầu.



Tiểu Cầu bây giờ không phải là một con chó, mà chính là một cậu nhóc trạc tuổi Lục Ngạn. Nó vừa là thú cưng, vừa là bạn thân của Lục Ngạn.



Dưới mặt hồ Thiên Thuỷ, hình ảnh Điền Tranh đang đi dạo trên phố vô tình bắt gặp một đứa bé đi lạc đang khóc rất đáng thương. Cô vội vàng chạy đến dỗ dành, đưa cô bé ấy đi tìm người thân.



Lục Ngạn không biết, với thân phận của mình bây giờ, mẹ có xa lánh cậu bé không, có nhận cậu bé không?



“Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ rất thích cậu!”



Nghe Tiểu Cầu nói thế, hai mắt Lục Ngạn sáng rỡ:



“Thật sao?”



Tiểu Cầu gật đầu, vốn dĩ nó chỉ muốn an ủi Lục Ngạn nhưng nào ngờ thằng bé lại lên thẳng dương gian để nhận mẹ, còn khiến cho Lục Nguyên tức giận đánh đến thảm thương.



Lục Nguyên vừa trở về phòng, một thân hình nóng bỏng liền ôm lấy anh, đôi môi đỏ mọng tìm môi anh hôn cuồng nhiệt.



Lục Nguyên đẩy cô ta ra, khiến cô ta có chút hụt hẫng.



“Nguyên, anh sao vậy?”



“Dạ Lan, lần trước tôi đã bỏ qua cho em một lần khi em sai người ám sát Ảnh Nhược, tại sao lần này em còn tự ý cho tụi nhỏ lên dương gian? Em có biết em làm như vậy sẽ hại chúng nó không?”



Cặp mắt tiểu miêu long lanh ánh nước, chỉ chực rơi xuống. Dạ Lan ôm lấy Lục Nguyên, khóc nức nở:



“Em xin lỗi! Tại em thấy chúng buồn, cho nên mới...”



Lục Nguyên khẽ thở dài, gỡ tay cô ta ra, bước về phía giường ngủ.



“Tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Tôi cảnh cáo em, nếu em còn gây hại tới Ảnh Nhược, tôi nhất định không tha cho em!” - Cảm thấy còn thiếu gì đó, anh nói tiếp - “Còn nữa, đừng bao giờ tuỳ tiện vào phòng tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi!”



“Em biết rồi!”



Dạ Lan trước mặt Lục Nguyên luôn trưng ra bộ mặt vô tội đến đáng thương, nhưng khi quay đi, gương mặt cô ta lại trở nên vô cùng tàn ác.



“Tô Ảnh Nhược, nhất định tôi sẽ khiến cô phải chết!”