Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 9





Doãn Từ Ân vốn không định đến nhà của Hạ Bắc Sâm, cô không muốn gặp anh, cái tên này cô không hiểu nổi được anh.

Nhưng vừa về đến nhà Hạ Bắc Sâm lại nhắn tin, anh nhắn rất ngắn ngọn nhưng khiến cô tức tốc chạy đến đây.
Nội dung tin nhắn của anh mang theo chút đe doạ | Một là em đến nhà tôi, hai là tôi đến nhà em |
Nếu để anh đến nhà cô chẳng khác nào cô tự đào hố chôn mình đâu chứ, bà mà biết bà sẽ mắng cô đến chết mất.
Cô mặc chiếc áo sơ mi cùng với quần jeans xuông mang giày bata trông vô cùng thoải mái, trước khi đến anh có nhắn mật khẩu nhà cho cô, vậy nên khi cô đến đây chỉ cần nhập mật khẩu là có thể vào.
Nhưng hình như căn nhà này có chút mới, nó vẫn chưa được bài trí xong mọi thứ vẫn còn trông rất đơn giản, chỉ là tone màu cổ điển nhưng thiết kế hiện đại đơn giản, cô trông có chút thích thú.
“ Em đến rồi? ” Hạ Bắc Sâm từ trên lầu bước xuống, anh không mặc áo bên dưới chỉ mặt chiếc quần tây đen.
Để lộ ra cơ thể săn chắc màu đồng của mình, Hạ Bắc Sâm vô cùng thông thả không một chút ngại ngùng.
Nghe thấy tiếng của anh cô khẽ quay đầu vừa nhìn thấy anh cô đã hét lên “ Aaaaa.....Hạ Bắc Sâm anh làm cái gì vậy? ”.
Hai má của cô đỏ ửng đầy ngại ngùng khi nhìn thấy anh không mặc áo “ Em ngại cái gì? cái gì của tôi em đều thấy qua rồi còn gì đâu? ” anh nhướng mài nắm lấy tay cô hôn lên một cái.
“ Anh...anh mặc áo vào rồi chúng ta nói chuyện được không? ” Doãn Từ Ân nhìn anh, cô ngại đến mức lành tai cũng đỏ lên rồi, cô cảm thấy như vậy không tiện cho lắm.

Nhưng Hạ Bắc Sâm chính là cố ý cho cô chiêm ngưỡng cơ thể hoàn hảo có một không hai của anh “ Tôi không mặc...!Nếu được thì em có thể mặc cho tôi ” anh dáng vẻ trêu chọc ghé vào tai cô nói.
“ Bi3n thái ” Doãn Từ Ân nghe anh nói thì cũng mặc kệ mà mắng anh một câu.
Cô vừa định ngồi vào sofa nhưng mông còn chưa chạm vào được sofa thì đã bị anh kéo bật dậy, anh không nói không rằng kéo cô đi thẳng vào bếp.
Nắm lấy cả hai tay cô đặt dưới vòi nước, khiến Doãn Từ Ân bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra, trơ mắt nhìn anh, cô thấy anh còn lấy xà phòng để rửa tay cho cô một cách vô cùng kỹ lưỡng.
Hạ Bắc Sâm đột nhiên nhớ lại chuyện lúc chiều cô đánh Doãn Thư.
Rửa tay cho cô, tất nhiên phải rửa tay cô ta bẩn như vậy sẽ làm bẩn tay cô mất, ông đây không muốn.
“ Anh làm sao vậy? ” Cô tò mò lên tiếng.
“ Rửa tay cho em, chẳng phải lúc chiều em đánh cô ta à? bẩn chết đi được ” Hạ Bắc Sâm cứ rửa đi rửa lại tay cô đến khi anh cảm thấy tay cô sạch sẽ thơm tho rồi mới chịu thôi.
Doãn Từ Ân bật cười nhìn dáng vẻ này của anh, dù bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng dáng vẻ này của anh thật khiến cô lầm tưởng anh chính là chồng thật của cô không đấy.
Nhớ lain lúc chiều trước khi anh đi thì đã nói gì với cô nhỉ?
“ Cô sau này đừng động vào cô ấy, nếu không đừng trách tôi ” Doãn Từ Ân lên tiếng nhìn anh, cô cũng nở nụ cười trêu chọc.
Hạ Bắc Sâm nghe liền giật phắn mình, sau đó liền nở nụ cười đáp lại cô “ Tất nhiên là không được động vào rồi, cô ta bẩn như vậy em động vào rất mất công tôi rửa tay cho em ”.
“ Anh cũng thật mồm mép ” Cô bật cười đầy vui vẻ.

Hai người họ đi ra phòng khách, anh pha cho cô cốc sữa đặt lên bàn rồi bình thản mở ngăn tủ ra đem cho cô một bản thông tin điều tra mà Trình Duyệt đã đưa cho anh.
Anh định để sau này sẽ đưa cho cô, nhưng Doãn Gia đã dời lịch đính hôn vào 8 tháng tới chứ không phải 12 tháng, ông đây làm sao có thể đính hôn được chứ, có chết cũng không muốn.
Doãn Từ Ân chậm rãi, tay cô khẽ run lên nhìn từng dòng từng dòng một khiến cô không dám tin được vào mắt mình
22 năm trước.
Ngày mà mẹ cô đang mang thai cô.
Doãn Đạt từ công Doãn Thị trở về, ông ta say rượu trên cổ áo của ông ta còn có vết son đỏ chói, ông ta nhìn mẹ cô bụng to vượt mặt đang ngồi ở sofa nhìn ông ta.
“ Doãn Đạt? anh lại ra ngoài ăn nằm cùng người khác sao? ” Mạc Tích mẹ cô nhìn ông ta nước mắt rưng rưng có chút uất ức.
“ Thì sao? có tin tôi đuổi cô lẫn cái thai trong bụng cô cút ra khỏi nhà không? ” Doãn Đạt tức giận khi bị Mạc Tích trách mắng ông ta cầm cái ly trên bàn ném xuống dưới nền khiến chúng vỡ tan tành.
Mạc Tích đứng bật dậy, bà vô cùng tức giận “ Anh điên rồi, nó là con anh đó sao anh có thể nói như vậy hả? ” bà mỗi ngày mang thai đều một mình, ông ta thì đi sớm về khuya.
“ Cmn nó lắm lời quá ” Doãn Đạt nắm lấy tóc của Mạc Tích tát mạnh vào mặt bà một cái, khiến bà nước mắt rơi.
Bà cứ khóc ông ta thì cứ đánh không hề có ý định buông tha cho bà.

