Khi căn nhà của Lục Nguyên bắt đầu bốc khói nghi ngút ra bên ngoài, A Mạn và tên đi cùng mới nhận ra có điều bất thường. Hắn không suy nghĩ nhiều, nhanh chân chạy đến đạp vào cửa chính. Cửa vừa mở ra, liền bị lửa nóng phựt vào người, cháy xém một góc áo nhưng rất may hắn đã dập tắt kịp.
“Nguy rồi! Mau đi báo với Lục phu nhân thiếu gia đã phóng hoả tự thiêu!”
A Mạn lớn tiếng nói với tên kia, đồng thời tri hô cho mọi người thức dậy cùng nhau dập lửa.
“Cháy! Cháy rồi! Mau lấy nước dập lửa đi!”
“Nhanh lên bà con! Cậu Lục và con cậu ta vẫn còn đang ở trong đó.”
Lúc bà Lục cùng Dạ Lan đến nơi, đập vào mắt họ chính là căn nhà của Lục Nguyên đã bị thiêu rụi hơn phân nửa. Cả hai người chết sững tại chỗ, bà Lục phải vịn lấy tay Dạ Lan mới đứng vững.
“Lục... Lục... Nguyên!” - Bà Lục run rẩy gọi tên anh, sau đó kích động hét lớn lên - “Trời ơi! Con tôi! Hãy mau dập lửa nhanh lên!”
Bà ta cả đời thấu đáo nhưng có lúc lại bị chính con trai mình lừa gạt những hai lần. Bà ta có nghĩ sao cũng không thể nghĩ đến Lục Nguyên thà chọn cái chết chứ nhất quyết không chịu quay về Lục gia.
Cuối cùng, bà lại mất đi Lục Nguyên lần nữa. Nhưng tiếc là lần này là âm dương cách biệt, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại.
Dù bà ta nghiêm khắc với Lục Nguyên nhưng với lương tâm của một người mẹ, bà cũng chỉ muốn tốt cho anh. Nào ngờ, chính cách bà thể hiện tình thương đã khiến con trai mình phải tự hủy hoại bản thân.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ngọn lửa cao ngất chôn vùi nơi người đàn ông Dạ Lan đã yêu suốt nhiều năm qua, cô ta cảm giác như tim mình ngừng đập, có lẽ nó đã chết theo anh mất rồi...
“LỤC NGUYÊN!”
Nghĩ đến Lục Nguyên không còn trên đời này, Dạ Lan gào lên, lòng đầy đau đớn. Cô ta không nghĩ anh sẽ vì Tô Ảnh Nhược mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Nếu anh chết đi thì Dạ Lan sống còn ý nghĩa gì nữa. Cô ta không thể nào sống mà không có anh.
Nói cô ta ngu ngốc hay ích kỉ cũng được, nhưng động lực khiến cô ta sống tiếp trong quãng thời gian Lục Nguyên trốn đi, chính là vì nghĩ cả hai vẫn cùng hít chung một bầu không khí.
Nước mắt đầm đìa, Dạ Lan như con thiêu thân lao vào biển lửa, cả người quằn quại đau đớn cố gắng tìm kiếm Lục Nguyên, tiếng gào khóc thê lương nghe rợn gai óc, khiến ai nấy đều rùng mình khiếp sợ.
Mọi người không kịp trở tay, đến khi muốn ngăn thì hình bóng Dạ Lan đã khuất sau ngọn lửa kia.
Ai nấy đều bàng hoàng, bà Lục trợn mắt, lồng ngực khó thở như bị ai đó bóp nghẹt. Bà ta ôm đầu khuỵu xuống, ánh mắt đờ đẫn dần trở nên hoang dại...
Người dân thi nhau lấy nước dập lửa, nhưng ngọn lửa không những không tắt mà ngày càng bùng dữ dội hơn. Bầu trời bắt đầu chuyển mưa, sấm chớp nổ vang trời, hệt như cơn giận dữ của thượng đế chỉ vì tâm tính ích kỉ, độc đoán của người mẹ mà gián tiếp gây ra những cái oan nghiệt cho một gia đình vốn đang yên bình, hạnh phúc.
Giữa tiết trời tháng một, vậy mà lại đổ xuống một cơn mưa... Thật kì lạ!
Mưa rơi như trút nước, ngọn lửa phừng phừng cuối cùng cũng được dập tắt.
Một ngôi nhà nguyên vẹn, phút chốc chỉ còn lại đống hoang tàn.
