Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 11: Không phải nói không quan tâm sao?




Ở thành phố Thanh Long này ước tính có không trên không dưới mấy chục ngàn nhân khẩu, mỗi một người mỗi khi biết đến hắn thì đều là cúi đầu khi gặp hắn, bọn họ nhát gan sợ chết là như vậy, nhưng chỉ duy nhất của tên họ Trình này là không sợ trời không sợ chết càng không sợ hắn.

Nhưng chẳng hiểu sao lúc đầu là con mắt bên nào của hắn lại cảm thấy đây mới là thủ hạ là cánh tay mà hắn muốn, đi cùng mười năm số lần Trình Biên chọc giận Lăng Dục Thần chỉ ngày một nhiều hơn không hề ít đi.

Nhưng lại vì so với những lần anh ta giúp hắn còn có thể nói là nhiều hơn một chút, nên vẫn là hắn không để tâm, chỉ duy nhất có lần này, có thể là do tâm điểm câu chuyện có chút nhạy cảm.

Lăng Dục Thần không biết là ma xui quỷ khiến gì mà mỗi lần có người đề cập đến vấn đề này là lại điên tiết lên muốn cắn người, cũng có thể là do quá khứ không mấy tốt đẹp kia.

Trình Biên: "Mà tôi nói này, cậu cũng đừng suốt ngày cứ mỗi lần có ai đó nhắc đến chuyện sinh lý kia thì lại nổi giận đến vậy." Anh nhỏ giọng lại nói thêm vào một câu.

Trình Biên: "Người khác nhìn vào không hiểu chuyện...còn nghĩ là cậu bị gã đi, chứ không phải là lấy vợ về nữa ấy!" Anh thiếu đòn thì vẫn là thiếu đòn như vậy.

Lăng Dục Thần: "Xem ra là cậu muốn cái súng đó." Giọng của hắn vang lên dứt khoát, tay còn ra muốn ra hiệu cho thủ vệ bên cạnh.

Lăng Dục Thần vẫn còn đang nhìn chầm chầm vào ly rượu có đáy hình lục giác xoay xoay trên bàn, sau khi nghe đến câu nói kia của Trình Biên liền quay đầu dời tầm mắt đến gương mặt của anh ta, tiện thể mang theo một ánh mắt sắc bén hệt như lưỡi dao được mài giũa cẩn thận, khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào liền cảm giác đau rát toàn thân như bị chém lấy vài nhát.

Trinh Biên: "Này!Này!Cậu xem cái tính khi của cậu, sau lại khó chịu đến như vậy?" Anh biết được là Lăng Dục Thần muốn làm thật liền nhanh miệng nói gở.

Tên này tật xấu nhiều vô số kể, xấu nhất vẫn là bản tính nóng nảy đó, đụng một chút lại muốn mang tính mạng của người khác ra làm công cụ giao dịch.

Trình Biên: "Khuyên cậu một câu cũng không được..." Anh ngoài mặt tỏ vẻ sợ hãi, nhưng cái miệng vẫn còn chưa rung rẩy, có có thể hoạt động trong vô thức, cứ như bộ não kia không hề có thể điều khiển nổi nó nữa, vừa mới đầu hàng chưa lâu, chỉ đợi đến lúc Lăng Dục Thần dời tầm mắt lại lèm bèm trong miệng.

Lăng Dục Thần: “..." Hắn mới dời tâm mắt chưa lâu lại vì một câu nói khác của Trình Biên làm cho chau mài quay đầu lại trừng mắt.

Lăng Dục Thần cũng không biết là có nên giúp vợ của cậu ta sau này dán cái miệng này của cậu ta sớm một chút hay là không, nếu không nói không chừng có có thể gây thêm họa, ví như vừa gã về chưa lâu lại chịu cảnh mất chồng chẳng hạn.

Trình Biên: "Đừng có trừng mắt nữa, tôi không nói nữa không phải được rồi sao?" Anh quay mặt đi chỗ khác, không có ý định đối mắt với người như Lăng Dục Thần.

Trình Biên: "Cậu xem cậu, với cái tính khí thế này, chỉ sợ cả đời này cũng không lấy nổi vợ." Anh lèm bèm trong lòng cũng không dám để cho người khác nghe thấy.

