Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 56: Tôi Thua Rồi...




Trở về hiện tại, các y bác sĩ đang tích cực kích điện để giành lại sự sống cho Điền Tranh nhưng tất cả đều vô ích, âm thanh của máy điện tâm đồ vẫn kéo dài một tiếng “tít” nặng nề.

“Bệnh nhân mất vào lúc ba giờ mười lăm phút sáng.”

Bác sĩ nói với y tá bênh cạnh, cô ấy gật đầu rồi ghi vào sổ bệnh án.

Một cô y tá đi ngang hành lang bệnh viện, nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi dưới đất, dáng vẻ hệt như đang ngồi thiền thì hiếu kì lại lay vai anh ta:

“Anh gì ơi!”

Không có tiếng trả lời. Bác sĩ và y tá bên trong nghe bên ngoài có tiếng liền đi ra. Vị bác sĩ già hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ, anh ta bị sao thế? Tôi gọi mãi không tỉnh.”

Cô y tá kia nhanh miệng giải thích:

“Từ lúc vào phòng cấp cứu bệnh nhân, chúng tôi thấy anh ta ngồi bên trong cũng trong tư thế này. Bác sĩ Lưu phải nhờ người khiêng anh ta ra ngoài này ngồi đấy. Bây giờ xong việc rồi mà anh ta vẫn ngồi im như tượng, thật kì lạ.”

“Bây giờ làm sao? Không lẽ cứ để anh ta ngồi đây à?”

Đúng lúc này hồn Hứa Vĩ và Điền Tranh trở về, anh ta thấy xác Điền Tranh đã phủ vải trắng, liền hối thúc cô mau nhập hồn vào xác. Nếu thi thể lạnh đi, sẽ rất khó để hồi sinh.

Xác Điền Tranh nằm trên giường bỗng cử động, co giật làm chiếc giường động đậy phát ra tiếng lạch cạch thu hút sự chú ý của mọi người. Họ tạm thời bỏ qua Hứa Vĩ, nhanh chóng trở vào, bước lại giường mở tấm vải trắng ra.

“Bệnh nhân có chuyển biến tốt! Mau kích điện!”

Bác sĩ ra lệnh, ông cầm hai máy kích điện xoa vào nhau rồi ấn xuống ngực Điền Tranh. Cơ thể cô nâng lên hạ xuống, sau vài lần như vậy, máy điện tâm đồ cũng bắt đầu hiển thị lại chỉ số bình thường.

Tít! Tít!

“Đúng là kì tích! Cô ấy sống lại rồi.”

“Thật hay quá!”

Ai nấy đều vui mừng, đây đúng thật là chuyện lạ khó tin.

Hứa Vĩ cũng đã nhập hồn vào xác mình. Anh nhìn qua lớp kính trên cửa phòng, thấy Điền Tranh có khí sắc trở lại, liền mỉm cười xoay người biến mất.

Khi mọi người trở ra đã không thấy Hứa Vĩ đâu nữa. Trong lòng mỗi người đều không khỏi cảm thấy quái lạ về anh chàng kia.

Cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại cũng lúc Điền Tranh dần mở mắt. Mọi chuyện vừa xảy ra hệt như một giấc mơ nhưng khác ở chỗ, giấc mơ thì không có thật còn những chuyện cô đã chứng kiến thì lại là sự thật ở tiền kiếp.

Cô đảo mắt quan sát xung quanh thật lâu, cổ họng khô khốc muốn tìm một chút nước uống. Nghiêng đầu nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, Điền Tranh với tay lấy bình nước nhưng cánh tay không sao nhấc nổi. Khắp người cô đều tê dại, tai nạn vừa rồi khiến cả người cô đều đau đến mức cô cảm giác như toàn thân mình sắp liệt đến nơi rồi.

Điền Tranh bất lực nằm im trên giường, đầu óc cứ suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, đến khi hai mí mắt nặng trĩu, những chuyện lo nghĩ liền bị bỏ qua.

