Trong căn phòng lớn như tòa lâu đài của Thụy Kha, Mạc Lâm khó khăn ngồi thẳng, đau đớn do các vết thương lớn nhỏ, sau một trận trừng phạt của Nhậm Thần.
Đến lúc phải thay băng mới cho vết thương, Thụy Kha khi này vừa thao tác băng bó, vừa nhíu mày trước cái tên cứng đầu không chịu ngồi yên kia mà nói: " Định làm gì? "
Mạc Lâm khó chịu: " Mạc Vũ, tôi muốn gặp em ấy."
Thụy Kha tức cười, khẽ nhướng một bên mày nhìn Mạc Lâm: " Ha, cậu xem nhẹ việc bản thân được sinh ra quá nhỉ? Sao hả? Muốn đi đầu thai lại à? "
Nhận được thái độ khinh khi từ Thụy Kha, khiến cho Mạc Lâm mất kiên nhẫn: " Tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả, vậy nên việc tôi muốn gặp em trai mình còn cần phải xin phép anh sao? "
Ôm hết một tràng tuyệt tình vào lòng mà Thụy Kha vẫn có thể nở một nụ cười đầy kiêu hãnh, tay khẽ vuốt nhẹ làn tóc ra sau vành tai, lại cười cười nói: " Ha Ha Ha, mẹ kiếp! Tóm lại, cậu đừng hòng bước ra khỏi đây. Tôi chỉ có một lần cơ hội lôi cái mạng này của cậu từ tay Nhậm Thần thôi, nên hãy biết khó mà lui đi. "
" Anh— " Mạc Lâm tức giận đến phát run, muốn phản bác lại Thụy Kha, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
Vệ sĩ khẩn trương: " Thụy Tổng…" Chỉ nghe thoáng cả hai xì xầm gì đó, ngay lập tức ý cười trên gương mặt kia liền thay đổi.
Mạc Lâm khi này quan sát được biểu cảm của Thụy Kha, liền lo lắng nghĩ: ( Gì vậy? Biểu cảm này của cậu ta, lẽ nào Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì rồi?)
Khi tên vệ sĩ thôi thì thầm, Thụy Kha liền lạnh giọng: " Canh chừng cậu ta, người mất thì bọn bây cũng đừng sống nữa. "
Đám vệ sĩ nghiêm giọng cúi đầu: " Rõ! "
…---------------…
Tiếng tít tít phát ra từ máy đo điện tim được bệnh viện mang đến, cứ thế đều đặn vang lên từng nhịp. Mạc Vũ vẫn thất thần ngồi đó nhìn thân ảnh đang đều đặn thở ngay cạnh mình. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng cuộc đời cậu quá đỗi khó khăn, rồi sẽ có người đến bao dung lấy cậu. Chỉ là cho đến lúc người đó đến rồi, chính là đến rất nhanh bên cạnh cậu rồi, nhưng cậu ngược lại ngỡ rằng đó là một nghịch cảnh khác, một thử thách khác mà ông trời tạo ra cho cậu. Nên đã vô tình phủ nhận tất cả chủ ý tốt đẹp từ họ, một cách rất dứt khoát.
Nhát dao đó sâu đến tận xương, cho đến giây phút đau đớn nhất khi bị vật nhọn ghim vào người, hắn vẫn chọn cách nhẹ nhàng vô cùng khiến cậu cảm thấy tội lỗi nhất. Mạc Vũ luôn cảm thấy bản thân thật sự không xứng với Nhậm Thần, vì hắn quá hoàn hảo, cậu lại chẳng là gì. Vì thế vẫn luôn cho rằng bản thân là vật tiêu khiển của hắn, mà chẳng hay biết rằng tất cả những việc hắn làm vì cậu, đều là thật lòng. Dẫu rằng cách mà hắn trao đi hơi ấm cho cậu có đôi phần kì quái.
