Điền Tranh nằm kê mặt lên tay ngắm nhìn Lục Nguyên. Ánh sáng nhè nhẹ từ khung cửa sổ xuyên qua lớp màn hắt lên mặt anh toả sáng lạ kì. Đường nét gương mặt Lục Nguyên cực kì hoàn hảo, không có lấy một khuyết điểm nào. Điền Tranh đưa tay sờ lên mặt anh, khuôn miệng bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Có phải do cô may mắn nên mới có được một người đàn ông vừa điển trai vừa yêu chiều mình như vậy không?
Cả đêm qua Lục Nguyên chỉ hôn nói chuyện với cô cả đêm. Điền Tranh cảm thấy anh rất lạ, nói toàn những chuyện không đâu như là:
“Không có anh bên cạnh, em nhớ phải biết tự lo cho bản thân biết chưa?”
“Điền Tranh, anh rất yêu em! Không biết yêu sao cho đủ.”
“Anh rất sợ không thể nhìn thấy em nhưng càng sợ hơn nếu như em xa lánh anh.”
Mỗi lần Điền Tranh muốn phản bác lại thì Lục Nguyên đều dùng nụ hôn để nuốt hết lời cô, khiến cô chỉ biết im lặng chịu trận.
Điền Tranh càng nhìn, cô chợt nhận ra bản thân đã cho người đàn ông này cơ hội tiến sâu hơn vào tim mình. Trái tim nhỏ bé và đôi mắt của cô lúc này chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của anh.
“Lúc gặp anh ta, cô hãy đeo cái kính này vào. Lúc đó cô sẽ biết được anh ta là ai!”
Tay cô chợt khựng lại khi nhớ lại lời nói của Hạ Lan, e dè rút tay về.
Điền Tranh rời giường đi đến chỗ để giỏ xách mình hay mang theo, mò vào trong kiếm chiếc kính mà Hạ Lan đã đưa.
Điền Tranh hồi hộp đi lại giường, đứng trước mặt Lục Nguyên. Cô nuốt nước bọt, chần chừ không biết có nên đeo hay không. Điền Tranh tự hỏi, không biết sau lớp kính ấy, Lục Nguyên sẽ trông như thế nào.
Cô đưa kính lên rồi lại hạ xuống, không có can đảm để biết sự thật rằng anh là ai. Điền Tranh muốn mặc kệ, bây giờ cô và anh đang rất hạnh phúc, thì việc anh là ai có quan trọng gì sao?
Nghĩ thế, Điền Tranh thở hắt ra rồi đem cất cái kính đi nhưng đôi chân cô như có thứ gì đó ghì lại, bên tai còn vang lên một giọng nói thúc giục cô:
“Hãy mau đeo vào để nhìn cho rõ người cô đang yêu là ai!”
Điền Tranh lắc đầu, cô vứt chiếc kính đi. Cô đã quyết định không muốn biết thân thế của Lục Nguyên thì có ép cô cũng sẽ không làm.
“Tôi không muốn biết! Đừng ép tôi!”
Một điệu cười man rợ phát ra, Điền Tranh nhìn xung quanh để tìm kiếm nơi phát ra giọng cười đó. Bỗng dưng chiếc kính bị cô vứt chỏng chơ dưới đất bay lên đeo vào mắt cô, hướng tầm nhìn của cô về phía Lục Nguyên.
Điền Tranh á khẩu không nói nên lời. Người đang nằm trên giường không phải Lục Nguyên, không phải là anh chàng đẹp đẽ thần thái ngút trời cô yêu suốt thời gian qua mà chính là một con quỷ gớm ghiếc hệt như lần đầu cô gặp.
Cả người Điền Tranh run rẩy, há hốc mồm. Lục Nguyên lúc này đã tỉnh dậy, nhìn thấy Điền Tranh mặt mày tái xanh liền lo lắng bước đến.
“Tránh ra! Tránh xa tôi ra!”
Điền Tranh sợ hãi xua tay loạn xạ, cô lùi vào góc tường ngồi thu lu ở đó khóc rất tức tưởi.
“Có chuyện gì vậy Tranh? Em làm sao vậy? Nói cho anh biết đi! Đừng làm anh sợ!”
“Rốt cuộc anh là ai? Là người hay quỷ? Anh tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Điền Tranh dùng hết sức hét lên. Lục Nguyên đứng hình mất một lúc mới để ý đến chiếc kính cô đang đeo, ngầm hiểu ra vấn đề.
“Tranh, ngoan! Mau đưa chiếc kính đó cho anh!”
“Không! Nếu không có chiếc kính này, anh còn tính gạt tôi đến bao giờ? Anh còn... còn dám ngủ với tôi? Khốn nạn!”
Lục Nguyên nhìn thấy Điền Tranh kích động và sợ hãi mình như vậy, tay anh cung lại, trong lòng đau đớn không thôi. Cuối cùng ngày này cũng đến, cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, anh có muốn giấu nữa cũng không được.
“Nghe anh nói được không? Anh không phải muốn giấu em, nhưng anh sợ em sẽ không chấp nhận được.”
“Đúng! Tôi không chấp nhận được! Anh cút đi! Tôi thật sự ghê tởm anh! Cút đi! Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!”
Từng lời nói của Điền Tranh hoá thành những mũi dao nhọn xuyên thẳng vào tim Lục Nguyên. Mặc dù anh đã chết nhưng lời nói của cô thốt ra còn đau và đáng sợ hơn cái chết mà anh đã trải qua gấp vạn lần.
Còn gì đau lòng hơn khi bị chính người mình yêu ghê tởm xua đuổi và nói không bao giờ muốn gặp lại mình?
Mắt Lục Nguyên phủ một lớp sương mờ, những lời muốn nói nhưng lúc này nghẹn lại nơi cổ họng, tất cả đều vỏn vẹn lại thành một câu:
“Tranh! Anh xin lỗi! Từ giờ anh sẽ không đến gặp em nữa.” - Lục Nguyên mở cửa sổ, trước khi đi anh còn quay lại nhìn cô lần cuối - “Những gì hôm qua anh đã nói với em, tất cả đều thật lòng.”
Lúc Điền Tranh ngẩng lên đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lục Nguyên đâu. Cô càng khóc dữ dội hơn.
Điền Tranh tức giận tháo kính xuống quăng đi, nhìn nó quát:
“Tất cả là tại mày!” - Sau đó cô nhỏ giọng nỉ non - “Tại sao lại cho tôi biết sự thật chứ?”
Có thể nói, nếu Lục Nguyên đau mười thì Điền Tranh lại đau đến một trăm, một nghìn. Tại sao chứ? Tại sao anh không phải người bình thường? Tại sao anh là quỷ? Tại sao?
Nếu đã là quỷ, tại sao lại còn tiếp cận cô? Khiến cho cô yêu rồi làm tổn thương cô như vậy?
Chẳng thà từ đầu anh đừng xuất hiện, đừng cố gắng gieo rắc hạnh phúc cho cô thì mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này.
Anh là quỷ... đây là một sự thật mà có nằm mơ Điền Tranh cũng không dám tin.
“Lục Nguyên! Tôi hận anh!”