Mi vừa khép, những hình ảnh chớp nhoáng xẹt qua dòng kí ức của Điền Tranh. Hưng Vĩ, Hứa Vĩ hai người này sao có thể lại giống nhau như vậy?

Hưng Vĩ là pháp sư, còn Hứa Vĩ...

“Đến giờ tôi vẫn chưa biết anh làm nghề gì đấy!”

“Hình như tôi đã từng nói với em rồi! Tôi là pháp sư trừ tà!”

“Anh lại đùa tôi à?”

“Em không tin?”

“Tất nhiên rồi!”

“Có dịp tôi sẽ thử cho em xem. Lúc đó em sẽ biết tôi không nói xạo.”

“Ha ha! Tôi chờ đó! Tạm biệt!”

Điền Tranh giật mình mở mắt. Đúng rồi, Hứa Vĩ từng nói với cô anh ta là pháp sư. Lúc đó cô cứ nghĩ rằng anh ta chỉ đùa, bây giờ xâu chuỗi lại mọi việc từ chuyện anh ta cứu đoàn người trên xe buýt thoát chết đến việc trở về quá khứ để cứu cô. Bây giờ cô thật sự tin anh ta là pháp sư, bởi người bình thường không thể có khả năng phi thường như vậy được.

“Lục... Nguyên...”

Điền Tranh khẽ gọi, cô cảm thấy người mình cứ bồn chồn, lo lắng chuyện gì đó mà bản thân cô cũng không rõ.

Tâm trạng của Điền Tranh nặng trĩu như có thứ gì đó đè lên, muốn tâm sự để vơi đi nỗi buồn nhưng lại chẳng biết giãi bày cùng ai.

Tại một nơi nào đó, Lục Nguyên và Dạ Lan đang giao đấu với nhau. Từng hành động của Dạ Lan đều nhường Lục Nguyên ba phần nhưng đổi lại khi ra tay, Lục Nguyên như muốn lấy mạng của cô ta.

Cuộc chiến tạm thời dừng lại, hai người đứng ở hai đầu đối diện nhau. Dạ Lan mỉa mai nói:

“Lục Nguyên! Cho dù cô ta có sống đi chăng nữa, anh nghĩ mình và cô ta sẽ tiếp tục ở bên nhau được sao?”

“Đó không phải chuyện của cô.”

Dạ Lan cười khinh bỉ:

“Hứ! Cô ta bây giờ là Điền Tranh, không còn là Tô Ảnh Nhược của hai trăm năm trước. Bên cạnh cô ta còn có một Hứa Vĩ, anh cũng biết Hứa Vĩ chính là con cháu Hàn gia mà khi xưa đã giúp cho Tô Ảnh Nhược siêu thoát, còn thu phục luôn cả Cố Sơ. Anh nghĩ mình sẽ đấu lại được anh ta sao?”

Lục Nguyên im lặng. Từ lúc Hứa Vĩ bắt đầu xuất hiện, anh đã xác định bản thân chỉ có thể tồn tại đến lúc này thôi. Hàn gia... chính là điều tối kị nhất của ma quỷ. Anh chờ hai trăm năm, cũng chỉ muốn gặp lại Tô Ảnh Nhược, muốn cùng cô sống những ngày hạnh phúc nhưng ông trời vốn dĩ không chiều lòng người.

Dạ Lan biết mình đã nói trúng tim đen của Lục Nguyên, cô ta được nước nói thêm:

“Người và quỷ không thể sống cùng nhau. Tại sao anh cứ mãi cố chấp như vậy?”

“Đừng nói nữa!”

Lục Nguyên điên tiết lên, anh bay đến đánh vào ngực Dạ Lan. Cô ta không kịp trở tay, đành nhận lấy cú đánh đau buốt tận con tim.

Dẫu biết trái tim người đàn ông này không thuộc về mình, Dạ Lan vẫn cứ đâm đầu mù quáng. Ai mới thật sự là người cố chấp đây?