Đúng lúc này, ở bên ngoài cửa có người gõ cửa hai cái, như chờ lệnh mới dám vào.

Lăng Dục Thần: "Vào đi!" Hắn nhàn nhạt lên tiếng nói vọng ra.

Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng! Có thông tin của khu ổ chuột kia rồi." Ở phía bên ngoài Mễ Giai Kỳ đẩy cửa bước vào, như thể không lường trước được nơi này còn có thêm người khác, liền sau khi có chút hoảng hốt thì nhanh chóng thu hồi ánh mắt trên người của Trình Biên, quay đầu nói với Lăng Dục Thần bên cạnh.

Lăng Dục Thần: "Nói đi!" Hắn ngồi tựa lưng vào thành phía sau của ghế sô pha nhàn nhạt lên tiếng.

Mễ Giai Kỳ: "Hôm nay lúc chúng ta đến đó đã có chút muộn, nhưng vẫn là do bọn họ làm khá tốt nên địa bàn đó qua hết hôm nay chính là của chúng ta." Cô nói như thuật lại mọi thứ mà bản thân đã kiểm tra qua nói lại một lượt với Lăng Dục Thần, giọng nói sắc bén gãy gọn, mỗi từng câu từng chữ đều rất làm hài lòng của Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Được, ai nên thường thì cứ như thông thường mà thưởng, ai có tội thì dọn sạch sẽ một chút." Nghe xong thông tin này của Mễ Giai Kỳ Lăng Dục Thần tựa như lấy ra khỏi cơ thể một hòn đá nhỏ, gánh nặng bớt đi một ít, tâm tình cũng có chút khá khẩm hơn khi nảy nên giọng nói cũng có chút thong thả, không còn khí tức nặng nề như lúc trò chuyện chính sự cùng Trình Biên.

Mễ Giai Kỳ: "Vâng ạ!" Cô nghe xong liền như một cái máy phát ra âm âm thanh, nhận được tín hiệu liền trả lời ngay.

Trình Biên: "Làm sao? Cái hẻm nhỏ đó mà cậu cũng thu nốt rồi sao?" Anh từ ban nảy chỉ im lặng lắng nghe, được một lúc sau liền cảm thấy có chút bất ngờ không hề nhỏ liền cảm thán không thôi.

Dạo gần đây dẫu sao thành phố thay chủ thì cũng như thay da đổi thịt, cái gì cần đổi mới cũng sẽ đều đổi nốt, ví như địa bàn. Nơi này hiện tại Lăng Gia là người có địa bàn đất đai trù phú nhất, địa bàn càng lúc càng nhiều, tính đến hiện tại cái hẻm nhỏ kia còn có thể cho là cái cuối cùng đi.

Công danh này không thể không kể đến việc thanh trừng từng nơi một của Lăng Dục Thần. Thật ra mà nói, chuyện thanh trừng này là đương nhiên, nhưng chém giết cũng chỉ là bất đắc dĩ, chỉ là do mấy tên kia cứng rắn quá mất khôn nên mới thiệt hại đến mức này, thế giới hiện tại muốn sống tốt thì nhất định phải xem người ở phía trên, mềm mỏng một chút có khi lại là chuyện tốt.

Trình Biên: "Vậy trong nội bàn thành phố này cậu còn nơi nào cậu chưa đi qua vậy?" Anh giả vờ khó hiểu trào phúng hỏi lại Lăng Dục Thần một câu.

Lăng Dục Thần: "Nhà của cậu." Hắn lúc này cao hứng cũng muốn đùa với họ Trình chết tiệt kia, chỉ sợ là làm cho Trình Biên không vui nổi thôi.

Trình Biên: "Cậu!..." Anh quả thực bị phản dame đến trợn tròn mắt.

Lăng Dục Thần: "Cô cứ đi làm việc trước đi." Hắn khóe môi nhếch lên, hắn xem biểu hiện tức giận kia của Trình Biên như chiến công không thể không vui được.

Mễ Giai Kỳ: "Vâng ạ!" Cô không nói thêm gì chỉ nhẹ nhàng bước chân đi khỏi, cẩn thận đóng chặt cửa phòng vip.

