Mỗi lần anh nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của mấy cô gái kia nhìn chầm chầm vào anh, Lâm Nhất Phàm đều là cảm giác bài xích tuôn trào, nhưng trong thâm tâm anh lại cầu mong một lần nhìn thấy Tống Dật Nhiên cũng như bọn họ , cũng một lần có thể nhìn anh như vậy.
Ai mà biết được cô luôn đáp lại sự mong mỏi kia bằng ánh mắt trong trẻo như nước trong giếng, nhưng lại chẳng thâm sâu khó lường mà là vô tội đến đáng thương.
Tống Dật Nhiên: "Em không có gì...Anh đừng nhìn em." Cô đột nhiên bị Lâm Nhất Phàm nhìn chầm chầm như vậy liền cảm thấy có chứ ngứa ngáy không quen lên tiếng nhắc nhở Lâm Nhất phàm.
Cô quen biết Lâm Nhất Phàm là khi anh ta vào đây làm việc. Lần đầu tiên gặp mặt là trước đây nữa năm, cô cũng là người mới đến trước anh ta không lâu. Mọi thứ đều rất thông thường, anh ta cần cô chỉ dạy cách làm việc, cô cũng muốn giúp người, là kiểu quan hệ có qua có lại cơ bản nhất.
Sau đó vì Tống Dật Nhiên nhìn ra được tính cách của Lâm Nhất Phàm cũng rất tốt, bọn đàn ông bằng tuổi của anh bây giờ quá tự cao tự đại. Là phú nhị đại trong truyền thuyết nhưng chưa bao giờ cô nhìn thấy Lâm Nhất Phàm mặt lạnh hay mắng người vô cớ, anh luôn rất dịu dàng dù có tức giận thì chỉ là nói một hai câu giận dỗi sau đó vẫn là tự mình dắt cô đi ăn cái gì đó xem như không có gì nữa.
Chính là vì Lâm Nhất Phàm quá đỗi dịu dàng từ lời nói đến hành động, nên có không ít cô gái đuổi theo anh ta. Tống Dật Nhiên cũng không phải nhìn không thấy, cô cũng không có ý định tranh giành với ai, cuộc sống của cô thế nào cô là người hiểu rõ hơn ai hết, người tốt như Lâm Nhất Phàm anh ta có thể tìm một người xứng đáng hơn cô gấp trăm lần.
Lâm Nhất Phàm: "Tại sao chứ?" Anh ủy khuất nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên trước mặt.
Người đàn ông gần ba mươi tuổi, nhưng chỉ vì do là dáng vóc thư sinh cao hơn mét tám của anh lại khiến cho Lâm Nhất Phàm nhìn chẳng khác gì một cậu sinh viên đại học vừa mới ra trường.
Ánh mắt dịu dàng vô đối nhìn người con gái bên cạnh, hiện tại, vô tình thu hút không biết bao nhiêu là đôi mắt đang dời trong tâm chú ý lên người của Tống Dật Nhiên khiến cho cô có chút không được tự nhiên. Cảm giác phía sau có chút nóng, giữa cơn nóng oi bức như lồng hấp của mùa hè vậy mà lưng của Tống Dật Nhiên chỉ vì mấy ánh mắt thâm sâu kia làm cho mồ hôi lắm tắm tuôn ra không ngừng.
Tống Dật Nhiên: "Phía sau của em có bao nhiêu là ánh mắt đang hừng hực lửa giận, đừng có nói với em là anh nhìn không ra." Cô nhỏ giọng nói với Lâm Nhất Phàm, người mù cũng nhìn ra được, Lâm Nhất Phàm anh là gì vậy?
Lâm Nhất Phàm: "Nhưng anh đâu có quan tâm đến bọn họ..." Anh uất ức cải lại.
Bọn họ chính là bọn họ, bản thân anh thấy cô thế nào không phải mới quan trọng hơn hay sao? Tống Dật Nhiên em có đang biết tôi nghĩ cái gì hay không?
Tống Dật Nhiên: "Nhưng mà em quan tâm." Không đợi cho Lâm Nhất Phàm nói hết một câu, cô đã chèn thêm vào một câu khác.
Sau câu nói kia cô cũng lặng lẽ, nhẹ nhàng cầm lấy cái khay đựng sách đi vòng một hướng khác muốn chuồng đi mất.
