Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 7: “Ân nhân cứu mạng”




Tống Dật Nhiên cảm thấy khó hiểu, gương mặt của người đàn ông này lúc nảy còn không phải là vẫn rất tốt hay sao ? Là đang mùa hè sao đột nhiên cô lại cảm thấy sống lưng có chút lạnh vậy ?

Lăng Dục Thần: "..." Hắn không còn có ý định muốn nói chuyện với cô nữa, chỉ sợ bản thân còn đứng lại đây thêm một giây một phút nào nữa sẽ nhanh để cho cô ta hối hận vì đã cứu mất một tên ác ma như hắn, đến lúc đó sợ là có người sẽ cười không nỗi nữa.

Tống Dật Nhiên: "Này! Anh..." Cô nhìn thấy Lăng Dục Thần quay bước chân đi về hướng ngược lại, cô liền không biết là bản thân đã nói cái gì không đúng sao? Tên này sao lại không có lịch sự đến mức thế này?

Tống Dật Nhiên: "Khoang đã! Tôi cứu được anh, anh không phải nên nói cảm ơn sao? Thái độ gì vậy?" Cô tức giận đuổi theo, cô đã phải chạy bước nhỏ theo hắn ta mới với kịp lấy cánh tay kia ép người quay lại.

Lăng Dục Thần: "..." Hắn một câu cũng không nói, chỉ bất ngờ bị người khác làm ra hành động này có chút không vui, bước chân dừng lại quay đầu nhìn về phía của Tống Dật Nhiên, sau đó nhìn đến cánh tay của cô đang bấu chặt vào khủy tay của hắn, ánh mắt tựa như con dao sắc bén nhìn chầm chầm như muốn chặt đứt cánh tay nhỏ bé gầy gò ở trước mặt.

Tống Dật Nhiên: "À...xin lỗi!" Cô chính là vì bị ánh mắt kia làm cho tỉnh lại, liền thu tay về nói xin lỗi.

Sau đó lại nghĩ, bản thân lại tức giận cái gì, chỉ là một câu cảm ơn, anh ta không nói thì cô xem như bản thân là đã cứu một kẻ câm điết là được sau phải tức giận, lại nghĩ đến thái độ xem thường cô lúc nảy của hắn ta, thực sự mà nói là khó lòng mà bỏ qua không tính toán được.

Đứng lại chưa lâu, tay của Tống Dật Nhiên chỉ vừa buông lỏng hắn ta đã xem như hết chuyện muốn bước chân bỏ đi, Tống Dật Nhiên lại còn muốn nói điều gì đó.

Tống Dật Nhiên: "Nhưng mà anh..." Giọng của cô đã giảm đi tám phần tức giận lúc nảy nhưng vẫn còn có âm thanh có chút lớn, làm kinh động đến người khác.

Mễ Giai Kỳ đi tìm theo lối của máy định vị, đến một khúc cua liền nghe thấy giọng của một cô gái.

Còn đang nghĩ ngợi không biết là vì sao ở nơi quỷ quái này lại xuất hiện giọng nói của con gái thì cô đã đến nơi, ánh mắt của Mễ Giai Kỳ dừng lại trên người của cô gái lạ đứng cạnh của Lăng Dục Thần, đôi mắt kia của Lăng Dục Thần là đang biểu thị sự tức giận nhưng lại chẳng thể nói ra kia sao? Rốt cuộc cô gái kia đã chọc gì hắn ta vậy?

Mễ Giai Kỳ: "Thiếu...À Anh...làm sao vậy?" Vừa định gọi theo ý tứ thường ngày, Mễ Giai Kỳ liền nhìn ra ở cạnh còn có người khác, có chút không tiện liền đổi cách xưng hô.

Mễ Giai Kỳ vừa nói với Lăng Dục Thần vừa liếc mắt sang nhìn cô gái kia.

Lăng Dục Thần: "Không có gì." Hắn hiểu ý của Mễ Giai Kỳ là đang muốn hỏi cái gì, quan tâm ? Vậy thì không giống với cách làm việc của cô ta, chỉ sợ là đang nghĩ hắn là đang câu thêm người khác, còn cô gái bên cạnh thì vẫn còn chưa biết gì chỉ nhìn nhìn hai người mà im lặng một lúc.