Theo dõi từ rất lâu, Lý Di cuối cùng vẫn là không nhịn được liền hỏi: " Cậu ổn chưa? Có thể thử gỡ tay sếp ra xem được không? "
Mạc Vũ lắc đầu đáp: " Tôi không sao, vẫn là để như vậy có lẽ anh ấy sẽ an tâm hơn một chút. "
Lý Di bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục ở cạnh họ: “Được.”
Lý Di chạnh lòng, giữa bọn họ vì sao phải lao đao đến thế? Vốn dĩ cả hai đã có thể êm ấm bên nhau, kết quả lại thành đôi bên tự dày xé nhau. Người ở nơi càng cao, cách thức để có được hạnh phúc cho riêng mình cũng khó hơn người bình thường, nhưng đôi khi nỗi lòng ấy có mấy ai hiểu được? Một bên kiên nhẫn thay đổi vung đắp, bên còn lại chính là đã quá đỗi mong muốn ấm áp, mà không kiêng dè tiến tới. Rốt cuộc cả đôi bên cùng đớn, cùng đau. Dẫu đã hiểu nhau, nhưng lòng lại chẳng thể thốt, tâm đã duyệt người nhưng tim lại chưa tìm được cớ.
Một hồi lâu sau, Lý Di lại nghe thấy tiếng Mạc Vũ lí nhí hỏi: " Bánh kem đó…có phải dành tôi không?"
Dẫu là người ngoài cuộc, Lý Di đối với tình huống này cũng cảm thấy nhói lòng: " À, đúng vậy…"
Mạc Vũ ngóc đầu dậy, đôi mắt đỏ hoe khi này lại rưng rưng nước, nhìn Lý Di mà mếu máo: " Có phải, anh ấy chỉ vừa mới biết…mới biết…"
Lý Di nhanh chóng né tránh ánh mắt của cậu, lại vội nói: " Phải, ngay hôm đó sếp đã hỏi về ngày sinh của cậu, còn đắn đo suy nghĩ rất lâu về lý do mà cậu đề ra. Ha, ban đầu sếp còn cáu gắt vì—"
Lời còn chưa kịp nói hết, Lý Di chợt nhận ra Mạc Vũ đã khóc nấc lên từ bao giờ rồi: " Ư–ức, hức! Tại sao? Tôi giống như –ức…đã gây ra tai họa cho anh ấy vậy mà hức…"
Lý Di thản thốt, tay chân lúng túng chẳng làm gì ra hồn: " Cái đó, c–cậu đừng khóc. Ay ya! Làm sao đây?! Cậu, tôi sẽ bị la mất nếu cậu cứ như vậy đấy ạ! "
Vẫn không thể kiểm soát cảm xúc, Mạc Vũ khi này đã khóc đến mức mặc kệ mọi thứ: " Hức –ức! "
Tiếng bước chân chậm rãi, cùng cái mở cửa dứt khoát không chỗ chê của Thụy Kha, đã thành công thu hút mọi thứ: " Ya ya! Sao vậy Tiểu Lý? Cậu vậy mà dám làm cho tiểu Mỹ nhân của tôi khóc thành thế này à? "
Mạc Vũ thấy Thụy Kha đến liền mở to mắt ngớ người, nín khóc hẳn ra. Tuy nhiên, những tiếng nấc nghẹn vẫn chưa thể dứt.
Thấy được vị cứu tinh, Lý Di nhanh chóng cúi đầu chào: " Thụy tổng! "
Thụy Kha lại là dáng vẻ lãng tử ấy, miệng vẫn luôn hiện hữu ý cười đầy bí ẩn: " Ừm! Cậu ra ngoài đi nào, để người nhà chúng tôi nói chuyện với nhau. Những chuyện khác cứ làm việc với trợ lý của tôi là được rồi. "
Lý Di liền gật đầu đáp: " Vâng, tôi xin phép! " sau đó cũng vội rời đi.