Vì yêu mà hận, Dạ Lan dồn sức đánh trả Lục Nguyên. Hai bên lại chiến đấu quyết liệt, bất phân thắng bại. Thoáng thấy Hứa Vĩ xuất hiện, Lục Nguyên vờ để Dạ Lan đánh trọng thương. Anh ôm ngực đau đớn. Dạ Lan ngỡ mình đã quá mạnh tay khiến anh bị thương, cô ta hoảng hốt chạy đến, lo lắng:

“Nguyên, anh có sao không? Em xin lỗi! Em không cố ý!”

Dù hận nhưng Dạ Lan vẫn không muốn làm tổn thương đến anh dù chỉ một chút.

Mắt Lục Nguyên loé lên, anh giữ lấy hai vai Dạ Lan, nghiêng đầu thúc giục Hứa Vĩ:

“Mau ra tay đi!”

Dạ Lan còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Vĩ giơ thanh kiếm lên từ phía sau, chém thẳng xuống lưng cô ta. Dạ Lan ré lên một tiếng thảm thiết vang dội cả một vùng, linh hồn tan biến vào hư vô. Cô ta đã bị thanh kiếm gia truyền của Hàn gia đánh cho hồn xiêu phách tán.

Bởi vì Dạ Lan là quỷ, Lục Nguyên có giết cô ta cũng không chết. Chỉ có Hứa Vĩ mới có thể khiến cô ta biến mất mãi mãi.

Kẻ ác cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Hứa Vĩ cất thanh kiếm. Trên con đường dài hoang vắng bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, tiếng gió rít qua xua tan đi không khí có phần trầm lặng.

Hứa Vĩ bước lại gần Lục Nguyên, lên tiếng trước:

“Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, có phải nên nói chuyện thẳng thắn một lần không?”

Lục Nguyên đứng dậy đối mặt với anh ta, gật đầu:

“Được. Tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi. Nhưng tôi muốn biết, Điền Tranh hiện giờ đã thế nào rồi?”

“Đã ổn.”

Lục Nguyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không sao thì anh có chết cũng an lòng.

“Cảm ơn anh đã không ngại gian khổ cứu cô ấy.”

Hứa Vĩ bật cười:

“Đó là chuyện tôi nên làm.”

Vì yêu Điền Tranh nên Hứa Vĩ dù có phải liều cả tính mạng, anh ta cũng sẽ không để cô có chuyện.

Trên môi Lục Nguyên nở một nụ cười có phần chua chát. Kiếp này, có lẽ Điền Tranh đã tìm được một người vì yêu mình mà tình nguyên hi sinh bản thân như anh khi đó.

“Anh có còn nhớ chàng trai tên là Huân Vĩ không?”

“Huân Vĩ?” - Lục Nguyên lẩm bẩm, đột nhiên Hứa Vĩ nhắc đến cái tên này, Lục Nguyên tạm thời chưa thể nhớ ra.

Hứa Vĩ nhếch môi, tốt bụng nhắc lại cho anh nhớ:

“Là chàng trai đã bị anh dồn vào đường cùng, kết quả đã bị chó sói ăn thịt...”

Nhắc đến chuyện này, giọng Hứa Vĩ trở nên cay đắng, ánh mắt nhìn Lục Nguyên như kẻ thù.

“Cậu ta là gì của anh?”

“Nó là em trai tôi!”

Lục Nguyên lắc đầu cười khổ. Thế giới này đúng thật là nhỏ bé! Anh không ngờ một kẻ có tâm cơ như Huân Vĩ lại là em trai của vị pháp sư này.

Hứa Vĩ còn nhớ, khi Huân Vĩ gặp anh ta, cậu ta đã vui vẻ như thế nào khi nhắc đến Điền Tranh. Còn nói với Hứa Vĩ rằng mình rất thích cô gái đó nhưng cô ấy dường như rất khó gần, mỗi lần cậu ta muốn nói chuyện cô đều cố ý lảng tránh.

Những lúc Huân Vĩ không đến tiệm, anh ta đều mở camera lên chỉ để nhìn dáng vẻ bận rộn xinh đẹp của Điền Tranh. Hứa Vĩ lúc đấy chỉ biết lắc đầu thở dài, thầm nghĩ em trai mình đã mê muội đến hết thuốc chữa.

