Lúc này bên cạnh có người nhìn thấy từ lâu liền chứng mắt nhịn không nổi nữa liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang có phần yên bình hiếm có của nơi này từ ban đầu.
Phó Thiếu Tường: "Tìm tao chắc không phải vì con điếm này đó chứ!" Hắn nhìn thấy hành động chướng mắt xa lạ hiếm có này từ người đàn ông Lăng Dục Thần kia liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng là không đúng ở chổ nào thì hắn lại nhìn không ra.
Lăng Dục Thần nghe thấy Phó Thiếu Tường nói như vậy liền liếc mắt nhìn qua hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao dò xét nhìn đến Phó Thiếu Tường. Nếu lúc này ánh mắt của con người có thể phóng ra được dao thật, thì nhất định trên người của tên cặn bã họ Phó kia nhất định là không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
Phó Thiếu Tường lại chẳng thể nghĩ nhiều được như vậy, chuyện vui vẻ của hắn như không lại bị Lăng Dục Thần một chân đạp ngã làm cho hắn không khỏi căm phẫn, ánh mắt khinh thường đặt hết lên người của Tống Dật Nhiên mỗi lúc một thâm sâu.
Trình Biên: "Tôi có thể hỏi Phó thiếu một câu hay không?" Giọng nói lúc này của anh vừa nhìn liền có thể nhìn ra được là anh ta đang muốn nói trào phúng cái gì bỡn cợt bao nhiêu, nhưng đối với một người như tên họ Phó này thì chắc hẳn khó mà nhìn ra sớm được.
Trình Biên nhìn ra được ánh mắt đó của Phó Thiếu Tường có bao nhiêu khinh thường đối với cô gái đứng cạnh người anh em của anh, bao nhiêu nóng giận đối với Lăng Dục Thần, nhưng nó đi phải nói lại, Lăng Dục Thần đã phải vào nơi này thì nhất định không cần phải hỏi, người sai khẳng định là Phó Thiếu Tường.
Phó Thiếu Tường: "Nói đi!" Hắn còn đang nghĩ là bản thân của Lăng Dục Thần hôm nay có chút bệnh nên mới đến nơi này kiếm chuyện với hắn ta, nhìn thấy Trình Biên lời nói kia còn đang không phải là muốn nói giúp Lăng Dục Thần hay sao?
Tên Lăng Dục Thần hắn hôm nay cũng có ngày phải nhỏ giọng của người của họ Phó hắn thì hắn cũng xem như một mắt nhắm một mắt mở nói chuyện phải trái với hắn ta vậy!
Trình Biên: "Cô gái này đắt tội gì với cậu vậy? Xem bộ dạng chắc không phải là tự nguyện gì nhỉ?" Anh giọng nói bỡn cợt trong câu nói thiếu chút còn nhịn không được mà cười thành tiếng nói với Phó Thiếu Tường.
Ai một khi đã vào khu vực của quán Bar này lại chẳng biết đến việc phục vụ nữ thì mặc cái gì, chiếc váy màu đỏ bị xé rách nhàu nát tươm kia nhìn qua kẻ mù cũng thấy được là lúc nảy tên cặn bã chết tiệt kia đã phải dày vò con gái nhà người ta đến mức độ nào, không cần đoán chỉ cần nhìn bộ dạng sóng dở chết dở sợ hãi đến trốn sau cánh tay của Lăng Dục Thần cũng đủ hiểu được là lúc nãy cô ta đã phải trải qua những việc gì.
Người khác thì có thể xem như một lần một, lần hai không hiểu biết làm càng đã đành, còn vị này đây như được cấp giấy phép thường trú vậy, ăn, ở, xem nơi này chẳng khác gì cái khách sạn năm sau.
Cư trú lâu đến vậy thà là đốt tiền cho Lăng Dục Thần chứ cũng chẳng buồn nghĩ đến muốn về nhà như hắn ta thì kiểu gì lại không biết cô gái này là phục vụ, mà đã là phục vụ chỉ có quyền hầu rượu cho khách, những thứ khác đều có người có thẩm quyền lo lắng hắn không thể nào thiếu hiểu biết đến mức này, chỉ còn có thể nói là Phó Thiếu Tường hắn ta hôm nay biết luật còn làm càng mà thôi.
Phó Thiếu Tường: "Liên quan gì đến mày?" hắn khinh miệt hỏi lại.
Đối với Phó Thiếu Tường hắn ta ở nơi này người mà hắn xem trọng duy nhất chỉ có mình Lăng Dục Thần mà thôi, còn những thứ như Trình Biên, chẳng qua cũng chỉ là con chó đi theo cạnh Lăng Dục Thần, làm việc dưới trướng của hắn ta.