Sau khi Lý Di rời khỏi, tâm tư của Thụy Kha vẫn dửng dưng thong thả, như đang ghé nhà bạn chơi chẳng hề sốt ruột lo lắng gì, việc này lại khá bất ngờ với Mạc Vũ. Cậu chính là âm thầm quan sát con người này, anh ta lặn mất tâm ngay sau khi cả nhóm quay trở về từ Canada, ngay lúc Nhậm Thần xảy ra chuyện nguy hiểm thế này lại xuất hiện. Thỏ nhỏ cụp đuôi quan sát, không may thay, tâm tư nhỏ này của cậu đều bị đại hồ ly kia nhìn thấu cả rồi.
Thụy Kha chỉ mỉm cười, tư thế vô cùng thoải mái, yên vị trên chiếc sofa đối diện mà nhìn cậu: " Chân cậu sao rồi? "
Mạc Vũ hic hic mấy tiếng, rồi lại cúi đầu lí nhí trả lời: " V–vẫn ổn ạ."
Thụy Kha bật cười trước phản ứng của cậu, Mạc Vũ mơ hồ thấy được Thụy Kha này đôi lúc lại có những phản ứng rất giống Nhậm Thần: " Ha, mẹ nó đơn thuần như vậy. "
Mạc Vũ ngây ngốc, nhìn Thụy Kha: " Vâng? "
Nhận ra bản thân vừa rồi đã nói lời không nên nói, Thụy Kha liền chuyển đề tài: " Khụ! Không có gì đâu, tiểu mỹ nhân ra tay cũng thật nặng nha~"
Mạc Vũ im lặng chẳng nói gì, Thụy Kha biết bản thân đã chọc trúng điểm ngứa của đối phương.
Tuy nhiên, đứng trên phương diện là tri kỉ của Nhậm Thần, Thụy Kha có quyền không tán thành hành động lần này của Mạc Vũ, anh ta lại điềm tĩnh hỏi cậu: " Cậu nghĩ gì mà dám làm vậy nhỉ? "
Mạc Vũ ấp úm muốn giải thích: " Em…" Nhưng giây sau lại không biết nên phải giải thích ra sao, lại đắn đo suy tư: (Anh Thụy có biết chuyện về anh hai không? Mình vẫn là, không nên nói thì hơn…)
Mà Thụy Kha khi này cũng suy tư chẳng kém: (Có nên nói chuyện của Mạc Lâm với nhóc này không nhỉ? Aiss! Dù sao cũng không cho mình nhắc đến, vẫn là đừng bàn đến không lại phiền phức.)
Rồi cứ vậy, sau cùng chốt lại Mạc Vũ không cần giải thích và Thụy Kha lại tiếp tục bẻ hướng sang chuyện khác: " Được rồi, đừng căng thẳng! Tên đần này không chết được đâu. Mạng cậu đến giờ vẫn còn, xem ra tên này rất để ý đến cậu đấy. Vậy nên sau này, đừng làm chuyện tương tự vậy nữa. "
Mạc Vũ mím môi, cúi mặt: " Vâng… "
Biết rằng sự việc có uẩn khuất riêng, nên Thụy Kha cũng hiểu và không truy cứu thêm đối với Mạc Vũ, nhìn cậu co rúm trước mặt mình, Thụy Kha lại không nhịn được mà khẽ mỉm cười: " Hừm, giờ tôi phải đi đây. Đến bàn giao công việc thôi, tiểu mỹ nhân cũng đừng quá lao lực, hết thuốc thì người sẽ tỉnh. Đi nhá! "
Mạc Vũ khẩn trương chào tạm biệt Thụy Kha: " Vâng ạ. "
Thụy Kha vừa rời đi, căn phòng lại trở về bầu không khí ảm đạm vốn có của nó. Mạc Vũ chưa từng ở cạnh Nhậm Thần lâu như bây giờ, chính là chưa từng ở cạnh lúc hắn chẳng mất trí nhớ…như bây giờ. Cậu chậm rãi ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt anh tuấn của hắn, trông rất vừa mắt, rất hài hòa. Cậu lại không nhịn được mà đưa tay day day đôi mài đang nhíu chặt của hắn. Cậu lại nghĩ, Nhậm Thần rốt cuộc đã trải qua những gì? Tại sao đến lúc ngủ mê vẫn khó chịu như vậy? Thương trường thật sự nguy hiểm như chiến trường sao?
