Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 1: Giấc Mơ Kì Lạ




Điền Tranh từ khi sinh ra đã ấn định là người có thể nhìn thấy được linh hồn. Khi bé, cô thường thấy những bóng trắng lởn vởn xung quanh mình, và tất nhiên cô rất thích thú với điều đó vì tâm trí non nớt nghĩ rằng đó là những người bạn chơi đùa với mình.



Nhưng lớn lên, khi đã tìm hiểu và biết được sự thật rằng những “người” cô nhìn thấy và vui đùa lúc nhỏ là linh hồn người chết, cô đã rất sợ hãi và đã gặp ác mộng suốt một thời gian dài.



Điền Tranh từ nhỏ là một cô nhi, trời phú cho cô gương mặt xinh đẹp động lòng người. Mẹ cô là một bà mẹ đơn thân, nhưng vì sinh khó nên đã qua đời từ khi cô mới lọt lòng. Điền Tranh được đưa tới cô nhi viện, những đứa trẻ khác thấy cô thường cười đùa một mình nghĩ rằng cô bị điên và xa lánh cô. Chỉ có mẹ Miên - người trông coi cô nhi viên và nuôi dưỡng các trẻ em là hiểu rõ Điền Tranh có đôi mắt âm dương.



Năm tám tuổi, có lần Điền Tranh chơi gần bờ hồ, cô cảm nhận được rằng mình đã bị ai đó cố tình đẩy xuống. Điền Tranh không biết bơi, cô ngoi lên ngụp xuống tìm không khí. Lúc ngoi lên mặt nước cô thấy một bóng đen đứng ngay gốc cây nhìn mình cười rất quái dị, “người” đó còn đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một vòng tay ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này... lại lạnh như băng.



“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”



Đó là câu nói của người cứu cô. Lúc Điền Tranh tỉnh lại, bên cạnh cô là mẹ Miên đang lo lắng. Cô hỏi mẹ ai là người cứu mình, nhưng mẹ chỉ nói là thấy cô nằm bất động bên bờ sông nên vội vàng đưa cô đến bệnh viện.



Năm Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân thực.



Khi Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.



“Ưm... ưm... đừng...”



Điền Tranh thật muốn kêu la, nhưng những lời phát ra như tiếng mời gọi người đó, cô cảm nhận được vật nam tính của hắn đang dần lớn lên, chọt vào vùng nhạy cảm của mình.



Cô sợ hãi khép chặt hai chân vào nhau, muốn đẩy người đó ra nhưng hai tay đã bị nắm chặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có khả năng kháng cự.



Người đó nở nụ cười trầm thấp như trêu ghẹo.



Tiếng người đó thì thầm bên tai Điền Tranh, một giọng nói nam tính, ấm áp nhưng đầy sự chiếm hữu và trong tiềm thức cô cảm nhận giọng nói ấy rất quen:



“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!”



Tô Ảnh Nhược? Điền Tranh nhíu chặt mày suy nghĩ nhưng giờ phút này, cô chẳng còn tâm trạng để thắc mắc.



“Ưm... tôi khó chịu...”



Điền Tranh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng không nghe lời. Đối với sự tiếp xúc ấy lại chẳng bài xích, ngược lại cũng chẳng biết tại sao, cô lại thuận ý.



Sáng hôm sau Điền Tranh giật mình thức dậy, cô nhìn thân thể mình rồi nhìn xung quanh, thấy không có gì thay đổi, quần áo trên người vẫn còn nguyên. Cô thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là giấc mơ.



Lúc bước xuống giường, mắt Điền Tranh rơi vào vệt máu màu đỏ trên ga giường trắng, cô hoảng hốt thốt lên:



“Không phải chứ? Đêm qua... lẽ nào là sự thật?”



Lúc này cô cảm thấy nơi đầu ngón tay mình hơi rát, đưa lên mới thấy nó đã bị chảy máu từ lúc nào. Nhờ vậy mà Điền Tranh mới có thể nhẹ lòng vì cô nghĩ, vệt máu trên ga giường chính là do ngón tay cô quệt trúng.



Từ năm mười bảy tuổi, Điền Tranh đã xin phép mẹ Miên để cô được ra riêng đi làm. Vì công việc cô có khi về trễ, còn mấy đứa nhỏ thì ngủ rất sớm. Hơn nữa, mẹ Miên lúc nào cũng đợi cô về mới chịu đi ngủ. Cô lo mẹ lớn tuổi, không muốn mẹ phải cực nhọc như vậy nên quyết định dọn ra riêng. Mẹ Miên ban đầu không đồng ý, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy bà cũng đành thôi.



Điền Tranh năm nay đã hai mươi hai tuổi, hiện cô đang làm nhân viên phục vụ cho một tiệm trà sữa. Chỗ làm của Điền Tranh cách khu nhà cô không xa, bắt xe buýt đi chừng mười lăm phút là tới.



Như mọi ngày Điền Tranh đứng đợi xe buýt đến. Vừa bước lên xe, Điền Tranh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô tìm cho mình một chỗ ngồi, đúng lúc cô soát vé đi tới. Điền Tranh cảm nhận được một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người soát vé ấy gương mặt trắng bệch lại có chút vô hồn đang nhe răng cười với cô, nụ cười có chút quái dị.



“Cảm ơn.”



Điền Tranh đưa tiền rồi nhận vé, cô kéo áo khoác lại để bớt lạnh nhưng cô không phải lạnh từ bên ngoài vào, mà chính là từ bên trong ra.



Từ lúc Điền Tranh lên xe, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ, như nhìn một người hoàn toàn không bình thường. Cô khó chịu liền lấy khẩu trang đeo vào, được một lúc thì xe buýt cũng dừng lại.



Điền Tranh nhanh chóng bước xuống, cô hiếu kì quay lại nhìn người soát vé. Cô ta vẫn giữ bộ mặt như cũ, lần này còn giơ tay lên vẫy vẫy cô như chào tạm biệt.



“Ây, mới sáng ra đã gặp rồi.”



Điền Tranh rùng mình một cái rồi đi nhanh vào tiệm.