Mấy ngày sau đó Doãn Đạt không về nhà, còn Mạc Tích rơi vào trầm cảm, bà không nói, chỉ ở lì trong phòng không muốn ra ngoài, cứ ngồi khóc, khóc xong lại ngủ thiếp đi lúc tỉnh dậy Doãn Đạt vẫn chưa về.
Tin tức tình ái của Doãn Đạt vẫn đầy khắp các trang mạng khiến Mạc Tích thất thần, bà khổ sở đến mức phải sinh trước dự định.
Nếu ngày hôm đó bà không đủ tỉnh táo để gọi cấp cứu thì có lẽ cả Mạc Tích và Doãn Từ Ân đều bỏ mạng ở căn nhà đó rồi.
Cơn đau bụng khiến bà tái mét mặt mài không còn chút sức lực nào, đến khi cấp cứu đến bà đã ngất rồi.
Khi Mạc Tích được chuyển vào phòng sinh, y tá đã gọi cho Doãn Đạt nhưng ông ta nghe máy xong còn mắng y tá rồi bảo Mạc Tích tốt nhất nên chết đi.

Sau khi bà ngoại cô đến thì mẹ cô vì khó sinh, cộng thêm mất máu quá nhiều, bà cố gắng sinh Doãn Từ Ân ra.
Sau đó liền không còn mở mắt nữa, hơi thở cuối cùng của bả cũng trút xuống, Doãn Từ Ân vừa sinh đã mất mẹ bị ba bỏ rơi, tiếng khóc của Doãn Từ Ân vang lên kéo lại sự tỉnh táo của bà ngoại cô.
Bà nhìn đứa con gái số khổ của mình ra đi ngày trong phòng sanh liền khóc không thành tiếng, tim bà như hàng vạn con dao đâm vào.
Sau khi Mạc Tích được an táng.
Đám tang của bà Doãn Đạt cũng không có mặt, nhưng cũng may ông ta còn chút tình người mà giữ lấy Doãn Từ Ân, suốt khoảng thời gian hai năm trời đều do bà ngoại cô nuôi dưỡng, đến khi Doãn Đạt mang mẹ con Doãn Thư về thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Ông ta vứt cho bà ngoại cô một số tiền sau đó liền đuổi bà và cô đi, lúc đó Doãn Từ Ân vẫn còn chưa biết được mọi chuyện thế nào, sau này nà ngoại cũng không nhắc đến nữa
Doãn Từ Ân đọc tới đó nước mắt của cô rơi xuống, bàn tay đã vò nát tờ giấy rồi, hoá ra bọn họ chính là người biến cô thành kẻ mồ côi.
Nực cười vậy mà con gái ông ta còn bảo cô là đứa mồ côi.
Chẳng phải đều do ông ta ban sao? Mẹ cô chết uất ức như vậy, đều do bọn họ.

Doãn Từ Ân cô nhất định không bỏ qua đâu, bao nhiêu thứ bọn họ làm cô xin thề sẽ trả đủ.

Hạ Bắc Sâm nhìn thấy cô khóc nức nở như vậy liền đau lòng, anh kéo cô ôm vào lòng, cẩn thận vuốt mái tóc dài của cô.
“ Đừng khóc, tôi nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng, chúng ta ký hợp đồng rồi không phải sao? tôi không lừa em đâu ”.
“ Nhưng anh không thù oán với họ, sao lại giúp tôi? ” Doãn Từ Ân ở trong lòng anh khẽ lên tiếng.
“ Tôi vì người khác có thù với họ ” Anh mỉm cười nói.
Hạ Bắc Sâm nâng mặt cô lên lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô “ Chúng ta ký họp đồng hôn nhân rồi, không thể ở riêng vậy nên ngày mai em chuyển đến đây đi ” anh cố tình mua căn nhà mới này, là để cho hai người họ.
“ Không được! tôi còn bà nữa không thể đến đây đâu ” Doãn Từ Ân lắc đầu từ chối.
Anh biết thế nào cô cũng sẽ nói như vậy, anh đã biết trước như vậy rồi nên đã tính hết cho cô, cho bà ngoại một người chăm sóc, lẫn một ông hàng xóm vô cùng dễ thương.
“ Tôi sắp xếp rồi, sẽ có người chăm sóc bà ngoại em đừng lo, ngày mai dọn đến đây đi nội quy trong hợp đồng đã ghi rõ rồi ” Anh thông thả nói, nếu để cô ở cùng bà có khi cả hai người họ đều sẽ xảy ra chuyện mất.
Doãn Gia cũng không tồi, không thể đùa được, chậm mà chắc công sức của anh không thể đổ bể trong ngày một ngày hai.

Doãn Từ Ân im lặng không nói gì nữa, nếu bà có người chăm sóc cũng tốt, vì bình thường cô đi làm thêm cũng không có quá nhiều thời gian chăm sóc bà được..