Lâm Nhất Phàm: "..." Anh tất nhiên là không để cho cô chuồng đi dễ dàng đến như vậy, anh đứng chặn ở lối đi, ánh mắt màu hổ phách xinh đẹp uất ức nhìn Tống Dật Nhiên như thể một đứa nhỏ bị ức hiếp.
Tống Dật Nhiên: "Là do em rất sợ bị người khác trừng mắt, mấy hôm trước có một lần như vậy rồi, người ta cứ xem em như kẻ thù ấy." Cô cũng khó xử nhìn chầm chầm vào Lâm Nhất Phàm trước mắt.
Cô hết cũng hết cách, hiện tại không khó nhìn ra được, dù là cô có nói thế nào thì anh cũng chính là không muốn hiểu cho cô. Cuộc đối kháng mắt với mắt rốt cuộc vẫn lại là Tống Dật Nhiên thua trước, cô đành phải ghé lại gần Lâm Nhất Phàm nhỏ giọng nói với anh.
Lâm Nhất Phàm: "Là ai vậy? Anh đi nói chuyện giúp em." Anh thì lại không nghĩ nhiều như vậy, so với giọng nói có như không lúc nảy của Tống Dật Nhiên, thì giọng nói lúc này của Lâm Nhất Phàm lại lớn hơn hẳn.
Đừng nói đến cái gì mà Nhất Phàm anh đi nói giúp cô, chỉ cần để người khác biết được cô nói ra chuyện này với anh, thì tám phần người ta sẽ nghĩ Tống Dật Nhiên cô là trà xanh trăm phần trăm không tạp chất, cái nhìn xấu thì không nói, mang tiếng xấu thì chỉ sợ không đi làm nổi nữa rồi.
Tống Dật Nhiên: "Cũng không cần đến mức đó, anh như vậy chỉ càng làm người khác không thích em." Cô hiện tại chỉ hận không có cái gì đó có thể may luôn cái miệng của Lâm Nhất Phàm lại, sớm biết anh ta không nghĩ quá nhiều thì cô đã không nói ra như vậy với anh ta.
Tống Dật Nhiên tức giận nhưng lại chẳng biết là nên phát tiết với ai đành phải im lặng xem như không nghe không thấy.
Lâm Nhất Phàm: "Nhưng mà anh...bỏ đi lần sau anh sẽ nói rõ với bọn họ." Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tống Dật Nhiên không tốt nên cũng không dám nói thêm chỉ đành im lặng một lúc, sau đó nghĩ ra gì đó lại mở miệng nói.
Lâm Nhất Phàm anh rất rõ ràng rành mạch, anh là thích Tống Dật Nhiên cô, tất cả mọi thứ anh đều muốn làm cho cô, mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống anh cũng muốn có cô cùng trải qua.
Ví như mấy tuần trước, là do anh chọc giận cô cãi nhau một lúc thì liền nhớ ra hôm đó chính là sinh thần của tiểu tổ tông này nên anh đã không lưu chút mặt mũi mà làm hòa với cô trước, sau đó còn dẫn cô đi ăn uống làm cho cô vui vẻ trở lại.
Anh là vì cô mà làm hết tất cả mọi thứ, lần đó nhìn thấy cô ở trong trường đại học, thành phố Thanh Long là nơi phân chia giai cấp rất rõ ràng, khu nhà của Tống Dật nhiên thế nào ai ai cũng rõ như ban ngày, hiển nhiên là anh càng không đến gần cô được, tìm hiểu người xa lạ mất cả một khoảng thời gian không nhỏ mới biết người đó hóa ra là làm việc ở cái thư viện này, Lâm Nhất Phàm liền không nghĩ nhiều nữa tự mình tách riêng với gia đình chuyển đến gần đây để sống.
Sau đó cùng với Tống Dật nhiên làm việc. Anh chỉ còn lại một bước cuối cùng chỉ còn thiếu mỗi việc là mang hết tình cảm suy tư, mang luôn cả tim cho cô xem thôi, nhưng Tống Dật Nhiên này đã bao giờ hiểu chưa? Anh đã rõ ràng như vậy! Bọn họ có ai còn không hiểu anh sẽ nói cho bọn họ hiểu!
