Lục Nguyên và Tiểu Cầu trở về Quỷ Ngục. Tiểu Cầu liền trở lại thành cậu bé Lục Ngạn lém lỉnh, hôm nay có phần vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều.
“Con hài lòng chưa?”
Lục Ngạn nhe răng cười hì hì ôm lấy người anh:
“Dạ, mẹ thật là đẹp! Thật là tốt bụng! Lúc nãy mẹ còn ôm con nữa.”
Vì biết anh hôm nay sẽ đi gặp Điền Tranh nên Lục Ngạn sống chết đòi theo. Lục Nguyên không đành lòng nên đành dẫn theo Lục Ngạn trong bộ dạng của Tiểu Cầu.
“Có thích không?” - Lục Nguyên bế Lục Ngạn lên, khảy nhẹ lên mũi cậu bé, cưng chiều hỏi.
“Dạ có! Khi nào thì mình mới được ở với mẹ vậy bố?”
“Con đợi một thời gian nữa nhé!”
Lục Nguyên thở dài. Từ lúc gặp lại Điền Tranh, không biết đây là lần thứ bao nhiêu thằng bé hỏi anh về vấn đề này nhưng anh vẫn không có câu trả lời chính xác mà chỉ ợm ờ cho qua. Vì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết là mình và Điền Tranh có cơ hội ở bên nhau hay không. Lục Nguyên chỉ sợ âm dương cách trở, có duyên không phận.
Dạ Lan đứng một góc nhìn hai người họ vừa đi gặp Điền Tranh về miệng cười không ngớt. Cô ta nắm chặt tay, móng nhọn đâm vào lòng bàn tay nhưng cô ta không có cảm giác đau. So với chút vết thương nhỏ này thì có là gì so với trái tim đang rỉ máu của cô ta.
“Tôi đã cảnh cáo cô nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai. Vậy thì đừng trách Dạ Lan này độc ác!”
Mắt thấy Lục Nguyên bước đến, cô ta liền thay đổi sắc mặt vui vẻ, đi đến ôm lấy tay anh, nghiêng đầu hỏi:
“Anh và Tiểu Ngạn vừa đi đâu về thế?”
Lục Nguyên gạt tay Dạ Lan xuống, trả lời nhưng không nhìn cô ta:
“Biết rồi thì đừng hỏi!”
Dạ Lan hơi chột dạ, mỉm cười lảng sang chuyện khác:
“Anh đã ăn gì chưa? Em kiếm gì cho anh ăn nhé!”
“Cảm ơn nhưng tôi không đói.”
Lục Nguyên về phòng đóng cửa, để lại cô ta với ánh mắt căm phẫn ở phía sau.
Dạ Lan về phòng dùng hết sức bình sinh để hét lên thật to, như muốn giải toả nỗi uất ức trong lòng.
“Lục Nguyên! Tại sao lại luôn tránh né em! Aaaaaa!”
Dạ Lan đối với Lục Nguyên chính là kiểu yêu đến chết vẫn đâm đầu yêu. Cho dù anh có lạnh nhạt hay thế nào với cô ta, cô ta vẫn một lòng một dạ hướng về anh. Dạ Lan yêu anh từ rất lâu và cũng vì anh, cô ta nguyện trở thành quỷ dữ.
Lục Nguyên tuy không chấp nhận tình cảm của Dạ Lan, nhưng anh cũng chưa từng lạnh nhạt với cô ta đến mức một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn. Chỉ từ khi Điền Tranh xuất hiện trở lại, mọi sự chú ý của Lục Nguyên đều chỉ hướng về một mình cô, còn Dạ Lan bị bỏ xó chẳng màng đến.
Nên cô ta hận Điền Tranh, cũng không có gì sai.
Dạ Lan ngồi khoanh chân trên thềm đá luyện phép. Trước mặt cô ta là những chiếc lọ nhỏ đã mở nắp, khi cô ta giơ hai tay lên, những linh hồn trong chiếc lọ đó liền bay ra.