Còn họ Phó hắn là ai chứ, là phó Thiếu Tường con trai của lão già kia, tính tới tính lui địa vị của hắn hiện tại còn phải xem anh ta làm thế nào để sửa cho tốt, chứ nói gì là lên mặt hỏi chuyện hắn.
Lăng Dục Thần: "Nói đi!" Giọng nói của hắn như tảng băng to lớn đột ngột nói ra làm không khí bao trùm nơi này cũng trở nên lạnh lẽo. Chiếc áo mỏng của Tống Dật Nhiên chính bởi vì mồ hôi quá nhiều nên ướt đẫm từ lâu, cảm giác lành lạnh lại bắt đầu làm cho cô không khỏi run lẩy bẩy.
Phó Thiếu Tường nói một câu chẳng thể lọt tai của Lăng Dục Thần, nhưng hiện tại người mà hắn nói trúng chính là anh em của Lăng Dục Thần, tên chết tiệt kia làm như vậy chẳng khác nào nhắm đến hắn.
Nếu đã khinh bỉ người ở bên cạnh hắn không có quyền thế cao rộng để có thể hỏi chuyện hắn ta vậy thì để tự mình Lăng Dục Thần này tiếp chuyện lần đầu cũng như lần cuối cùng với Phó Thiếu Tường hắn vậy.
Phó Thiếu Tường: "Là nó đánh tao trước, làm sao? Tao không thể trị nó sao?" Giọng của hắn vẫn là huênh hoang không xem ai ra gì như vậy.
Trước đó Lăng Dục Thần tự mình đến đây lấy người từ tay của hắn, hắn đã cảm thấy có chút bất mãn xem thường đến lợi hại, hiện tại lại còn vì tên Trình Biên kia mà nói chuyện cùng với hắn lại làm cho thâm tâm của Phó Thiếu Tường càng lúc càng cảm thấy cao hứng tột độ.
Tống Dật Nhiên: "Tôi không có...không có...thật sự...là...là…" Nỗi uất ức không nói được từ lúc nảy, cho đến hiện tại, vẫn chính là Phó Thiếu Tường muốn đổ hết lỗi lầm cho cô.
Giọng nói của Tống Dật Nhiên vì sợ hãi vẫn chưa tan biến lại càng gia tăng sự lạnh buốt từ điều hòa cùng với cơ thể của người đàn ông bên cạnh mang lại làm cho cô không khỏi rung cầm cập, tiếng nấc cùng với nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, đến khi nói chuyện cũng sốt sắn đến nỗi nói lắp lung tung, một câu cũng không hoàn chỉnh nổi.
Cô muốn nói với Lăng Dục Thần, không phải là lỗi của Tống Dật Nhiên cô, tất cả đều là Phó Thiếu Tường tự mình chuốc lấy, nếu hắn ta lúc đó không có mở mặt nạ của cô vứt đi thì cô sẽ không vô duyên vô cớ mà động tay động chân với hắn, là của Phó Thiếu Tường, không phải lỗi của Tống Dật Nhiên cô. Nhưng lời nói vẫn còn trong miệng một câu cũng chính là không nói rõ được.
Lăng Dục Thần: "Đừng sốt sắng...nói chậm thôi." Giọng của hắn lúc này phi thường dịu dàng, như thể đang dỗ một đứa con nít.
Ánh mắt khó hiểu của Trình Biên mỗi lúc một sâu hơn, anh ta nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của cô gái kia, sau đó lại nhìn đến người bạn nối khố của anh mới nhận ra, người này từ khi muốn anh gõ cửa thì đã không còn là Lăng Dục Thần mà anh quen biết nữa.
Lăng Dục Thần của trước kia nhất định sẽ không bao đồng.
Không vì người khác mà lấy đồ dùng của bạn thân cậu ấy để quấn cho người khác...càng không vì một người phụ nữ nào đó mà giọng điệu lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.
Lăng Dục Thần hắn ta thay đổi rồi!
Tống Dật Nhiên: "Tên đó tháo mặt nạ của tôi...nên tôi." Cô nhỏ giọng như con nít đang mách chuyện với người lớn nói với Lăng Dục Thần.
Tống Dật Nhiên không biết là dùng giác quan nào trên cơ thể nhận ra được cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng đến từ người đàn ông đang đứng đối diện với cô lúc này. Cô nhận ra hắn ta, đây là người ở cái hẻm nhỏ kia đối thoại cải nhau gây gắt với cô, không có đôi mắt đáng sợ như lúc nảy, cũng không còn giọng nói như hàn băng kia, cô nhận ra hắn ta rồi!
Lăng Dục Thần: "Được rồi!" Còn chưa đợi Tống Dật Nhiên nói xong hắn liền lên tiếng.
Hắn đã hiểu rồi?