Tống Dật Nhiên: "Có cái gì mà nói rõ với không nói rõ?" Cô nhìn thấy Lâm Nhất Phàm càng nói thì cô càng hiểu ra là anh vốn dĩ không biết ý tứ trong mấy câu nói kia của cô là gì, lại còn muốn trực tiếp nói rõ với người khác, chi bằng nói thẳng ra là cô đi mách lẻo để anh mắng người ta vậy! Lâm Nhất Phàm không có việc gì giỏi hơn việc chọc tức chết Tống Dật Nhiên cô.
Tống Dật Nhiên: "Ây da em nói đùa thôi, anh đừng để trong lòng." Giọng của cô thay đổi đến chóng mặt, khóe miệng dù miễng cưỡng vẫn cố nhếch lên cao tạo ra một nụ cười có chút giả chút thật, sau đó nói với Lâm Nhất Phàm, biểu thị rõ cô không cải với anh ta nữa, cả đời cũng không cải với anh ta nữa.
Tống Dật Nhiên nghĩ đi nghĩ lại một lúc sau đó lại nghĩ đến cô càng cứng rắn thì cái tên đầu gỗ này nhất định cũng sẽ càng ngày cứng miệng hơn, cho nên suy cho cùng vẫn chính là cô mềm mỏng với anh ta trước vậy.
Lâm Nhất Phàm: "Chỉ cần em vui là được." Anh nhìn thấy Tống Dật Nhiên vui vẻ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền vui vẻ nói lại.
Tống Dật Nhiên cũng cạn khô khốc, lời muốn nói cũng trôi tuột vào trong. Không gian yên tĩnh lại bắt đầu, không nói chuyện thì Lâm Nhất Phàm lại chú ý đến vẻ mặt của cô hơn, cứ nhìn chầm chầm xem xét biểu cảm của cô như vậy cũng không phải cách, chi bằng nói chuyện thêm một lúc.
Nói đi phải nói lại, có không ít khi Lâm Nhất Phàm lại mang cho cô cảm giác anh ta có phải hay không là vì muốn nhìn cô mà đến đây làm việc ? Nghĩ như vậy có biến thái quá không ?
Tống Dật Nhiên: "Nói đến chuyện khác...Lâm thiếu gia, khi nào anh về nhà vậy?" Câu nói của cô nữa đùa nữa thật.
Khi Lâm Phàm vừa đến đây làm việc, mấy tuần đầu tiên còn có không ít vệ sĩ đi cùng, khiến cho cả một đoạn được gần đây náo loạn. Tống Dật Nhiên lúc ban đầu còn không quan tâm nhiều, dẫu sau cô đến sớm hơn anh ta, khi về có chút muộn hơn Nhất Phàm gần nửa giờ, nên mấy tên vệ sĩ kia có đứng đó cả ngày cũng không có ảnh hưởng tới tiến độ làm ăn của nhân viên như cô.
Nhưng sau đó Lâm Nhất Phàm đi làm ngày càng sớm, về còn muộn hơn cả cô. Được vài ngày Tống Dật Nhiên càng lúc càng không thấy thoải mái, cô liền hỏi qua quản lý của nơi này.
Được một buổi nghe kể chuyện thì biết được, Lâm Nhất Phàm là con trai út của Lâm Gia nổi tiếng trong ngành thời trang kia, mấy cửa tiệm thời trang nổi tiếng ở gần nơi này đều là của Lâm Gia anh ta.
Trước anh ta còn có ba mẹ, cùng hai anh trai chị gái, Lâm Nhất Phàm có chút yếu thế, mẹ của anh cũng là làm vợ nhỏ trong nhà nên cũng xem như gia tài chỉ có sẵn, còn công danh cao to rộng mở như anh chị trong nhà thì không cần phải nghĩ đến nữa, cho nên suy cho cùng việc Lâm Nhất Phàm dọn ra ngoài sống, chỉ có mẹ anh là bà Lâm nhỏ khóc đến sưng mắt, còn lại ai ai cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Gia đình giàu có là như thế nhưng anh ta luôn ở nơi này làm việc, có nhiều lúc Tống Dật Nhiên suy nghĩ đến mức đau đầu, bọn người giàu như bọn họ đã từng lo lắng qua việc gì chưa, hay chỉ là muốn thế nào làm thế ấy mà thôi?