Thật ra mà nói Mễ Giai Kỳ cô không còn xa lạ gì mấy trường hợp thế này nữa nên cũng không muốn xen vào kẻo Trình Biên mất mạng thì không nói đến chỉ sợ luôn cả Maggie cô cũng bị vạ lây, nói không chừng còn bị bỏng da chảy máu thì không nên.

Trình Biên: "Dục Thần, cậu như vậy là có ý gì, con gái nhà người ta cũng cần nghỉ ngơi, nửa đêm thế này cậu còn ép người khác làm việc, không thấy quá đáng sao?" Anh nhìn thấy Maggie của anh sắp bị Lăng Dục Thần đài đến chết tươi liền muốn lên tiếng bênh vực.

Lăng Dục Thần: "Đúng vậy, cô ấy là con gái, nhưng lại không mềm yếu như cậu, động chút là nghỉ ngơi." Hắn giọng nhàn nhạt cũng xem như là có chút tâm tình nói nhiều một chút với Trình Biên.

Trình Biên: "..." Anh tức đến nổi hết cả gân xanh trên cổ, mở miệng muốn nói lại vài câu thì đúng lúc lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài vọng vào.

Lăng Dục Thần: "Vào đi!" Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ đành nén vào bụng gọi người vào.

Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng!" Cô bước vào, một lần nữa cuối người nói chuyện với Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Lại có việc?" Hắn chau mài khó hiểu nhìn cô, hắn để cho cô đi giờ này là muốn cho cô nghỉ ngơi sớm một chút dẫu sau một lát nữa chuyện kia cũng sẽ giao đến tay của tên khác, nhưng hiện tại cô lại quay trở lại đây?

Mễ Giai Kỳ: "Là có thông tin của cô gái...cứu ngài...buổi sáng..." Cô vẫn là giọng nói lưu loát kia, nhưng khi nói đến trọng điểm liền cảm thấy có chút khó khăn nên ngập ngừng.

Lăng Dục Thần: "Ừm...làm sao?" Hắn thì lại không cảm thấy như vậy, hắn vốn dĩ ngồi ở quán Bar này bực tức từ lúc gặp cô gái ở cái hẻm kia, đến giờ mới có thông tin nên rất muốn nghe thử xem cô ta là người ở nơi nào .

Mễ Giai Kỳ: "Là người bình thường chỉ là vô tình đi ngang qua, không có hại." Cô nhìn sắc mặt của Lăng Dục Thần không tệ nên mới có thể trộm thở phào nhẹ nhõm nói ra câu sau đó.

Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn không biết là đang suy tính cái gì, ánh mắt thâm sâu không đoán ra được.

Mễ Giai Kỳ: "Vậy tôi đi trước." Cô làm xong việc liền muốn chuồng đi.

Cô nhìn ra được ánh mắt hứng thú vô biên của thiếu gia họ Trình kia, thì đoán ra được, nhất định là anh ta sắp gây ra họa, nếu bản thân cô còn không tự mình chuồng đi trước thì nhất định khi có chuyện dù ít hay nhiều thì người bị thương cũng sẽ có cô.

Trình Biên: "Tôi có nghe nhầm không vậy? Cứu cậu?" Anh chưa đợi cánh cửa kia đóng lại liền như nghe phải chuyện lạ thường lớn tiếng hỏi lại Lăng Dục Thần.

Trình Biên: "Tội lớn đến vậy vẫn còn sống sao?" Nhìn thấy biểu hiện khó nói trên mặt của của Lăng Dục Thần, Trình Biên lại càng thêm cao hứng nói thêm vào một câu.

Anh ta còn không biết là đang có vị cao nhân nào lại đi cứu một tên đại ma đầu mà ai gặp cũng muốn giết này, nếu kỳ thực là có thật, chỉ mong một lần gặp mặt để thỏa lòng tò mò.

Lăng Dục Thần: "Vẫn còn sống...nhưng mà nếu cậu mang chuyện này đồn đại ra ngoài thì người chết đầu tiên sẽ là cậu, sau đó là đến cô ta." Hắn liếc qua Trình Biên một lần sau đó nói.

Hắn ta còn đang nghĩ là ai lại có thể có năng lực giấu kín thân phận như vậy, có cơ hội đứng cạnh hắn khoảng cách gần như thế lại còn không ra tay, hóa ra là chỉ là người qua đường thật.

Trình Biên: "Đại sự a, là ai vậy? Đẹp không?" Anh có chút tò mò hỏi lại.