Tống Dật Nhiên: "Là người nhà đến sao? Vậy thì được rồi!" Cô nhìn thấy cô gái đi đến có vẻ là nhỏ tuổi hơn hắn ta một chút còn gọi Anh! Đoán chừng là em gái của hắn.

Người nhà cũng đã đến rồi, xem ra mấy lời khuyên trước đó cô muốn nói cũng xem như không cần nữa, nơi này đi hai người vẫn là tố hơn một chút, tên đàn ông trắng như bột này sợ rằng đi một mình càng nguy hiểm hơn người thường không ít.

Tống Dật Nhiên: "Lo lắng cho anh trai của cô một chút, không tí nữa lại kẻo rước họa vào thân." Cô đi đến gần nơi của Mễ Giai Kỳ sao đó nói với cô ấy một câu, để xem như người khác không nói cô quá tuyệt tình.

Mễ Giai Kỳ: "Hả?" Cô có chút khó hiểu, vừa nhìn Tống Dật Nhiên đi khuất bóng, vừa nhìn đến Lăng Dục Thần gương mặt đanh lại đến đáng sợ, đoán chắc là bị chọc không ít lần, lại còn xoáy đi xoáy lại một chuyện, ở nơi thế này lộ thân phận là cấm kỵ lại còn là người không hiểu chuyện, có thể là vì nhịn xuống quá lâu mà tức giận đây mà.

Tống Dật Nhiên: "Xem như lão nương xui xẻo mới gặp người như anh ta." Cô đi được một đoạn liền lèm bèm vài câu sau đó tức giận bỏ đi mất.

Mễ Giai Kỳ: "Cô ấy...?" Cô buồn cười, nhưng lại không thể cho phép bản thân cười ngay trước mặt của Lăng Dục Thần, cô vẫn còn muốn kiếm tiền bằng cái mạng này, mất nó rồi, thì phải làm thế nào.

Lăng Dục Thần: "Là ân nhân cứu mạng." Hắn nói lầm bầm mấy chữ trong miệng, ý tứ vẫn là không phải muốn trả lời câu hỏi kia của Mễ Giai Kỳ nên cũng không có ý định muốn cho cô ta nghe thấy.

Mễ Giai Kỳ: "Hả?" Cô nghe được cái gì đó, nhưng lại không tin vào tai của bản thân muốn nghe thêm một lần.

Lăng Dục Thần: "Không có gì...đi thôi về nhà." Hắn Giọng nói nhàn nhạt, phả ra luồng không khí lạnh, vô tình làm trung hòa không khí oi bức xung quanh.

Mễ Giai Kỳ: "Bọn người đó thì thế nào?" Cô thấy anh ta không muốn nhắc đến bản thân cô cũng không hỏi quá nhiều sợ chuyện còn chưa nghe kể qua thì tai đã không còn nữa, đành nói lãng sang chuyện công việc.

Lăng Dục Thần: "Nghe thấy có cảnh sát đến nên chạy rồi." Hắn trong câu nói đùa không chút ý cười, nếu không phải là người chứng kiến lúc nãy, ai nghe cũng nghĩ là hắn ta không hề nói đùa mà là đang nói thật.

Mễ Giai Kỳ: "À, được!" *Cảnh sát?* Cô cả một bụng nghi hoặc, nhưng từ ánh mắt cho đến giọng nói kia của Lăng Dục Thần đều đang nói với cô là hắn ta là đang nói thật, nơi quỷ quái này thật sự có ai đó áp trị được hắn ta.

Tống Dật Nhiên trên đường về nhà, cả một ổ tức giận trong bụng không biết là nên phát tiết với ai, liền lấy chân lủi thủi mấy viên đá trên đường.

Lúc không cẩn thận va ánh mắt vào người bán bánh nhân đường đỏ thơm nức mũi, đôi chân của Tống Dật Nhiên gần như đông cứng, chợt nhớ ra gì đó cô liền muốn quay lại cái hẻm nhỏ kia, nhưng bước đi hai bước lại không dám đến nữa, nhỡ đâu bọn người đó quay lại tính sổ với cô thì sao?

Tên đó thì hay ho quá rồi, chắc hẳn là giờ phút này đã quay về nhà mất rồi. Tống Dật Nhiên chỉ biết tự mình than thở trong lòng, hai cái bánh nướng lúc nảy của cô chắc cũng bị chó hoang tha đi mất rồi...