Chỉ cần cô chịu nói ra lý do với hắn thì dù ở phía sau lưng của câu nói kia có là cái gì đi chăng nữa thì nhất định người đúng chính là cô, cho dù là cô có phóng hỏa giết người, có sai đi chăng nữa hắn cũng sẽ khiến cho nó thành đúng, một tay giúp cô che trời.
Tống Dật Nhiên: "Anh...anh có thể cứu...cứu tôi không?" Cô nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông kia, không biết là ngay lúc bây giờ bản thân cô lấy đâu ra cái dũng khí niềm tin là Lăng Dục Thần sẽ có thể cứu nổi cô mà hỏi.
Hắn ta có thể cứu cô không? Lần trước đó cô không hề chần chừ, hắn có thể cũng làm như thế có được hay không?
Lăng Dục Thần: "Có thể...nhưng tôi có điều kiện." Lăng Dục Thần nhìn ánh mắt trong veo đầy nước mắt của Tống Dật Nhiên nhàn nhạt nói đồng ý, nhưng hắn ta là ai, Lăng Dục Thần là người làm việc có thể chịu thua lỗ hay sao?
Đương nhiên là không thể, hai chữ điều kiện kia tuy rằng ngắn gọn nhưng giá trị của nó có thể đổi thành một trăm cái mạng nhỏ của Tống Dật Nhiên, cuộc buôn bán này chỉ có lời chứ không hề lỗ.
Tống Dật Nhiên: "Anh nói đi!" Giọng của Tống Dật Nhiên chưa từng dứt khoát như vậy, cô chẳng hề suy nghĩ gì chỉ cần người đàn ông này chịu cứu rỗi lấy cô, thì dù hắn muốn bao nhiêu tiền cô cũng có thể tìm cách trả lại cho hắn, chỉ là vấn đề thời gian có thể không cần quá gấp rút thì nhất định sẽ không để hắn chịu thiệt thòi.
Tống Dật Nhiên hiểu rõ, người làm ăn như bọn họ làm sao có thể để lỗ vốn được, suy cho cùng cũng chỉ có mỗi một mình Tống Dật Nhiên cô cứu xong người ta một câu cám ơn cũng không có đã vậy hai cái bánh kia còn mất tích, cả vốn là lời đều mất sạch.
Lăng Dục Thần: "Cô nói đồng ý là được!" Giọng của Lăng Dục Thần nhàn nhạt, hắn từ từ cúi đầu phả hơi thở nóng đến rát tai vào tai của cô, lời nhỏ nhỏ như thì thầm rót mật vào tai của Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Nhưng mà...anh còn chưa nói điều kiện làm sao tôi..." Tống Dật Nhiên bất giác bị nhiệt độ thay đổi làm cho căng cứng, đầu óc mơ mơ hồ hồ không biết là nên nói gì, ấp a ấp úng nói lại một câu.
Lăng Dục Thần: "Tôi nói một lần rồi! Cô chỉ cần nói đồng ý thôi!" Lăng Dục Thần cố gắng nhịn xuống cơn tức giận lặp lại thêm một lần nữa với cô.
Lăng Dục Thần kỳ thực tức giận, chỉ là trong vài tiếng đồng hồ đã có hai lần phải nhắc lặp lại một câu nói.
Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Tống Dật Nhiên hiện tại đã đi đến bước này là sóng hay là chết đều nằm ở cái miệng này của cô, nhưng bản thân cô lại có chút lo sợ, như quả bom nào đó chuẩn bị phát nổ được đặt lên lòng bàn tay của cô vậy.
Tống Dật Nhiên cô sợ nhất là chuyện gì đó mập mờ khó lòng biết trước được, ví như lúc này hắn ta chỉ cần nói ra điều kiện suy cho cùng Tống Dật Nhiên cô còn có thể dễ thở hơn bây giờ.
Lăng Dục Thần: "Không muốn nói cũng được, xem như tôi lo chuyện bao đồng vậy, đi thôi!" Lăng Dục Thần nói ra một câu nhỏ như không nói rất rõ ràng ý tứ chỉ là đang muốn hù dọa Tống Dật Nhiên, nhưng con mồi này có vẻ không chỉ mềm thịt lại còn đầu có chút ngốc.
Tống Dật Nhiên: "Tôi đồng ý với anh, đồng ý với anh...cứu tôi với..." Tống Dật Nhiên bị dọa đến sợ hãi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lăng Dục Thần đang dần buông lỏng cổ tay của cô ra siết chặt lại.
Lăng Dục Thần: "Ngoan thật nhỉ!" Lăng Dục Thần như thể đối với biểu hiện của Tống Dật Nhiên có chút hài lòng liền vui vẻ thích thú không thôi, cánh tay lúc ban đầu nắm lấy cổ tay của cô vẫn nắm chặt như vậy.