Lăng Dục Thần: "Vừa dở hơi, bao đồng, nói quá nhiều, suy cho cùng rất phiền phức..." Hắn nghĩ qua một lượt liền nhớ ra những thứ mà bản thân cảm thấy cho Trình Biên nghe.

Trình Biên: "Thật không hiểu nổi cậu, nhìn con gái không phải nên nhìn dáng vóc sao?" Anh ánh mắt khinh bỉ không giấu nổi lộ ra ngoài nhìn chầm chầm Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Tôi không quan tâm." Hắn đột nhiên như bị nói trúng tâm điểm, đầu ốc nóng bừng khác khô khốc cổ họng liền uống một ngụm rượu lớn rồi trả lời.

Trình Biên: "Được ! Cũng không phải chuyện của tôi." Anh cũng đã quá quen thuộc mấy tình tiết thế này nên có chút bất cần, Lăng Dục Thần chính là loại người như vậy, miệng cứng như vỏ trai vậy cho dù là anh có cại miệng của hắn cũng khó mà mới ra được.

Trình Biên: "Dạo gần đây rất dễ tìm người, sao cậu lại phải nhờ đến cả tổ chức làm gì?" Anh im lặng một lúc, cảng thấy có cái gì đó bất cập liền hỏi lại Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Tính bảo mật cao." Hắn nhàn nhạt trả lời.

Trình Biên: "Cũng đúng." Anh cũng không chút biểu tình đáp lại.

Lăng Dục Thần: "Cậu có thể tìm nhanh hơn sao?" Hắn nghĩ ra gì đó liền hỏi lại Trình biên.

Trình Biên: "Ừm...dạo gần đây có rất nhiều người dùng mạng xã hội tính năng cao cấp, chỉ cần nhập đủ thông tin liền có thể tìm người. " Anh nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó liền quay lại nói với Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "..." Hắn nghe đến đây liền thấy Trình Biên càng lúc nói dối càng có chút điêu luyện, cái gì mà tính năng cao cấp, sao hắn lại không biết đến?

Trình Biên: "Không tin chứ gì? Tôi tìm cho cậu xem." Anh chỉ cần cái liếc mắt của Lăng Dục Thần liền đoán ra được hắn ta tám phần là không có tin anh nói thật nên liền muốn chứng minh.

Trình Biên: "Nói đi, chiều cao, cân nặng..." Anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, bấm bấm vài cái sau đó một cái app điện thoại hiện lên màn hình chính, hình qua một lượt quay đầu hỏi Lăng Dục Thần thông tin của người cần tìm.

Lăng Dục Thần: "Một mét sáu lăm, gầy một chút, bốn mươi lăm cân chắc là đủ rồi." Hắn không nghĩ nhiều, nghe thấy Trình Biên hỏi liền lưu loát trả lời một loạt thông tin, bản thân còn chưa biết rằng mình đã bị rơi xuống cái hố, mà người đào hố không ai khác lại còn chính là hắn.

Trình Biên: "Đại ca, cậu trước đó không phải nói là bản thân không quan tâm đến người ta sao?" Sắc mặt hứng thú, cao hứng muốn tiếp tay cho Lăng Dục Thần đào thêm một cái hố khác.

Lăng Dục Thần: "Tôi biết là cậu tìm không ra, không cần tìm nữa." Hắn lúc này mới nhớ đến câu nói lúc nảy của bản thân so với hiện tại thì chẳng khác nào hắn tự mình tát vào mặt hai cái.

Không biết có phải là do ma xui quỷ khiến hay không, từ khi gặp cô gái kia đầu ốc của hắn luôn bị chi phối, nhất định là do thời tiết có chút nóng ẩm, não cũng bị tiết mồ hôi úng nước rồi !

Trình Biên: "Này! Dục Thần, cậu còn chưa trả lời tôi đó!" Hắn nói xong liền bỏ đi mất, Trình Biên một mình ngồi lại mà không khỏi cảm thấy thú vị, đại ma đầu động tâm rồi?

Trình Biên: "Đi rồi? Nhanh đến vậy?" Nghĩ như vậy anh liền muốn đi theo ra ngoài tìm hắn, nhưng chỉ vừa bước đến cửa phòng, người như bốc hơi rồi vậy.