Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả

Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả - Chương 5: Cạm bẫy




Vào lúc hai giờ, Miểu Miểu sau khi khóc đến đỏ cả mắt, cô đã chuẩn bị xong hành lý. Nhưng trằn trọc mãi vẫn ngủ không được. Cô thầm mắng Minh Ngũ ngàn lần, nhưng vẫn không nỡ rời đi.



Có lẽ anh không thích cô. Nhưng nghĩ đến chuyện sau này anh chỉ có một mình, một mình lặng lẽ đến vậy mà phiêu bạt chân trời, cô ngược lại sẽ càng buồn hơn, buồn hơn cả việc cô biết anh không thích mình.



Đúng vào lúc này, cô nghe thấy những âm thanh nhỏ kỳ quái vang lên.



Có người! Cô lập tức từ trên giường bật dậy.



Căn hộ này trang bị hệ thống phòng ngự tiên tiến nhất, có thể lọt vào đây thật sự không đơn giản. Từng có một lần, kẻ thù của Minh Ngũ lén tập kích vào nửa đêm. Đợi đến lúc Miểu Miểu nghe thấy tiếng động rồi vọt ra phòng khách, liền nhìn thấy những kẻ đánh lén nằm bò trên đất mà rên rỉ. Lúc đó, Minh Ngũ đứng dưới ánh trăng, thản nhiên kéo bọn chúng ra đến cửa rồi ném hẳn ra ngoài.



Miểu Miểu nắm lấy khẩu súng lục, nhấn vào công tắc bên giường, bức tường ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách lập tức xuyên thấu. Đương nhiên là chỉ có thể nhìn từ một chiều. Cô sợ hãi lại kinh ngạc. Phòng khách chỉ có dư quang ảm đạm, năm tên người máy hình người toàn thân nạm kim loại, trang bị vũ trang hạng nặng, đôi mắt rực rỡ trong bóng đêm.



Nhưng cô lại không nhìn thấy Minh Ngũ? Điều anh không thích nhất chính là có người bước vào nhà, hôm nay tại sao lại không có hành động gì?



Dù cho kẻ thù mạnh mẽ ở phía sau, nhưng lúc Miểu Miểu bước vào phòng của Minh Ngũ, cô vẫn sợ đến ngây người.



Phòng của anh đen tối tịch mịch giống như con người của anh. Trên tường vẫn như mọi khi, treo toàn những vũ khí đủ loại, cưỡng chế dữ tợn. Trên chiếc giường lớn, bóng dáng mạnh mẽ quen thuộc đó, co ro như đứa trẻ, run rẩy dữ dội.



Sắc mặt của anh còn u ám hơn cả bóng đêm, đôi mắt nhắm nghiền. Trên trán và cổ lộ ra gân xanh. Cơ thể của anh run lên như cầy sấy, không chỉ có hàm răng đang vật lộn với nhau, xương cốt toàn thân tựa hồ đêu phát ra tiếng động.



"Có người xâm nhập..." Từ kẽ răng của anh phát ra vài chữ, đưa tay muốn nắm lấy cây súng nơi đầu giường, nhưng lại nắm phải một khoảng không.



Anh bệnh rồi... nhận thức này vọt vào đầu làm Miểu Miểu chấn động mạnh. Một năm qua, anh chưa từng yếu đuối như vậy, không có ai đấu lại anh, vậy tại sao hôm nay lại thế này?



Nhưng vẫn còn chưa kịp hỏi.



Nhìn thân hình cao lớn nhưng yếu đuối của anh cuộn tròn, nhìn dung mạo tinh khiết tựa ánh trăng của anh, trái tim Miểu Miểu cảm thấy đau nhói tột cùng.



"Anh có thể nhìn em chết." Cô lẩm bẩm: "Nhưng em thì không thể."



Là từ lúc nào, ánh mắt của em đã không thể rời khỏi anh, không thể rời khỏi bóng dáng chàng thiếu niên lạnh lùng, trầm mặc này?



Dù cho anh không thích em, em cũng không thể bỏ mặc anh.



Mười lăm phút có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài. Miểu Miểu dựa vào cửa phòng Minh Ngũ, thở dốc từng hơi. Cô lờ mờ nghĩ bản thân bây giờ nhất định rất hôi thối, cả người đầm đìa mồ hôi và máu, nhưng cô càng muốn lây mùi hôi thối này cho Minh Ngũ.



Cô tìm được thuốc hạ sốt trong hộp y tế, nhét vào miệng của anh. Anh hôn mê, nhưng hàng mày vẫn nhíu chặt. Toàn thân anh nóng như lửa đốt, cô muốn ra ngoài tìm đá để giúp anh chườm, nhưng bây giờ đến sức lực để bước ra ngoài cũng không còn.




Có phải cô sắp chết rồi không?



Cô ngã gục ngay cạnh cơ thể vẫn đang run rẩy kịch liệt của anh, ôm lấy anh từ phía sau, cùng nhau chìm vào cơn hôn mê bất tận.



