Lục Nguyên trở về Quỷ Ngục với gương mặt đằng đằng sát khí, lúc ở bên Điền Tranh anh vui vẻ bao nhiêu thì khi trở về lại lạnh lẽo bấy nhiêu, một cái liếc mắt của anh cũng đủ làm cho bọn tiểu quỷ khiếp sợ tản đi hết.
“Tiểu Cầu! Mau đi tìm Dạ Lan về đây cho ta!”
Tiểu Cầu nhận lệnh, chuẩn bị đi kiếm thì Dạ Lan xuất hiện.
“Không cần phải tìm! Em ở đây!”
Lục Nguyên trao cho Dạ Lan cái nhìn sắc lạnh, anh gằn tiếng:
“Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Tại sao còn ngoan cố muốn hãm hại cô ấy?”
“Nguyên! Nghe em nói... á!”
Dạ Lan bước đến vịn vào vai Lục Nguyên, đã bị anh gạt ra dùng hết sức chưởng mạnh vào ngực cô ta một cái khiến cô ta lùi về sau đụng vào vách đá. Bản thân vừa mới hồi phục sau trận giao đấu với Hứa Vĩ, nay Lục Nguyên không niệm tình nương tay khiến không chỉ bản thân bị thương mà nội tâm cô ta cũng không ngừng rỉ máu.
Dạ Lan ôm ngực, ho lên vài cái, cảm giác như bên trong bị anh đánh đến rệu rã ra hết.
“Cũng may cho cô là cô ấy không sao. Tốt nhất cô đừng để tôi biết được cô tính hại cô ấy lần nữa. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, đừng trách Lục Nguyên này tàn nhẫn giết chết cô!”
“Hứ! Được lắm! Lục Nguyên, tôi vốn định cho anh biết một việc quan trọng nhưng xem ra anh chỉ quan tâm mỗi ả ta.” - Dạ Lan bật cười chua chát - “Được! Đã thế thì sau này anh có chuyện gì, tôi cũng mặc xác anh.”
Dạ Lan từ yêu thành hận, nước mắt ứa ra. Cô ta khẽ chớp, hạt lệ rơi xuống cũng là lúc cô ta nên buông bỏ mối tình chỉ có cho mà không có nhận này.
"Lục Nguyên, mọi chuyện là do anh tự chuốc lấy. Đừng trách tôi!"
Lục Nguyên thở dài trở về ghế ngồi, Tiểu Cầu từ sau ghế chui ra, hỏi anh:
“Chúa Quỷ, người để cô ta đi dễ dàng như vậy sao? Lỡ như cô ta lại...”
“Vậy thì phải nhờ đến Tiểu Cầu con rồi.”
Tiểu Cầu xoay một vòng trở về hình dạng chú chó nhỏ tinh nghịch, nó dụi đầu vào chân Lục Nguyên vài cái rồi chạy đi.
***
Điền Tranh tự hỏi không biết có phải Hứa Vĩ là một kẻ vô công rỗi nghề hay không mà sáng chiều nào anh ta cũng cùng cô đi làm rồi cùng đi về. Nhiều lúc Điền Tranh có muốn tránh anh ta cũng không được.
“Bộ anh không có chuyện gì làm sao? Sao cứ mãi đi theo tôi thế?”
Nếu là người khác, bị đối phương nói như vậy chắc chắn sẽ đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng người này là ai chứ, Hứa Vĩ mặt dày thứ nhất không ai dám giành thứ hai.
“Tôi là đang theo bảo vệ em đấy!”
“Bảo vệ tôi?” - Điền Tranh bật cười - “Tôi cần gì mà phải cần anh bảo vệ chứ?”
“Em không nhớ việc xảy ra hôm trước à? Hơn nữa, xung quanh em rất nhiều âm khí. Không tốt một chút nào!”
Điền Tranh bĩu môi:
“Anh nói cứ như mình là pháp sư trừ tà ấy.”
Hứa Vĩ không che giấu, cười hỏi:
“Nếu đúng là vậy, em có tin không?”
Điền Tranh cười một tiếng sau đó liền thay đổi sắc mặt, quăng cho Hứa Vĩ một từ:
“Không!”
Rồi cô quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn đường, hàng cây xanh vụt qua rất nhanh. Phía xa xa, Điền Tranh nhìn thấy một bóng trắng với hàm nanh nhọn hoắc, đôi mắt trắng dã nhìn cô. Xe càng chạy đến gần, hình ảnh bóng trắng ấy càng rõ mồn một.
Tay cô bất giác nắm chặt lấy tay Hứa Vĩ, quay đầu về phía anh ta, mắt nhắm nghiền lại. Hứa Vĩ thấy người bên cạnh có điều không ổn, anh ta khẽ hỏi:
“Em làm sao vậy?”
Điền Tranh đáp nhưng không mở mắt:
“Tôi vừa nhìn thấy người hôm trước muốn giết tôi. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt như rất căm thù tôi vậy.”
Hứa Vĩ cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình run rẩy, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu mà chính anh ta cũng không rõ. Hứa Vĩ đặt tay còn lại lên tay Điền Tranh, trấn an:
“Đừng sợ! Chỉ cần có tôi ở đây, không ai dám làm hại đến em đâu!”
Điền Tranh hơi hé mắt ra nhìn, bắt gặp Hứa Vĩ đang cũng đang nhìn mình. Cô vội rút tay lại, hắng giọng một cái:
“Cảm ơn anh."
Điền Tranh chỉ xem Hứa Vĩ là bạn nhưng sao cô luôn có cảm giác người này không hề xem mình là bạn. Điền Tranh là một người khá nhạy về chuyện tình cảm, ai đối xử với mình như thế nào cô cảm nhận rất rõ. Chẳng qua là cô cố gắng tỏ ra bản thân không biết, để tránh hai bên phải khó xử.
Cả hai xuống xe buýt, đi được một đoạn thì có một bà lão đi ngược chiều va phải Điền Tranh.
“Xin lỗi cô có sao không?” - Bà lão hốt hoảng đỡ lấy Điền Tranh, xem xét.
“Dạ, con không...”
“Cẩn thận!”
Nhân lúc Điền Tranh sơ ý, bà lão kia rút trong túi ra một con dao bấm tính cắm vào ngực Điền Tranh nhưng Hứa Vĩ đã tinh ý phát hiện, anh ta giơ chân đá mạnh vào cổ tay bà ra khiến con dao văng xa. Bà lão ấy lúc này biến thành một con quỷ dữ tợn giơ tay bóp lấy cổ Điền Tranh nhưng vừa chạm vào cổ cô, bà ta liền ré lên, rụt tay lại, cả hai tay đều bị bỏng rộp đến mức tựa như sáp chảy.
Trong khi Điền Tranh vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang, sợ hãi thì Hứa Vĩ dùng tay bịt mắt Điền Tranh, tay còn lại lấy ra một lá bùa vo tròn nhắm chuẩn xác bắn vào người con quỷ kia. Linh hồn ấy bị hút vào trong lá bùa. Hứa Vĩ xoè tay, lá bùa lập tức bay vào tay anh ta.