Vì Em Mà Tương Tư

Chương 31:




Khiêm Dạ Hiên tiễn Tiêu An ra cổng, sau đó mới quay vào trong, trùng hợp gặp cô đang cho chú cún đi lạc hôm trước ăn. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Châu Uyển Đồng đang cười rất tươi, hai má còn hồng hồng, trông vô cùng đáng yêu. Anh đột nhiên cụp mắt xuống, khóe môi vô thức cong lên, nụ cười không hề gượng ép. Khiêm Dạ Hiên đang cười...vì cô.

Anh tiến lại gần, dừng ngay trước mặt cô. Châu Uyển Đồng phát hiện trong tầm mắt có một chiếc bóng đổ dài bèn ngửa đầu lên nhìn. Đôi chân dài thẳng tắp, thắt lưng màu bạc sáng loáng, chiếc áo sơ mi với cúc áo tinh xảo, lên thêm chút nữa...yết hầu thật quyến rũ, cuối cùng đôi mắt to tròn của cô dừng lại trên gương mặt sắc sảo của anh. Cô vội vàng bế chú cún vào lòng, đứng bật dậy, bộ dạng lúng túng nói:

“Cậu chủ, tôi...tôi sẽ đem nó ra ngoài ngay, xin lỗi anh.”

Châu Uyển Đồng cứ nghĩ anh không thích động vật cho nên có chút sợ, hai tay siết chặt. Khiêm Dạ Hiên nhíu mày nhìn cô, phun ra vài chữ:

“Sợ tôi vậy sao?”

Cô bặm môi, lắc đầu thật mạnh, ngập ngừng đáp lại:

“Tôi...chỉ là...”

Anh nhìn chú cún đang vùi đầu vào lòng cô, lưỡi còn liếm lung tung, sắc mặt không được tốt lắm. 

“Cô thích?”

Cô ngước mắt nhìn anh, hệt như một đứa trẻ đang năn nỉ được nhận nuôi chú chó này vậy. Đáy mắt anh đột nhiên lóe lên tia sáng, không khí lạnh tỏa ra xung quanh cũng bị ánh mắt vừa rồi của cô làm giảm bớt. Châu Uyển Đồng cực kì muốn gào lên rằng mình không chỉ thích chó, mà còn rất thích...anh. 

“Ừ.”

Khiêm Dạ Hiên chỉ thốt ra một chữ cụt ngủn này sau đó xoay người đi vào nhà. Cô ngớ người. Ừ? Là ý gì đây chứ? Đồng ý cho cô nuôi rồi sao? Cô bật cười, trên mặt lộ ra chút vui vẻ, thì thầm với chú cún có bộ lông trắng muốt đang nằm trên tay mình:

“Em thấy rồi chứ? Là anh ấy. Có phải rất đẹp trai không, lại còn tốt bụng nữa. Anh ấy cứu chị, bây giờ đồng ý cứu cả em rồi, vậy có được tính là siêu anh hùng không?”

Anh đứng sau cánh cửa, hai tay tùy tiện đút vào túi, nhìn cô từ phía xa. Tuy không nghe thấy gì nhưng nhìn cách cô dịu dàng tâm sự với chú cún nhỏ cũng đủ làm anh thấy ấm áp. Cô gái này thật sự đã lọt vào mắt anh rồi. 

Khiêm Dạ Hiên quay về phòng, cứ thế ôm cảm giác dễ chịu trong lòng mà đi vào giấc ngủ, lòng người vì thế mà không còn lạnh lẽo nữa, phải chăng đã đến lúc mặt trời đến xua tan bóng tối rồi?

Sáng hôm sau, trời ẩm ướt đến khó chịu, vài cơn mưa rào vội tới rồi vội đi, cứ thất thường như thế mà kéo dài vài giờ liền. Châu Uyển Đồng nhìn bầu trời âm u, cảm thấy nội tâm man mác buồn. Đã hơn cả tháng nay cô chưa về thăm cô nhi viện, nhân lúc hôm nay là thứ bảy bèn xin phép quản gia về một chuyến. Chú Khứ \- quản gia \- liền đồng ý. Vậy là cô về phòng, thay bộ đồ khác chỉn chu hơn, khoác chiếc áo ấm dày, quấn thêm chiếc khăn quàng cổ màu đen tự đan lên. Bây giờ nhìn cô hệt như một chú gấu bông di động, từ trên xuống dưới đều kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt tinh anh sáng ngời. Châu Uyển Đồng chào dì Liêu, trên tay cầm chiếc ô nhỏ, lập tức chạy ra cổng. Không khí lạnh lập tức tràn vào từng kẽ tóc của cô, buốt hết cả người. Cô nhanh chân bước, cố gắng thu người lại cho đỡ gió. 

Cô vừa khuất dạng sau ngã tư bên cạnh biệt thự Trương gia thì đúng lúc Khiêm Dạ Hiên bước xuống cầu thang. Anh vẫn mang âu phục như thường ngày, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo măng tô dáng dài cùng màu làm tôn thêm vẻ lịch lãm vốn có. Anh liếc nhìn xung quanh, vô thức tìm kiếm bóng hình cô. Dì Liêu ở phía dưới cung kính cúi chào anh, nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu chủ, cậu có muốn ăn sáng không ạ?”

Khiêm Dạ Hiên dường như không mấy để ý đến câu hỏi của người đàn bà trung niên trước mặt, hỏi ngược lại:

“Hôm nay có người nghỉ sao?”

Dì Liêu nghe anh hỏi thì ngừng lại vài giây để suy nghĩ, sau đó mới cười bảo:

“À, sáng nay Châu Uyển Đồng xin nghỉ để về thăm cô nhi viện, nó đã xin phép quản gia rồi ạ.”

Đáy mắt anh thâm trầm, không nói thêm gì, lập tức bước ra xe. Kính Phong ngồi trên xe chờ sẵn vì hôm nay quá lạnh. Thấy anh ngồi vào, cậu ta liền quay xuống đưa cho anh báo cáo thu chi của bộ phận kế toán. Anh nhận lấy, ra lệnh:

“Đi nhanh chút.”

Kính Phong hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì, nhanh chóng nhấn ga chạy đi. Khiêm Dạ Hiên hoàn toàn không để tâm đến tập giấy trên tay, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy gương mặt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc nhưng đôi mắt lại hiện rõ vẻ trông ngóng. Đồng tử chợt giãn rộng, bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ đang cắm cúi bước tới phía trước, lạnh đến mức hai chân quấn lại với nhau, bộ dạng gấp gáp. Anh lãnh đạm nói:

“Dừng xe.”

Kính Phong như một chiếc máy, lập tức thực thi lệnh của anh. Khiêm Dạ Hiên lại lên tiếng:

“Gọi cô ta lên xe!”