Xe dừng trước sân, Hứa Vĩ đưa Điền Tranh vào đến cửa, anh ta dùng phép mở cửa rồi bế cô thẳng vào phòng.
Hứa Vĩ đi tìm một chiếc khăn, thấm nước rồi lau mặt cho cô.
Điền Tranh hừ hừ, người cô nóng bức khó chịu. Cô cởi hai nút áo sơ mi ra cho dễ thở, nơi căng tròn hiện ra làm ai kia nóng mắt.
Tuy Hứa Vĩ rất thích cô nhưng anh ta không muốn lợi dụng lúc cô say xỉn mà làm bậy. Anh ta kéo mền qua che người Điền Tranh lại, tiếp tục lau mặt cho cô.
Từng động tác chậm rãi, nhẹ nhàng, ánh mắt cưng chiều nhìn người con gái ấy không rời. Lau xong, Hứa Vĩ không chịu rời đi mà còn ở lại, cố ý vuốt ve gương mặt nhẵn mịn của Điền Tranh.
“Thật đẹp...”
Điền Tranh mơ màng mở mắt, cô chụp lấy cánh tay Hứa Vĩ, nói trong hơi thở:
“Lục Nguyên, là anh sao?”
Hứa Vĩ thay đổi sắc mặt, nhưng anh ta vẫn không rút tay về, chỉ lạnh nhạt nói:
“Không! Tôi là Hứa Vĩ!”
“Không đúng! Anh là Lục Nguyên! Có phải anh buồn em nên mới nói như vậy không?”
“Tôi...”
Hứa Vĩ chưa kịp giải thích, Điền Tranh đã ôm lấy mặt anh ta kéo xuống, chủ động quấn lấy môi.
Hứa Vĩ mở to mắt nhìn cô gái say rượu đến mất đi ý thức. Nụ hôn này vốn dĩ Hứa Vĩ rất thích nhưng rất tiếc nó không dành cho anh ta.
Điền Tranh dừng lại, ánh mắt ngây dại nhìn người trước mặt. Người này đúng là Lục Nguyên của cô, cô không nhìn lầm, chắc chắn không nhìn lầm.
“Em xin lỗi vì chuyện sáng nay nhé!”
Điền Tranh một tay ôm cổ Hứa Vĩ, một tay lần mò mở cúc áo sơ mi của anh ta.
“Tôi cho em nhìn kĩ lại một lần nữa! Nếu không, em đừng hối hận!” - Hứa Vĩ kéo tay cô ra, nắm chặt lấy hai vai cô hỏi.
Điền Tranh thấy “Lục Nguyên” nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ, đoán chắc anh có vẻ vẫn còn đang giận chuyện hồi sáng nên cô cảm thấy có chút tủi thân, nước mắt chực trào.
“Hức! Em biết em nói như vậy làm tổn thương anh nhưng em đã biết lỗi rồi...”
Lần này Hứa Vĩ chủ động hôn Điền Tranh, nuốt hết những lời thổ lộ không phải dành cho mình kia. Hứa Vĩ có thể chịu được cô ôm ấp người khác sau lưng, nhưng không chịu được cô ở trước mặt anh ta nói những lời mật ngọt mà không dành cho mình.
Lục Nguyên vừa mở quả cầu thuỷ tinh lên xem, đã trông thấy một màn không nên thấy. Khi nhìn thấy Hứa Vĩ hôn Điền Tranh, anh rất muốn xuất hiện để đánh cho người kia một trận và đưa Điền Tranh về bên mình nhưng nghĩ lại mình không có tư cách. Lúc này anh không muốn làm gì lúc này cả, bởi anh có thể nhìn ra người đàn ông kia cũng có tình cảm với Điền Tranh và đối xử với cô rất tốt. Nếu anh và cô không thể đến được với nhau, vậy thì... anh sẽ nhường cơ hội cho người khác, để Điền Tranh có thể được yêu thương và yêu một người bình thường.
Lục Nguyên vừa tính tắt quả cầu đi, Dạ Lan xuất hiện bên cạnh anh. Cô ta ngồi trên tay vịn của ngai đá, choàng tay ôm lấy cổ Lục Nguyên, nhìn vào vật trên tay anh nhếch môi khinh bỉ:
“Anh xem, người anh yêu đúng là lăng loàn mà. Đã yêu anh lại còn lên giường với người khác, anh nghĩ cô ta có phải là đáng chết lắm không?”
