Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 13: Dục Vọng Chiếm Hữu (H)




Khi về đến chỗ ở của Điền Tranh, Lục Nguyên liền thoát khỏi xác cô. Điền Tranh lại trở về bộ dáng bị trúng thuốc, ôm người rên rỉ.



Nhìn thấy Lục Nguyên, lí trí liền quên mất hỏi rằng tại sao anh lại có mặt ở đây, trong mắt cô bây giờ chỉ đắm chìm trong dục vọng.



Điền Tranh bạo gan ôm lấy Lục Nguyên, đẩy anh xuống giường. Môi tìm đến miệng anh mà hôn, tay không yên phận cởi từng nút áo của đối phương.



Lục Nguyên nhìn người trước mặt vì trúng thuốc ái tình làm càn, anh biết cả người cô đang rất khó chịu nhưng lại ác ý muốn trêu đùa một chút.



“Điền Tranh, em muốn ăn tôi?”



Anh ngồi dậy nắm lấy hai tay Điền Tranh, nheo mắt hỏi.



Điền Tranh ngồi trong lòng Lục Nguyên, hai chân quắp lấy eo anh. Ánh mắt Điền Tranh lúc này đã mờ đục, nhìn khuôn ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo sơ mi trắng đã bị cô cởi hết hai nút, nước miếng tự động trôi xuống cổ họng.



“Tôi... tôi khó chịu lắm! Cùng lắm tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!” - Điền Tranh khổ sở nói.



“Em có biết tôi là ai không?”



Dù biết cô bị trúng thuốc, anh vẫn muốn xác định xem người cô sẽ dâng hiến tấm thân này là ai. Không muốn cô vì sự điều khiển của thuốc mà mất đi nhận thức.



“Tôi biết... mà. Anh là... Lục Nguyên.”



Hài lòng với câu trả lời này, Lục Nguyên đổi khách làm chủ, xoay người Điền Tranh đè xuống thân.



Đèn tắt, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ. Lục Nguyên say sưa hôn cô, anh phất tay một cái thân thể hai người đều trần trụi dính sát vào nhau.



Tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm trong căn phòng ngập tràn mùi vị hoan ái khiến người nghe thấy phải đỏ mặt tía tai.



“Ưm... Lục Nguyên...”



“Ảnh Nhược, tôi rất nhớ em!”



Lục Nguyên khẽ thì thầm bên tai Điền Tranh, anh biết lúc này cô bị dục vọng chiếm lấy nên hoàn toàn không để ý đến lời nói của anh. Điền Tranh mờ mịt nhìn chàng trai đang ra vào thân mình, từng giọt mồ hôi rơi trên chiếc bụng bằng phẳng của cô. Người đó thật đẹp! Lại có chút mờ ảo không thật. Điền Tranh biết thân dưới đau như thế không phải là nằm mơ. Nhưng Điền Tranh không hối hận vì đã trao thân cho anh, chính cô cũng không rõ tại sao. Chỉ cảm giác rằng anh rất quen thuộc!



Lục Nguyên cúi xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp nhiễm tầng hồng nhạt, cánh môi hé mở, trên trán lấm tấm mồ hôi. Lục Nguyên dùng tay vén tóc vài sợi tóc bết dính bên mặt cô rồi đưa lưỡi vào trong miệng cô hút lấy mật ngọt.



Một tay anh lần mò tới bên ngực, xoa nắn nhẹ nhàng. Điền Tranh bấu chặt lấy tấm lưng dài rộng, cả người lên xuống theo từng nhịp điệu của Lục Nguyên.



Lục Nguyên ngẩng mặt nhìn cô gái trước mắt đã bị cơn ái tình dạy hư, nở nụ cười yêu mị hỏi:



“Có thích không?”



Điền Tranh thành thật trả lời:



“Thích... lắm...”



“Ôm cổ tôi!”



Điền Tranh nghe lời liền ôm lấy cổ Lục Nguyên. Anh ra vào nhanh hơn, khi cao trào đã đến, anh đâm một cú quyết định, sau đó gục xuống người ôm lấy Điền Tranh lúc này cơ thể đã xụi lơ không còn biết gì nữa.



Lúc Điền Tranh tỉnh dậy đã quá trưa, bên cạnh không có ai. Cô uể oải ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức không thôi, thân dưới vẫn còn dư âm hôm qua.



Mắt cô chạm ngay tờ giấy note trên bàn cạnh giường. Điền Tranh cầm lên xem, vài dòng chữ như rồng bay phượng múa được viết rất đẹp mắt.



“Tôi có việc gấp phải đi. Nhưng em yên tâm, tôi không trốn tránh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!”



Ký tên: Lục Nguyên



Điền Tranh bất giác mỉm cười, cô để tờ giấy lại chỗ cũ rồi mở ti vi lên, sau đó đi vào nhà vệ sinh.



Cô cảm thấy Lục Nguyên có gì đó rất lạ, cảm giác như anh không giống người bình thường. Chẳng hạn như việc hôm qua anh làm sao có mặt ở đây và làm thế nào mang cô về lại nhà mình?



Nhưng cô vẫn thấy may mắn vì Lục Nguyên đã đưa mình về đây. Chứ nếu không cô đã bị cái tên có dáng vẻ đạo mạo kia và người đồng nghiệp mà mình tin tưởng hãm hại.



“Rạng sáng hôm nay, chúng tôi phát hiện một thi thể ở bìa rừng đã bị một bầy sói tấn công. Nạn nhân được xác định là một chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi đi cắm trại cùng một nhóm bạn. Hiện tại cảnh sát đang có mặt để lấy lời khai của từng người.”



Điền Tranh đang đánh răng, nghe thấy tin tức liền đi ra xem. Bàn chải vẫn còn trong miệng, bọt kem trắng xoá nhiễu vài giọt xuống nền nhà. Cô nhìn khu rừng trên ti vi, đó chẳng phải là khu rừng mà cô cùng mọi người đã đến hay sao?



Trong khu rừng đó... có sói?



Người phóng viên đứng trước màn hình vẫn luyên thuyên đưa tin nhưng không có từ nào lọt vào tai Điền Tranh. Mắt cô nhìn về phía sau chị gái phóng viên kia, bên cạnh thi thể đó là một bộ quần áo và một đôi giày rất quen thuộc...



“Không thể nào...”



Điền Tranh lắc đầu, đôi mắt mở to không thể tin và cũng không thể tưởng tượng được chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra. Cô vội vàng đi súc miệng rồi sửa soạn, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.



Điện thoại Điền Tranh reo lên, là số lạ.



Không biết bên kia nói gì, Điền Tranh tức tốc chạy đến hiện trường vụ án.