Từ lúc tạm biệt Điền Tranh ở cô nhi viện, tính đến nay đã hơn một tháng Lục Nguyên chưa trở lại gặp cô. Anh chỉ gọi điện bảo rằng thời gian này mình có một số chuyện quan trọng cần giải quyết, khi nào sắp xếp ổn thoả anh sẽ đến. Điền Tranh tuy có chút buồn nhưng là một người hiểu chuyện, cô tự nhủ yêu nhau đâu nhất thiết phải gặp thường xuyên, miễn là đối phương vẫn luôn nghĩ về nhau là được nên cũng không làm khó dễ anh.
Lục Nguyên quan sát đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện qua chiếc cầu thuỷ tinh. Mặc dù không gặp Điền Tranh nhưng từng bước chân cô đi anh chưa từng rời mắt. Sợi dây chuyền Điền Tranh đang đeo chính là bùa hộ mệnh mà anh đã bảo Lục Nhàn tìm cách đưa cho cô. Bất cứ khi nào cô gặp nguy hiểm thì sẽ có tín hiệu truyền đến chiếc nhẫn của anh. Ấy thế mà không hiểu tại sao khi Lục Nguyên kiểm tra thì tín hiệu đã không còn.
Lục Nguyên vẫn quan sát hai người họ, không biết chàng trai kia nói gì mà khiến Điền Tranh luôn miệng cười không ngớt, nụ cười lại còn sáng như vậy.
Lục Nguyên thừa nhận, trong lòng anh có chút ghen tị lẫn không vui.
Anh phóng đại hình ảnh Hứa Vĩ, theo như Tiểu Cầu điều tra thì người này chính là kẻ đã đột nhập vào Quỷ Ngục và bắt hết những linh hồn nơi đây. Hứa Vĩ có xuất thân không hề đơn giản. Anh ta là một pháp sư trừ tà đời kế tiếp của Hàn gia. Tuy còn trẻ nhưng tay nghề Hứa Vĩ không tầm thường, so với tổ tiên có thể nói là một chín một mười.
Hồn ma hay quỷ đều là đối tượng mà pháp sư hướng đến. Họ không phải là đối thủ của pháp sư, vì vậy cách tốt nhất chính là không để bị bắt gặp. Nếu không, mười Lục Nguyên cũng không đấu lại. Cái quan trọng nhất mà Lục Nguyên không muốn, chính là anh ra đi khi Điền Tranh vẫn còn trên đời này.
Một trăm năm mươi năm trước Cố Sơ bị thu phục bởi pháp sư đời thứ hai nhà họ Hàn là Hàn Hưng Vĩ và đời thứ ba là Hàn Hiếu Vĩ, nối tiếp bây giờ chính là Hàn Hứa Vĩ.
Lục Nguyên đặt quả cầu về vị trí cũ, anh mệt mỏi day trán. Hạn của anh sắp đến rồi, những tưởng sẽ yên ấm ở bên cạnh Điền Tranh, nhưng khi biết gia tộc có truyền thống trừ tà nhà họ Hàn trở lại, ý chí của anh bị mất đi rất nhiều.
Không phải anh sợ mình sẽ bị Hứa Vĩ thu phục, cái anh lo chính là để Điền Tranh ở lại. Biết thế ngay từ đầu anh đã không xuất hiện, để lỡ như anh đi cô cũng sẽ không đau khổ.
***
Hứa Vĩ kể chuyện cười khiến Điền Tranh cười suốt từ trạm xe buýt đến giờ. Cô nén lại nụ cười, tán thưởng:
“Anh có khiếu kể chuyện hài lắm!”
“Ha ha! Tôi có ý định đi làm diễn viên hài đó.” - Hứa Vĩ chắp hai tay sau đầu, vừa cười vừa nói, nụ cười có chút tinh nghịch.
Lục Nguyên vốn đã kì lạ nhưng Hứa Vĩ lại càng kì lạ hơn. Điền Tranh không nghĩ ra được lí do gì có thể khiến người này mỗi ngày đều cùng cô đi làm hay nói đúng hơn là đi theo bảo vệ cô như lời anh ta đã nói. Vì Điền Tranh không chịu đi xe của Hứa Vĩ nên anh ta chỉ còn cách đi xe buýt cùng cô.
Có hai điều Điền Tranh không biết, một là Hứa Vĩ đi theo để bảo vệ cô, hai là anh ta thích cô nên mới muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa.
Hứa Vĩ càng nhìn Điền Tranh, tim lại không sao kìm được trật nhịp. Hứa Vĩ rất thích nụ cười của cô cho nên mới luôn kể những câu chuyện cười để cho Điền Tranh có thể cười nhiều hơn. Mặc dù biết Điền Tranh đã có người yêu, không những vậy cô còn là người Hứa Vĩ không nên yêu. Vậy mà cô gái này không cần làm gì, cũng tự nhiên tiến vào tâm trí anh, ngay cả trong suy nghĩ cũng không ngoại lệ.
“Đến giờ tôi vẫn chưa biết anh làm nghề gì đấy!”
“Hình như tôi đã từng nói với em rồi. Tôi là pháp sư trừ tà!”
Ánh mắt Hứa Vĩ nhìn Điền Tranh rất kiên định, lời nói cũng rất thật nhưng qua tai của Điền Tranh liền biến thành nói đùa.
“Anh lại đùa tôi à?”
“Em không tin?”
“Tất nhiên rồi."
“Có dịp tôi sẽ thử cho em xem. Lúc đó em sẽ biết tôi không nói xạo.”
“Ha ha! Tôi chờ đó. Tạm biệt!”
Điền Tranh vẫy tay với Hứa Vĩ rồi chạy về nhà. Hứa Vĩ thong thả bước vào sân nhà mình, mắt vẫn nhìn cô gái nhỏ đang loay hoay mở cửa. Anh ta thu lại nụ cười, thả giọng trầm ấm vào không trung:
“Đến lúc đó... em đừng có khóc đấy!”
Hứa Vĩ không dám nghĩ đến kết quả khi Điền Tranh nhìn thấy anh chính tay thu phục người cô yêu. Sở dĩ Hứa Vĩ tiếp cận Điền Tranh chính là để dụ Lục Nguyên xuất hiện. Lần Điền Tranh gặp nạn trên chuyến xe buýt, chính là sự sắp đặt của Hứa Vĩ. Anh đứng đằng sau điều khiển, chính là vì muốn Lục Nguyên xuất hiện để anh có thể gặp.
Và đúng như Hứa Vĩ dự đoán, khi xe buýt chuẩn bị rơi xuống vực, Lục Nguyên đã xuất hiện.
Hứa Vĩ đóng vai người xấu, vậy mà khi Lục Nguyên biến mất, anh ta lại nghiễm nhiên trở thành người hùng trong mắt Điền Tranh.
Cũng là Hứa Vĩ khi mượn dây chuyền của Điền tranh, đã vô hiệu hoá tín hiệu của Lục Nguyên và để lại tín hiệu của riêng mình.