Vì Em Mà Tương Tư

Chương 20:




Khi Khiêm Dạ Hiên bước ra khỏi sân bay đã là chiều ngày hôm sau. Chuyến đi công tác vừa rồi thật sự quá mệt mỏi, anh cần xả hơi trước khi bắt đầu làm việc, cho nên đã tự thưởng cho mình hai ngày phép, trừ chủ nhật tuần này. 

Kính Phong còn một số việc chưa hoàn thành nên vẫn còn lưu lại ở Pháp, anh tự mình về trước để xử lí chuyến hàng với Tiêu An. Khiêm Dạ Hiên lên xe, trở về biệt thự nghỉ ngơi. Nghe anh báo tin, vị quản gia lập tức bảo người làm chuẩn bị nước tắm, thức ăn cũng đã dọn sẵn trên bàn. Châu Uyển Đồng đương nhiên là người háo hức nhất, vừa lau bàn vừa mỉm cười, tim cứ theo nhịp mà nhảy nhót loạn xạ cả. 

Mười phút sau, Khiêm Dạ Hiên từ chiếc xe màu trắng bước xuống, cả người vận quần áo thoải mái, trông có vẻ biếng nhác nhưng vô cùng quyến rũ. Cô nghe thấy tiếng xe, lập tức chạy ra ngoài cửa đứng đợi. Khoảnh khắc anh bước xuống, mái tóc ngắn tung bay trong gió, dội thẳng vào tim cô. Châu Uyển Đồng mím chặt môi, cố giữ chặt những xúc cảm trong lòng, đưa mắt nhìn anh chăm chú. Như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng ấy, anh liếc mắt sang nhìn cô, khóe môi bất giác cong nhẹ, khiến chính bản thân cũng bất ngờ nữa là.

Cô từ từ bước xuống cầu thang, nép sang một bên lối đi, cung kính cúi đầu chào:

“Cậu chủ, mừng anh đã về.”

Cô tự nghe ra trong giọng nói của mình có chút vui vẻ, đáy mắt ánh lên màu hồng mơ mộng. Khiêm Dạ Hiên dừng lại trước mặt cô chừng hai giây, sau đó thờ ơ bước đi, hệt như phía trước chẳng có ai cả. Châu Uyển Đồng liền cảm thấy hụt hẫng, cố trấn tĩnh bản thân, cứ cho rằng là anh lạnh lùng, anh kiêu ngạo đi, nhưng anh ở trước mặt cô rồi, chút tủi thân này có ý nghĩa gì chứ.

Cô nhanh chân bước theo anh vào nhà. Vị quản gia già nua đứng ở phòng khách, lịch sự cúi đầu, ôn tồn nói:

“Cậu chủ, tôi đã cho người chuẩn bị thức ăn và nước tắm rồi. Cậu muốn ăn trước hay tắm trước ạ?”

Khiêm Dạ Hiên đưa áo khoác cho quản gia cầm, đút hai tay vào túi, từ từ bước tới bàn ăn. Anh ngồi xuống, nhìn những món ăn công phu kia, vị giác đúng là có chút kích thích. Tuy nhìn xa hoa một chút nhưng vẫn ăn quen hơn là đồ Tây. Châu Uyển Đồng đứng bên cạnh, chăm chú nhìn anh gắp từng đũa thức ăn đưa vào miệng, nội tâm không ngừng la hét:

“Anh ấy sao có thể đẹp trai vậy chứ? Đến cả ăn cũng thu hút như vậy.”

Cô vừa nghĩ vừa cười, đôi mắt như phóng ra tia lửa vậy, không ngừng săm soi từng đường nét thanh tú trên gương mặt anh. 

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói thâm trầm của anh vang lên, kéo cô thoát khỏi những mộng tưởng của chính mình. Châu Uyển Đồng giật mình, vội vàng cúi đầu, hai tay nắm chặt lại với nhau. Anh nhìn cô sợ như vậy thì không nói gì thêm, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình. Anh ăn xong thì lau miệng, đứng dậy đi lên lầu. 

Khiêm Dạ Hiên vừa đóng cửa đã phát hiện ra chút khác lạ. Căn phòng bình thường của anh tuy gọn gàng nhưng không bài trí thế này. Anh nhìn chiếc gạc tàn thủy tinh được dọn dẹp sạch sẽ đặt trên bàn làm việc. Có lẽ là do giúp việc dọn rồi. Mà người giúp việc ở đây không ai khác, chính là Châu Uyển Đồng cô.