Lần trước cô ta cho người ám hại Điền Tranh nên Lục Nguyên dần kiểm soát mọi hành động của cô ta khiến cô ta không thể ra tay được nữa.
Dạ Lan vừa tìm được một loại phép thuật có thể tránh được sự kiểm soát cũng như khống chế được sức mạnh và điều khiển được Lục Nguyên, nhưng do phép khó và Lục Nguyên rất mạnh nên cô ta luyện mãi vẫn không xong. Lần nào cũng bị dội ngược khiến bản thân phải chịu tổn thương.
***
Lục gia,
Lục Nhàn về đến nhà liền chạy ngay vào phòng làm việc kiếm chồng mình. Hạ Bân đang xem sổ sách thì Lục Nhàn kéo tay ông ra ghế ngồi trong khi ông đang không hiểu chuyện gì.
“Ông, hôm nay tôi đã gặp được cô gái đó.”
“Cô gái nào?” - Hạ Bân khó hiểu.
“Thì cô gái tôi kể với ông về giấc mơ hôm qua tổ tiên đã báo mộng cho tôi đó.”
Mắt Hạ Bân trợn trắng:
“Bà nói thật sao?”
Lục Nhàn gật đầu chắc nịch.
“Không thể sai được! Tên tuổi và cả nốt ruồi son ở ngón áp út đều đúng cả. Mà cô ấy rất xinh đẹp nha, tôi nhìn còn phải mê nữa.”
“Chuyện này thật khó tin!”
Lục Nhàn nhắc đến giấc mộng hôm qua còn phải nổi da gà. Bà mơ thấy một chàng trai rất trẻ xưng là Lục Nguyên - dòng tộc của Lục gia báo cho bà biết ngày mai sẽ có một cô gái đến xin việc. Bảo bà ấy ngoài trừ cô gái có những đặc điểm nêu trên ra thì không được nhận ai hết, lương bổng trả theo cấp số nhân vì cô ấy sẽ giúp cho cửa hiệu ngày càng đông khách hơn.
Người đó nói xong liền biến mất, Lục Nhàn cũng giật mình tỉnh dậy, trên trán bà lấm tấm mồ hôi. Lục Nhàn chưa từng nằm mơ thấy điều kì lạ như vậy, khi Điền Tranh xuất hiện đúng như trong mơ, nội tâm bà liền run rẩy.
Chuyện này kể ra chắc cũng không ai dám tin.
“Đi thôi!”
Hạ Bân kéo tay Lục Nhàn, bà ngơ ngác hỏi:
“Đi đâu?”
“Thắp nhang cho tổ tiên.”
“Ờ ờ.”
Hai vợ chồng mở cửa vào một căn phòng cũ kĩ, trong phòng có hai bàn thờ một lớn một nhỏ. Ảnh thờ ngày xưa chỉ là một bức tranh hoạ nét hơi mờ nhìn không rõ được nét mặt. Lục Nhàn thường xuyên vào thay hương quả, cũng hay nhìn lên bài vị của tổ tiên nhưng không thấy có gì đặc biệt. Nay bà nhìn thật kĩ mới ngỡ ngàng nhận ra người trong ảnh, người đó... chẳng phải là người đã báo mộng cho bà sao?
Còn bài vị trẻ con bên cạnh, Lục Nhàn nghe nói là của con trai Lục Nguyên. Nguyên nhân họ chết đến bây giờ vẫn là một ẩn số.
Lục Nhàn cầm cây nhang khấn:
“Lục tổ, chúng con đã nhận cô ấy rồi. Có gì không phải mong Lục tổ chỉ dạy thêm.”
Hạ Bân cũng thành tâm khấn theo:
“Vợ con nói phải, có gì mong Lục tổ hãy giúp đỡ Lục gia. Chúng con xin mang ơn người.”
Hai vợ chồng thắp nhang xong liền đi ra, cả hai bám dính lấy nhau khi cảm giác có ai đó đứng sau lưng nhìn theo họ. Bức ảnh người lớn cùng trẻ con trên bàn thờ đồng loạt nở nụ cười.