Bà Lục và mọi người nhanh chóng chạy đến, họ lấy cây dạt hết những đống tro tàn để tìm kiếm xác của Lục Nguyên. Hình ảnh Lục Nguyên nằm ôm lấy Lục Ngạn, Dạ Lan nằm dưới chân họ, bây giờ chỉ còn là ba cái xác cháy đen khiến bà Lục cùng dân làng ám ảnh không dứt.
Một ngọn lửa vô tri đã thiêu rụi ba mạng người trong tích tắc...
Ân hận, biết sai thì cũng đã muộn màng. Tất cả đã không còn có thể cứu vãn được nữa.
***
Bà Lục được người làm đưa về lại thành phố trong bộ dạng thơ thẩn, cả người rũ rượi, tâm trí bất minh.
Bà cho người hoạ hai bức ảnh của Lục Nguyên và Lục Ngạn để thờ, dĩ nhiên không ai biết Lục Ngạn hình dáng ra sao ngoài bà và những người đi theo. Họ thay bà Lục mô tả lại để hoạ sĩ phác thảo.
Đến cuối cùng bà vẫn không chấp nhận Tô Ảnh Nhược, bà chỉ thờ những người mang trong mình dòng máu của Lục gia.
Còn Dạ Lan, khi bà đưa hũ tro cốt của cô ta cho nhà họ Dạ. Họ vừa giận vừa thương đứa con gái khờ dại vì yêu mà mù quáng, họ trút giận lên người bà Lục, chửi rủa không thương tiếc cũng chỉ vì đi theo bà nên đứa con duy nhất của họ mới chôn vùi trong biển lửa.
Bà Lục chỉ có thể im lặng chịu đựng, bởi bà đã quá mệt mỏi, không còn đủ sức để biện minh.
Bà căn dặn người làm về cái chết của Lục Nguyên phải được giữ kín, không được để ai biết. Bởi vì bà không muốn người ta lời ra tán vào những lời không hay về nhà họ Lục.
Các cửa hiệu kinh doanh nhân sâm của Lục gia không biết vì lý do gì mà liên tục buôn bán ế ẩm, khách khiếu nại nhân sâm kém chất lượng, đòi bồi thường. Hơn nữa còn đủ thứ chuyện xảy ra khiến bà Lục điêu đứng.
Đêm đang ngủ, bà Lục nghe có tiếng gõ cửa phòng mình, âm thanh rõ ràng lại vang vọng, có phần hơi dồn dập. Bà ra mở cửa, ló đầu ra nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai. Bà đóng cửa quay trở về giường.
Khi bà ta vừa quay lại, một thân ảnh đen thui, hàm răng trắng nhọn cùng đôi mắt đỏ rực như lửa đứng sừng sững trước mặt bà ta, chẳng nói chẳng rằng đưa tay lên bóp lấy cổ bà.
“Cứu... Cứu...”
Giọng the thé của “người đó” vang lên:
“Trương Mỹ Cầm! Tô Ảnh Nhược tôi hôm nay tôi sẽ lấy mạng của bà!”
Dứt câu, bàn tay của Tô Ảnh Nhược dùng sức bóp chặt hơn. Mắt bà Lục trợn ngược mở to nhìn cô, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
Mặt bà Lục đỏ lừ, bà ta muốn kêu cứu nhưng vô ích.
Đến khi hơi thở yếu dần đi, bà Lục buông xuôi. Cứ tưởng mình đã chết thì bà chợt giật mình tỉnh giấc, hơi thở gấp gáp sờ tay lên cổ, hoá ra chỉ là mơ nhưng sao bà có cảm giác nó lại chân thật như vậy?
Không chỉ đêm nay mà những đêm về sau cũng thế, bà liên tục gặp ác mộng, hình ảnh Tô Ảnh Nhược bị dìm trong đám cháy, hình ảnh toàn thân đen đuốc với cặp mắt màu đỏ nhìn bà hận đến tận xương tuỷ.
Bà Lục dần dần trở nên điên dại, gặp ai cũng nhìn ra Tô Ảnh Nhược, điên cuồng nhào đến bóp lấy cổ người đó, gào lên:
“Tô Ảnh Nhược! Cô chết đi! Tôi giết chết cô!”
Nếu không có người ngăn cản, có thể người kia đã bị bóp cổ đến chết.
Tô Ảnh Nhược khi chết đi mang trong mình rất nhiều thù hận nên cô chưa thể siêu thoát. Bản tính cô dần trở nên hung tàn, chẳng còn nhận ra ai, chỉ biết một lòng báo thù cho bản thân.
Ngay cả Lục Nguyên và Lục Ngạn, cô cũng không nhận ra. Khi Lục Nguyên muốn tiếp cận cô, Tô Ảnh Nhược chút nữa đã làm hại đến anh.