Nay Lục Nguyên và Lục Ngạn được nghỉ nên hai bố con ở nhà phụ Tô Ảnh Nhược làm bánh mang ra chợ bán.
Gia đình cực phẩm gồm chồng điển trai, vợ xinh đẹp, con đáng yêu, cả thôn An Nhiên này đều không phủ nhận rằng chỉ có gia đình nhà Lục Nguyên là hoàn hảo nhất.
Hai vợ chồng trẻ đối xử với mọi người xung quanh rất tốt nên ai cũng quý mến, có gì cũng mang qua cho. Tô Ảnh Nhược cảm thấy cuộc sống này đúng là rất đáng sống.
“Cô Tô, lấy cho tôi năm cái bánh bao xá xíu đi.”
“Cậu Lục, bán cho tôi ba cái bánh bao nhân thịt đi.”
Đàn bà, con gái thì sẽ gọi tên Lục Nguyên để mua và ngược lại. Họ mua bánh nhưng mắt lại nhìn hai vợ chồng kia không rời.
Một cô bé nhỏ nhắn tầm tuổi Lục Ngạn, nó xoè ra vài đồng tiền lẻ trước mặt cậu bé, e thẹn nói:
“Lục Ngạn, cậu lấy cho tôi một cái đi.”
Lục Ngạn nhìn mấy đồng xu trên tay cô bé kia, chậc lưỡi lắc đầu:
“Nhiêu đó không đủ.”
Cô bé kia lập tức xụ mặt, mím môi như sắp khóc.
“Nhưng tôi chỉ có chừng này thôi.”
Hai vợ chồng Lục Nguyên nhìn nhau cười. Cô xoa đầu Lục Ngạn, nói:
“Lục Ngạn, đừng trêu bạn nữa.”
Rồi cô lấy một cái bánh bỏ vào túi giấy đưa cho cô bé ấy, thuận tay nựng cái má phúng phính của con bé:
“Của con đây, Tiểu Liên.”
“Dạ, con cảm ơn dì Tô.”
Tiểu Liên đưa tiền cho Tô Ảnh Nhược nhưng cô không lấy. Con bé rối rít cảm ơn, lén nhìn Lục Ngạn lần cuối rồi cầm túi bánh chạy về. Lục Ngạn thừa biết Tiểu Liên để ý mình nên lúc nào cũng muốn chọc ghẹo.
Lục Ngạn chạy đến ôm chân mẹ, làm nũng:
“Mẹ, Ngạn muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Con hỏi bố xem có muốn cho con ăn không.” - Tô Ảnh Nhược liếc mắt sang Lục Nguyên, mím môi muốn cười.
Lục Ngạn liền chuyển qua ôm chân anh, Lục Nguyên thở dài:
“Lục Ngạn, bố ngán lắm rồi.”
Lục Nguyên phàn nàn, mặt nhăn mày nhó khiến Tô Ảnh Nhược không nhịn được phì cười. Lần nào ra bán thằng bé cũng đòi ăn kẹo hồ lô nhưng nó chỉ ăn đúng một cục duy nhất, còn lại đều dồn hết cho anh. Lục Nguyên đã dạy con không được bỏ thừa đồ ăn nên thằng bé không vứt đi, mà chọn cách đưa cho anh. Lục Nguyên vốn không thích đồ ngọt, Tô Ảnh Nhược cũng không chịu ăn nên anh chỉ còn cách nhắm mắt mà nuốt.
“Đi mà bố, lần này còn hứa sẽ ăn hết mà.”
Lục Nguyên nhìn ánh mắt cún con long lanh thì không kiềm lòng được, đành chiều ý dẫn nó đi mua.
Một người phụ nữ tuổi tầm trung đứng một góc quan sát gia đình Tô Ảnh Nhược cũng được một lúc. Bà ta dò hỏi người bán thịt gần đó:
“Cậu cho tôi hỏi, gia đình cô gái bán bánh đó sống ở đây lâu chưa?”
Người bán thịt gõ cằm suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Cũng lâu rồi, tôi nhớ không nhầm hình như đã được bảy năm. Lúc hai người họ mới chuyển đến đây, cô Tô đang mang thai thằng bé Lục Ngạn ấy. Hai vợ chồng đó tính tình dễ thương lắm.”