Vào hai ngày trước, đúng lúc thay màn rèm định kì, cô cùng dì Liêu đi từng phòng để gỡ rèm đem giặt giũ, trùng hợp là cô được phân vào phòng của Khiêm Dạ Hiên. Châu Uyển Đồng ngập ngừng bước vào bên trong, chưa kịp đi quá hai bước đã ngửi thấy hương thơm nam tính đặc trưng, còn có cả mùi thuốc lá thoang thoảng, nghe vô cùng dễ chịu. Cô liếc quanh một vòng, phát hiện ra anh thực sự hút rất nhiều thuốc, chiếc gạc tàn trên bàn đã chứa nhiều tàn thuốc quá rồi, cho nên tiện tay đem đổ, cũng dọn dẹp lại căn phòng một chút. 

Anh không để ý đến nữa, chỉ thay đồ rồi ngủ. Có lẽ vì quá mệt, anh vừa nằm đã ngủ ngay, hơn nữa còn rất say, một giấc dài liền đến tận tám giờ. Lúc anh tỉnh dậy, sắc trời đã tối đen. Khiêm Dạ Hiên đưa tay lên đỡ trán, sau đó bước xuống giường, sửa soạn một chút rồi ra ngoài. 

Anh ngồi trên xe, liếc nhìn địa chỉ mà Tiêu An gửi đến qua tin nhắn. Đó là một nhà kho bỏ hoang, cách trung tâm thành phố chừng mười hai cây số. Lúc anh đến nơi, hai hàng người mặc đồ đen đã đứng chờ sẵn, bắt chéo tay sau lưng, ưỡng ngực oai hùng. Tiêu An mặc quần jean và áo sơ mi sọc xanh đứng ở giữa, mân mê chiếc điện thoại trên tay. 

Khiêm Dạ Hiên bước tới cạnh anh, lên tiếng:

“Đã đến đủ rồi?”

“Ừ, chỉ còn chờ bên kia nữa thôi. Cậu có đem hàng theo không đấy?”

Tiêu An nheo mắt, giả vờ chọc ghẹo anh. Khiêm Dạ Hiên ra lệnh cho Tư Lang đứng phía sau đem thùng hàng để trước mặt Tiêu An. Cậu ta nhìn qua, sau đó gật đầu, cười bảo:

“Đúng là không hổ danh ông chủ mặt lạnh.”

Anh không cười, chỉ rút ra một điếu thuốc, từ từ thả khói ra trước mặt. Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ hẹn, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương đâu. 

Bất chợt, một tên lính gầy xọm từ xa chạy tới, hớt hải báo cáo với Tiêu An:

“Cậu chủ, bọn...bọn Hoàn Khải Luân...bọn chúng cướp mối làm ăn của chúng ta rồi.”

Tiêu An nhăn mày, vẻ mặt vô cùng khó coi. Cậu ta cầm chặt vai của người kia, quát:

“Cái gì, cậu mau nói lại tôi nghe? Hoàn Khải Luân sao biết được phi vụ lớn này chứ? Còn nữa, hắn ta làm sao có khối lượng hàng lớn như vậy được?”

Cậu ta cực kì tức giận, mặt tím tái hết cả, hai tay nắm lại thành quyền, liếc sang nhìn Khiêm Dạ Hiên. Trái với tâm trạng hỗn loạn của Tiêu An bây giờ, anh vẫn giữ bộ mặt hờ hững, lạnh nhạt. Anh vứt điếu thuốc xuống đất, đưa chân giẫm tắt, sau đó quăng lại một câu:

“Quản người của mình cho tốt. Lần này không được thì lần sau, tôi giúp cậu lấy lại danh dự.”

Nói rồi, anh cong môi bước đi, bộ dạng quả thực có chút châm biếm. Tiêu An vô cùng xấu hổ, vụ làm ăn đầu tiên cứ thế tan tành mây khói, cậu ta còn mất mặt trước Khiêm Dạ Hiên nữa chứ. Cậu thanh niên hoạt bát lúc nào bây giờ đã gầm gừ như con thú dữ:

“Hoàn Khải Luân, mày muốn chơi tao? Con cẩu này!”

Mấy tên lính quèn đứng phía sau anh không ngừng run rẩy, thấy sát khí bốc lên nghi ngút thì khẽ rùng mình, im lặng không dám nói gì.