Lục Nguyên tắt quả cầu đi, đồng thời dùng sức gạt tay Dạ Lan ra. Dạ Lan vì không đề phòng nên cô ta bị hất văng ra đất, trong lòng nhói lên.
“Cô đừng nghĩ tôi không biết những chuyện tốt đẹp cô đã làm! Chính cô đã đưa cho Ảnh Nhược chiếc kính đó. Cô nói đi, tại sao cô cứ mãi phá hoại chúng tôi?”
Dạ Lan tức đến mức run người, cô ta không phủ nhận, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Nguyên, lớn tiếng đáp:
“Phải! Là tôi đã đưa cho cô ta chiếc kính đó! Tôi muốn biết khi cô ta biết anh là ai, cô ta có còn muốn yêu anh không. Đó cũng xem như minh chứng cô ta có thật lòng yêu anh không. Tôi rõ ràng là có ý tốt giúp anh, anh không những không biết ơn, còn quay ngược trách tôi?”
Lục Nguyên càng nghe càng phát điên, anh không cần biết người mình sắp ra tay là nam hay nữ. Chỉ cần đụng đến người anh yêu hay chuyện tình cảm của hai người, anh nhất định sẽ không nương tay.
Lục Nguyên xoay tròn hai tay gom sức tụ lại, anh dùng hết sức đẩy về phía Dạ Lan. Lần này Dạ Lan biết trước nên cô ta có thể phản đòn lại. Nhưng khi cô ta muốn dùng hết sức để tấn công Lục Nguyên thì cô ta lại lạc tay qua bên phải, khiến cho sức mạnh đó phá huỷ đi một phần của Quỷ Ngục. Sau đó cô ta trở về địa bàn của mình.
“Khốn kiếp! Lục Nguyên đúng là đã bị cô ta bỏ bùa rồi nên mới ngu muội như vậy.”
Dạ Lan ôm ngực, cô ta tiếp tục bắt những linh hồn lang thang để hồi phục nguyên khí. Chính cô ta là người đã điều khiển Điền Tranh đeo chiếc kính đó, cũng chính cô ta là người đã khiến cho Điền Tranh hoa mắt, nhìn Hứa Vĩ thành Lục Nguyên để hai người sa ngã.
Tiếc là cô ta không phải đối thủ của Hứa Vĩ nên không điều khiển được anh ta.
Trong phòng Điền Tranh, hai người lúc này môi vẫn không ngừng quấn lấy nhau. Tay Hứa Vĩ vừa chạm đến ngực Điền Tranh liền khựng lại. Anh ta gỡ hai tay cô ra, khàn giọng nói:
“Em say rồi! Ngủ đi!”
Hứa Vĩ đắp chăn cẩn thận cho Điền Tranh rồi xoay người đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại nhìn cô thêm lần nào. Bởi Hứa Vĩ cũng đang có men trong người, anh ta sợ nếu tiếp tục bản thân sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh làm ra chuyện không phải với cô.
Hứa Vĩ đóng cửa, anh ta đứng suy nghĩ một lúc rồi tháo cái camera mình đã gắn xuống.
Dạ Lan nhìn quả cầu tức đến nỗi nghiến răng chửi thề:
“Mẹ kiếp! Hứa Vĩ ngươi đúng là cái tên vô dụng! Mỡ dâng đến miệng cũng không biết thưởng thức! Còn tính làm chính nhân quân tử?”
Trong thời gian ẩn náu, Dạ Lan đã luyện sức mạnh có thể nói là ngang ngửa với Lục Nguyên. Nhưng cô ta không muốn ra tay làm tổn thương anh, bởi cô ta yêu người đàn ông đó rất nhiều. Mặc dù biết trong lòng anh chưa từng có hình bóng cô ta, dù chỉ là một chút.
“Tại sao anh chưa bao giờ chịu để mắt đến em chứ? Lục Nguyên...”
Không ai biết được Dạ Lan đơn phương Lục Nguyên được bao lâu, nhưng người con gái này cũng vì anh mà hi sinh rất nhiều. Lục Nguyên biết điều đó cho nên anh rất cảm kích, chỉ là anh không thể đáp lại tình cảm của cô ta.