Người phụ nữ kia gật đầu xem như đã hiểu, cảm ơn người bán thịt rồi đi lại chỗ Tô Ảnh Nhược.
“Cô lấy cho tôi một cái nhân thịt đi.”
Tô Ảnh Nhược nhìn người phụ nữ có vẻ lạ, cô vừa lấy bánh vừa cười hỏi:
“Con thấy thím rất lạ, hình như thím mới vừa chuyển về đây ạ?”
Sống ở đây bảy năm, Tô Ảnh Nhược đã quen mặt hết những người ở thôn An Nhiên này. Khi có ai lạ xuất hiện là cô nhận ra ngay.
“À tôi không sống ở đây, tôi chỉ đến đây thăm một người họ hàng thôi.” - Bà ta đưa tiền cho cô, hơi ngập ngừng hỏi - “Nhìn cô xinh đẹp thật! Cô có thể cho tôi biết tên không?”
“Dạ con tên là Tô Ảnh Nhược.” - Cô vui vẻ đáp.
Mắt bà ta liến thoắng, hỏi tiếp:
“Vậy còn chàng trai và cậu bé khi nãy là chồng và con cô sao?”
“Dạ phải.”
Bà ta không hỏi thêm gì nữa vì bản thân đã xác định được thông tin chính xác. Bà ta cảm ơn cô rồi rời đi, trong lòng toan tính điều gì đó.
***
“Bà nói có thật không? Bà nhìn thấy Lục Nguyên và Tô Ảnh Nhược ở thôn An Nhiên, hai đứa nó còn có một đứa con trai sao?”
Bà Lục nhìn người phụ nữ trước mặt đầy nghi hoặc. Bà đang nằm ngủ trong phòng, nghe gia nhân báo có người nhìn thấy Lục Nguyên bà lập tức tỉnh dậy cho người đi gọi Dạ Lan.
Từ lúc Lục Nguyên bỏ đi, mặc dù cử người đi tìm khắp nơi nhưng một chút tăm hơi cũng không có. Lục Nguyên cứ như bốc hơi khỏi thành phố này. Thậm chí bà còn cho người về quê Tô Ảnh Nhược để theo dõi xem cô có về nhà mẹ đẻ hay không, kết quả vẫn là con số không.
Ngày này qua tháng nọ không có chút manh mối, cuối cùng bà đành bỏ cuộc. Nhưng bà thề với lòng nếu như bắt được Tô Ảnh Nhược, bà nhất định sẽ cho cô một vé đi xuống địa ngục chầu diêm vương.
Mất đi Lục Nguyên, Dạ Lan như trở thành một con người khác, lúc tỉnh lúc mê, đờ đờ đẫn đẫn. Cô ta quyết định ở lại Lục gia chờ ngày anh trở về mặc dù biết không có khả năng đó.
“Phải, chính mắt tôi nhìn thấy. Tôi cũng đã hỏi rõ kĩ càng, không thể sai được.”
Người đàn bà báo tin cho bà Lục là Lê Nhã, bà ta cũng ở thành phố này và hay ghé cửa hiệu Lục gia mua nhân sâm. Bà ta gặp qua Lục Nguyên vài lần, cộng thêm hình bà Lục cho người phác thảo để đi tìm nên bà ta chắc chắn bản thân không thể nhìn sai được.
“Mẹ, chúng ta mau đến đó đi!”
Dạ Lan vốn đang thất thần nhưng nghe đến Lục Nguyên, cô ta liền trở nên tỉnh táo.
“Lê Nhã, bà mau dẫn chúng tôi đến đó đi.” - Lục phu nhân gấp gáp đứng dậy, hối thúc Lê Nhã.
“Cũng được nhưng còn về phần thưởng năm thửa ruộng ở tỉnh A...”
Lê Nhã nói lấp lửng, e ngại nhìn bà Lục. Bà Lục hiểu ý, nói:
“Chỉ cần tôi xác nhận được người bà nói là con trai tôi, khi về tôi sẽ chuyển giao quyền thừa hưởng năm thửa ruộng đó lại cho bà. Bà yên tâm!”
“Được được. Lục phu nhân, chúng ta mau đi thôi.”
Bà Lục cùng Dạ Lan dẫn theo A Mạn và một vài người nữa đi theo đến thôn An Nhiên.