Tống Dật Nhiên về đến nhà, gương mặt ủ rũ khiến cho Tôn Mỹ cũng lo sốt sắng, cô về nhà một câu cũng không nói, nhìn thấy trên bàn có mấy viên kẹo nằm bừa bãi liền chướng mắt hét lớn, đến chó nhà hàng xóm cũng sủa um sùm, nhìn thấy miếng thảm lau sàn nằm ngổn ngang trên mặt đất thì đá lung tung lên hết.

Tôn Mỹ lúc đầu đứng nhìn một hồi lâu nhịn không được liền lên tiếng.

Tôn Mỹ: "Đại Tiểu Thư! Con vừa mới đi đâu về vậy?" Bà đứng ở cửa bếp nói với Tống Dật Nhiên đang ngồi ở ghế salon trong phòng tiếp khách.

Gương mặt méo mó vì tức giận điều gì đó khiến Tống Dật Nhiên hiện tại nhìn thế nào cũng thấy có chút buồn cười. Bà lúc nảy còn nấu ăn trong bếp, vì nghe thấy tiếng hét cùng tiếng chó sủa của nhà bên cạnh làm cho giật cả mình liền tắt bếp đi ra ngoài này xem thử.

Lúc ra mới biết hóa ra không phải tự nhiên mà chó nhà bên lại sửa lớn tới như vậy, chắc hẳn là bị giật mình vì tiếng hét của con gái Tống Dật Nhiên của bà làm cho hoảng sợ, tiếp theo đó một loạt hành động phát tiết tiếp theo của Tống Dật Nhiên làm Tôn Mỹ không khỏi buồn cười, nhịn không được liền lên tiếng hỏi cô.

Tống Dật Nhiên: "Ra ngoài." Cô ánh mắt vẫn còn tức giận nhưng là vì Tôn Mỹ bà ấy đang nói chuyện với cô nên cô đành ấm ức mà nhỏ giọng.

Tôn Mỹ: "Để làm gì?" Bà đi lại gần đến nơi mà Tống Dật Nhiên đang ngồi, bà cũng ngồi xuống hỏi cô thêm một câu.

Tống Dật nhiên: "Mua bánh nướng dầu hành." Cô ủy khuất nhìn Tôn Mỹ trước mặt.

Mỗi lần nghĩ đến hai cái bánh đầy dầu hành mà cô mua lúc nãy, lại còn nộn nộn thơm phức kia thì trong lòng liền dâng trào sự nuối tiếc và căm phẫn đến khó tả. Lại nhớ đến gương mặt đáng ghét của cái tên chết tiệt lúc nảy lửa giận trong lòng của Tống Dật Nhiên cơ hồ như ai đó trực tiếp châm thêm dầu vào tức giận đến hít thở không thông.

Tôn Mỹ: "Vậy bánh nướng dầu hành của con đâu rồi?" Bà nghe đến chuyện cô đi mua bánh nướng, nhưng cả một buổi, rõ ràng là bà đến cả cọng hành nhỏ cũng là không nhìn thấy cô mang về lại nói gì đến bánh nướng.

Tống Dật Nhiên: "Bị bỏ quên ở cái hẻm kia rồi." Cô hít thở một lúc sau đó nói ra một câu.

Tôn Mỹ: "Vậy thì kỳ quái, bánh nướng cầm trên tay con sao lại bị bỏ quên?" Bà không hề hay biết gì, chỉ là bà cảm thấy trong lời nói của Tống Dật Nhiên có quá nhiều ẩn khuất làm cho người nghe khó lòng hiểu được nên hỏi lại.

Tống Dật Nhiên: “Còn không phải…!" Cô như phát tiết ủy khuất nói lớn, nhưng lời còn chưa có nói xong đã bị Tôn Mỹ quát vào mặt, Tống Dật Nhiên lại một lần nữa phải kìm nén lại nỗi tức giận của mình.

Tôn Mỹ: "Nói chuyện nhỏ thôi!" Bà không đợi Tống Dật Nhiên nói hết câu liền dùng ánh mắt nghiêm khác áp bách nỗi tức giận không đâu của Tống Dật Nhiên lại.

Tống Dật Nhiên: "Là do ban nảy con nhìn thấy chó mèo cắn nhau...nhịn không được ra tay giúp con chó đó, bỏ cái bao bánh ở lại." Cô uất ức kể lại chuyện bản thân mới gặp qua lúc nảy.