Miểu Miểu tưởng rằng bản thân sẽ chết, nhưng không ngờ đã có thể tỉnh lại vào hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi, tinh thần của cô cũng không tệ. Cô nằm trên giường của Minh Ngũ, trên người đắp một tấm chăn mỏng, vết thương trên người đều đã qua xử lý cẩn thận, còn anh lại không thấy đâu nữa.



Trong lòng cô rất phức tạp.



Anh giúp cô xử lý vết thương. Điều này có nghĩa là anh đã thấy hết thân thể cô. Tưởng tượng bàn tay của anh từng tiếp xúc toàn thân mình, mặt cô bắt đầu nóng hừng hực.



Nhưng vẫn không nhịn được mà thất vọng. Anh có thể nhìn cô chết, làm sao có thể thích mình được.



Anh là một người dịu dàng tinh tế biết mấy. Nhưng... anh không thích cô.



Cô quyết định đợi anh trở về sẽ từ biệt anh, rời khỏi nơi này.



Nhưng không ngờ cô phải đợi đến năm ngày. Trong thời gian này còn có một nhiệm vụ đơn giản nhưng thù lao hậu hĩnh, cô liền nhận lấy. Đến tối ngày thứ 5, anh trở lại.




Lúc đó Miểu Miểu đã có thể bước xuống giường, cô đang ăn đồ mua từ bên ngoài về. Nhìn thấy anh bước vào nhà, thái độ rất tự nhiên hỏi: "Anh ăn không?"



Mặt anh lạnh như băng, ngồi xuống: "Sau thời hạn một năm, em mau đi đi."



Cô giật mình, vết thương chưa lành ở ngực mơ hồ dẫn đến cơn đau.



"Được, em đi." Mặc dù chúng ta đã nói trước với nhau, cùng nhau phiêu bạt chân trời.



Cô không còn ăn nổi nữa, đứng thẳng dậy, đi được vài bước, cô dừng lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm.



"Minh Ngũ, anh có từng thích em không?"



Có từng thích một cô gái cô độc đến từ một trăm năm trước? Một đứa nhóc vô gia cư như em?



Cơ thể anh đột nhiên run lên như bị điện giật.



Biểu cảm khó nói nên lời, anh nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên mặt anh. Nhưng không ngờ, những lời anh nói quả thật là lời cự tuyệt.




"Không... không thể nào." Anh nói: "Tôi làm sao có thể thích em."



Miểu Miểu cảm thấy toàn thân đều phải hứng chịu một cảm giác đau đớn thấu xương, nỗi đau này sâu đến mấy, thậm chí còn đau hơn cả đợt trọng thương mấy ngày trước.



Tuy sớm đã dự đoán được, nhưng lời nói của anh vẫn làm cô tuyệt vọng tột cùng.



"Không cần đợi đến một năm." Cô trầm giọng nói: "Làm xong nhiệm vụ, em sẽ rời khỏi đây."



Ba ngày sau khi thực hành nhiệm vụ cuối cùng, cô vẫn có chút lo sợ.



Cho nên khi cô đánh bại hai gã côn đồ, cứ tưởng rằng đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, lại phát hiện bản thân bị mười mấy tên người máy chiến đấu bao vây.



Thực lực cách xa nhau, cô bị vây hãm. Nhiệm vụ lần này căn bản không đơn giản như những gì đã miêu tả.



Đây là một cái bẫy.



Một người đàn ông có gương mặt khá quen mắt, đứng phía sau bọn người máy, ngữ khí nhẹ như gió: "Hi, người đẹp! Còn nhớ tôi không? Tôi là Triệu Nghịch."



"Tôi không quen anh."



Triệu Nghịch bật cười: "Từ Miểu Miểu... đúng là người phụ nữ xinh đẹp! Cô nói xem, nếu có cô trong tay, Minh Ngũ có ngoan ngoãn nghe lời, thay tôi giết chết đại anh hùng Phùng Chiêu không nhỉ?"



Miểu Miểu nhất thời hiểu được mọi chuyện! Là cái tên nhiều ngày trước tìm đến tận nhà! Thì ra nhiệm vụ lần này là một cái bẫy, nói không chừng chuyện người máy tập kích vào mấy ngày trước, cũng là kiệt tác của hắn.



"Anh ấy sẽ không đến!" Từ Miểu Miểu chắc nịch nói.



Anh từ chối cô, còn có thể nhìn cô chết đi, làm sao có thể vì cô chịu sự uy hiếp của người khác?



Triệu Nghịch lại không nghĩ như vậy, xua tay kêu người dắt Từ Miểu Miểu đi.



"Này! Nếu như anh ấy không lo đến tôi, anh phải thả tôi đi đấy!" Cô la lớn, Triệu Nghịch bật cười nắc nẻ, sau đó liền rời khỏi.



Lúc đó, Triệu Nghịch và cô không ngờ rằng, lần bắt cóc này, lại trở thành ngòi châm lửa cho "Chuyện tình Minh - Từ" nổi tiếng nhất trong lịch sử của thành đô.