Lâm Nhất Phàm: "Làm sao? Anh ở đây thì đã làm sao?" Anh như thể bị Tống Dật Nhiên đuổi khéo liền uất ức hỏi lại.
Tống Dật Nhiên: "Lâm Thiếu Gia, em không hiểu nổi, anh có tiền như vậy, tại sao phải ở nơi này giành miếng cơm của em vậy?" Cô liếc mắt nhìn Lâm Nhất Phàm một cái sau đó vừa xếp sách lên kệ vừa nói.
Lâm Nhất Phàm: "Vậy anh đưa tiền thưởng lương của anh tất cả cho em, có được không?" Anh nghĩ là Tống Dật Nhiên cảm thấy bản thân anh giành mất tiền lương của cô thật nên thật tâm nói ra một câu, ánh mắt còn như mong mỏi là cô sẽ gật đầu đồng ý.
Thật sự mà nói từ nhỏ từ khi Lâm Nhất Phàm có thể đi học, có thể hiểu biết thì đã bắt đầu cảm nhận được cách đối nhân xử thế trong gia tộc đối với bản thân mình là như thế nào. "Con riêng" "Vợ lẻ" mấy cụm từ mà những người anh gọi là người nhà hay dùng để soi mói chỉ trích mẹ con anh.
Lâm Nhất Phàm anh từ nhỏ đã học được cách người lớn hiểu chuyện là như thế nào, ngoan ngoãn nghe lời, phu nhân có khách đến thăm thì Nhất Phàm sẽ đi xuống kho để chờ đợi, phu nhân hay nói là mẹ con anh là nỗi nhục lớn của gia tộc, nên tốt nhất là đừng để người khác nhìn thấy.
Người anh muốn cùng tâm sự đã rất ít, từ người nhà đến bạn bè vốn không có nhiều, người muốn đến gần anh lại càng ít hơn như vậy, đã từ lâu anh đã quen phải đối mặt với ánh mắt thâm sâu của người ngoài hay người nhà, nên khi vô tình gặp được Tống Dật Nhiên anh gần như bị cô kéo ra khỏi bức màn đen đáng sợ kia.
Ánh mắt trong veo như mặt nước hồ tĩnh lặng, có thể vì ít người lui tới nên mặt nước ấy một chút cũng không vướng bận, vấy bẩn. Ban đầu anh chỉ là yêu thích đôi mắt của người kia, sau lâu dần tiếp xúc quan tâm anh lại yêu luôn cả người có đôi mắt đấy.
Lâm Nhất Phàm xem Tống Dật Nhiên như phao cứu sinh, một thứ quá đỗi quan trọng đối với anh.
Tống Dật Nhiên: "..." Cô hiện tại mới nhận ra là Lâm Nhất Phàm không biết nói đùa là gì, liền không còn muốn nói với anh nữa.
Lâm Nhất Phàm: "Có được không?" Anh nghiêng đầu nhìn theo Tống Dật Nhiên, ánh mắt chứa đựng tâm tình sâu sắc.
Tống Dật Nhiên: "Xem như em chưa nói gì đi." Cô hiện tại tự mình dở khóc dở cười với mẩu chuyện hài mà bản thân tự mình làm ra.
Lâm Nhất Phàm: "Làm sao lại giận nữa vậy? Anh nói sai gì sao?" Anh khó hiểu hỏi lại.
Tống Dật Nhiên: "Không có..." Cô cũng hết cách với cái đuôi nhỏ này, cô chỉ lười biếng trả lời lại một câu.
Lâm Nhất Phàm: "Không có, vậy sao lại không để ý đến anh..." Anh còn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục vừa đi theo vừa nói chuyện với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Em nói rồi không có..." Cô cũng vẫn là như vậy, cô kéo lê cái xe kéo chở đầu sách đi sắp xếp, mặt kệ Lâm Nhất Phàm nói gì cô cũng nói là bản thân không biết. *Cái gì cô cũng không biết, cái gì cũng không có.*
Cả một ngày làm việc mệt mỏi cứ chầm chậm trôi qua, Tống Dật Nhiên một mình sắp xếp hết tất cả sách lên kệ, Lâm Nhất Phàm làm việc được một lúc thì lại có việc gấp gì đó, nói qua loa với quản lý hai câu liền phóng lên xe của vệ sĩ đi mất tăm.