Hứa Vĩ từng đến tiệm trà sữa để nhìn rõ xem thật ra cô gái đó là người như thế nào có thể khiến Huân Vĩ si mê đến vậy. Khi gặp Điền Tranh, Hứa Vĩ có thể cảm nhận được bên cạnh cô có một thế lực đen tối đang ngầm theo bảo vệ. Anh ta cũng đã nhiều lần nhắc nhở Huân Vĩ hãy tránh xa Điền Tranh ra, nếu không muốn gặp hoạ.

Nhưng Huân Vĩ nào nghe, vẫn cố chấp đến cuối cùng bị phơi thây cho sói dữ ăn thịt.

“Có phải vì muốn trả thù cho em trai anh nên anh mới xuất hiện?”

“Phải.”

Hứa Vĩ vốn dĩ sẽ không xuất hiện nếu như Huân Vĩ không chết. Anh ta tiếp cận Điền Tranh nhưng không muốn hại cô, bởi vì cô vô tội trong chuyện này.

Thế nhưng điều Hứa Vĩ không ngờ chính là việc mình nảy sinh tình cảm với Điền Tranh. Trách em trai mình mê muội, vậy mà chính bản thân anh ta cũng không dứt ra được.

“Trước khi đi, anh có điều gì muốn nhắn nhủ lại với cô ấy hay không?”

“Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc, chịu thua trước anh hay sao?”

Dù biết đấu không lại, nhưng lúc này Lục Nguyên cũng không muốn dễ dàng chịu thua như vậy. Khó khăn lắm mới gặp lại vợ, anh còn chưa kịp cho Lục Ngạn gặp lại mẹ, sao anh có thể như vậy mà từ bỏ?

“Anh nên nhớ, người và quỷ không thể ở bên cạnh nhau. Nếu anh cứ tiếp xúc với cô ấy, dương khí của cô ấy sẽ dần yếu đi. Đến một lúc nhất định, cô ấy sẽ không còn tồn tại được nữa.”

Ý chí cuối cùng của Lục Nguyên đã bị những lời nói của Hứa Vĩ làm lung lay. Tại sao anh lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy chứ?

Từ đầu anh chỉ muốn ở bên Điền Tranh một vài lần cho vơi bớt nỗi nhớ mấy trăm năm qua. Nhưng càng ở cạnh cô anh lại càng không dứt ra được. Lục Nguyên thừa nhận mình tham lam, chỉ muốn thêm chứ không bớt nên dần dà anh đã quên luôn chuyện âm thịnh dương suy.

“Anh hãy nhìn cái này đi.” - Hứa Vĩ lấy ra một ống thuỷ tinh nhỏ chứa thứ chất lỏng màu đen đưa cho Lục Nguyên xem, giải thích - “Đây chính là biểu đồ hiển thị sự sống của cô ấy. Mặc dù bên ngoài trông cô ấy rất bình thường nhưng nguyên khí của cô ấy ngày một yếu đi. Nếu cứ tiếp tục, thì nay mai tôi e rằng đến cả thần tiên cũng không cứu được cô ấy.”

Lục Nguyên nhìn chất lỏng màu đen chỉ còn lại phân nửa bên trong ống thuỷ tinh, bước chân anh lùi ra sau, lồng ngực như có một mũi tên xuyên qua. Đau thấu tâm can chính là cảm giác mà anh đang trải qua.

“Anh nói đúng, người và quỷ vốn không thể ở cạnh nhau. Tại sao tôi lại quên mất chuyện này chứ?”

Lục Nguyên ôm đầu, hai tay cấu chặt vào tóc. Tại sao lại như vậy? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với anh như vậy?

Hai trăm năm trước, Lục Nguyên vì Tô Ảnh Nhược mà rơi nước mắt thì hai trăm năm sau, anh lại tiếp tục vì Điền Tranh mà lệ tràn khoé mi.

“Tôi thua rồi...”