Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 21: Trở Mặt




Mặc dù Lục Nguyên đã nói tối nay sẽ đến nhưng Điền Tranh đợi đến hơn mười giờ vẫn không thấy. Cô đi qua đi lại trong phòng, tay cầm chặt điện thoại quyết định gọi cho anh.



Tiếng chuông reo ba lần mới có người nhấc máy.



“Lục Nguyên?”



Điền Tranh không nghe bên kia nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở thều thào. Cô áp chặt điện thoại vào tai hỏi cho rõ.



“Tôi đây! Em có chuyện gì sao?”



Lục Nguyên bây giờ mới lên tiếng, giọng anh có chút gì đó không ổn lắm, dường như là đang kìm nén cơn đau đang dày vò từ bên trong.



Điền Tranh nghe liền nhận ra sự bất thường, cô lo lắng hỏi:



“Anh sao vậy? Em nghe giọng anh không ổn, có chuyện gì sao?”



Lục Nguyên ho khan, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói hết sức bình thường nhất có thể để Điền Tranh không phải lo:



“Em nhạy cảm quá rồi! Tôi vẫn ổn.” - Anh đánh sang chuyện khác - “Mà em chưa trả lời câu hỏi của tôi, em gọi tôi có chuyện gì sao?”



Điền Tranh ấp úng, tay còn lại bất giác đưa lên vịn điện thoại để lấy sự can đảm:



“À, cũng không có gì quan trọng tại anh có nói tối nay sẽ đến nên em...”



Lục Nguyên cười, tiếng cười trầm thấp qua điện thoại xuyên thẳng vào tim Điền Tranh.



“Tôi xin lỗi vì lỡ hẹn nhưng hôm nay có lẽ tôi không đến được. Hôm khác tôi sẽ bù cho em. Em ngủ sớm đi.”



Điền Tranh có hơi thất vọng, cô ỉu xìu đáp:



“Em biết rồi. Anh ngủ ngon."



“Ngủ ngon."



Điền Tranh cúp máy, cô thở dài kéo áo khoác lại rồi lên giường nằm.



Vốn dĩ tính nói cho Lục Nguyên nghe chuyện xảy ra sáng nay để xem phản ứng của anh thế nào. Thế nhưng anh lại không đến, xem ra cô đành phải đợi rồi.



Lăn qua, lộn lại đến gần mười hai giờ Điền Tranh mới mang theo tâm trạng sầu não chìm vào giấc ngủ.



***



Lục Nguyên ngồi trên bậc đá cao để hấp thu nguyên khí từ những linh hồn khác. Hôm nay anh dùng nội công để giúp Điền Tranh nên nguyên khí hao tổn không ít. Chuyện này xảy ra nằm ngoài dự tính của Lục Nguyên, vì vậy anh đành thất hứa với cô.



“Lục Nguyên, để em giúp anh!”



Dạ Lan dù biết Lục Nguyên vì Điền Tranh mà tự khiến bản thân hao tổn nguyên khí, cô ta có chút không vui nhưng nhìn anh như vậy, cô ta càng không cam lòng bỏ mặc.



“Không cần! Tôi tự làm được!”



Lục Nguyên không ngần ngại khước từ thẳng mặt Dạ Lan khiến cô ta tức giận hét lên:



“Tại sao anh cứ năm lần bảy lượt cứu cô ta làm gì? Cô ta có gì đáng để anh phải hi sinh bản thân như vậy chứ?”



“Câm miệng! Tôi muốn làm gì cần phải hỏi ý kiến của em sao? Em nên nhớ, người tôi yêu trước sau chỉ có Ảnh Nhược. Em mãi mãi cũng không thay thế được vị trí của cô ấy.”



“Vậy rốt cuộc Lục Nguyên anh xem em là gì? Mấy trăm năm qua Dạ Lan này đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện cũng không bằng sự trở lại của cô ta?”



Dạ Lan điên cuồng hất đổ hết những lọ chứa đựng linh hồn kia, cô ta hút hết vào miệng, không chừa cho Lục Nguyên một chút gì, dù là linh hồn bé nhất.



Cô ta làm vậy là muốn anh không còn sức lực để đi kiếm Điền Tranh.



“Đúng! Tôi cảm kích em nhưng em đừng nhầm lẫn giữa cảm kích và tình yêu. Tôi nhớ mình đã từng nói rất rõ, em đừng ôm mộng sẽ thay thế cô ấy. Em không bằng!”



“Anh...” - Dạ Lan nghiến răng, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ, gương mặt trắng xác thêm vài đường gân máu trông rất đáng sợ - “Vậy thì anh đừng hối hận!”



Nói rồi Dạ Lan biến mất, Lục Nguyên đặt tay lên ngực, vẻ mặt bình tĩnh khi đối diện với Dạ Lan thay bằng vẻ mặt đau đớn. Anh nhìn những lọ linh hồn trống rỗng đã bị Dạ Lan hút hết, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, sai Tiểu Cầu đi kiếm những linh hồn khác về.



Chết tiệt! Một lần dùng phép bằng mười lần dưỡng lại nguyên khí, còn phải chịu đựng cơn đau từ sâu bên trong. Nhưng vì Điền Tranh, anh hoàn toàn chấp nhận được.



“Bố! Bố làm sao vậy ạ?”



Lục Ngạn từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Lục Nguyên đang ngồi chống một tay xuống đất, một tay ôm ngực, vẻ mặt trắng bệch, cậu bé liền chạy đến bên cạnh hỏi.



“Bố không sao! Con ra ngoài chơi đi!” - Lục Nguyên không muốn để Lục Ngạn nhìn thấy mình trong bộ dạng thảm hại như vậy.



“Hôm nay bố không đi gặp mẹ ạ?”



“Hôm nay mẹ con bận. Hôm khác bố sẽ dẫn con đến gặp mẹ nhé!”



Lục Nguyên xoa đầu cậu bé, Lục Ngạn nghe thế liền cười tít mắt:



“Bố hứa rồi đấy! Con ra ngoài chơi với A Du đây.”



Lục Ngạn hí hửng chạy ra ngoài chơi với đám tiểu quỷ A Du, còn rất vui vẻ kể cho bọn họ nghe về người mẹ xinh đẹp của mình.



Lục Nguyên chỉ biết lắc đầu. Nhưng kể cũng tội cho Lục Ngạn, cùng anh đợi mấy trăm năm mới gặp lại Điền Tranh, đương nhiên là thằng bé chỉ muốn ngày ngày gặp cô để thoả nỗi nhớ mong. Mặc dù với hình dạng của Tiểu Cầu, Lục Ngạn vẫn vui vẻ chấp nhận. Có thể thấy, dù chỉ là một đứa trẻ nhưng tình mẫu tử của cậu bé dành cho Điền Tranh thực sự rất lớn.