…----------------…
Sáng hôm sau _
" Ưm… " Mạc Vũ chợt tỉnh giấc sau vài giờ mỏi mệt vì phải đấu tranh tâm lý, lúc này đã lấy lại được chút tỉnh táo, não nhỏ lại hoạt động: (Mình ngủ từ khi nào vậy chứ? A, Nhậm Thần anh ấy tỉnh chưa nhỉ?)
Mạc Vũ hoang mang định rướn người dậy, để tìm kiếm hình bóng thân quen mà đêm qua vẫn khư khư nắm lấy tay mình mãi không chịu buông kia. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị một lực kéo vừa đủ không mạnh cũng chẳng nhẹ, ghì chặt cậu ở yên tại chỗ.
Giọng nói sau nhiều giờ hôn mê của Nhậm Thần trầm ấm đến nao lòng, hắn ôm chặt cậu vào lòng, khẽ thì thầm khi mắt vẫn chưa mở: " Yên nào, đừng động. "
Tối qua vẫn luôn mãi ngắm hắn, lòng lại suy tư đủ mọi loại chuyện trên đời, Mạc Vũ vậy mà lại thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến lúc tỉnh dậy bản thân đã nằm gọn trong vòng tay hắn mất rồi! Lại còn, chính là Nhậm Thần, hắn vậy mà tỉnh rồi? Còn là tỉnh trước cậu. Mạc Vũ lòng đầy biến động, cảm xúc khi này rối tung rối mù, cậu chả biết phải bắt đầu từ đâu, nữa muốn chui ra khỏi giường, nửa lại bất tiện vì chân còn chưa khỏi, hơn nữa cơ thể cậu bây giờ lại bị hắn ôm trọn, căn bản là cá trên thớt, chim trong lồng.
Mạc Vũ chỉ đành bất đắc dĩ hỏi: " Anh, tỉnh rồi? "
Nhậm Thần vẫn lười nhát mà dụi dụi vào người cậu: " Ừm. "
Mạc Vũ ngây người trước phản ứng này của Nhậm Thần, hắn là bị cậu đâm một nhát sâu như thế, vậy mà lại xem như không có chuyện gì? Điều này khiến cho Mạc Vũ càng thêm áy náy, cậu rũ đôi mắt buồn nhìn hắn, miệng mấp máy: " Em…chuyện khi đó…Nhậm Thần anh…"
Rồi lại như không nghe thấy gì, Nhậm Thần bày ra vẻ hiếu kì hỏi lại cậu: " Em thích vẽ nhỉ? "
Đang trong tâm thế dồn toàn lực tẩy tội cho bản thân, mà Mạc Vũ lại hết lần này đến lần khác Nhậm Thần quay cho khờ người, nhận được câu hỏi không liên quan, Mạc Vũ chỉ biết ngớ người: " Dạ? "
Nhậm Thần lại nói: " Tôi thấy, em có vẻ thích vẽ, lão Trương cũng bảo như vậy, Lý Di cũng…chính là tìm hiểu được một chút thông tin, năm đó em là muốn theo đuổi hội họa? "
Mạc Vũ lại tròn mắt nhìn Nhậm Thần.
Nhậm Thần khi này bận tập trung vào đề tài đang nói đến, căn bản không phát giác ra thỏ nhỏ ở ngay bên cạnh, bị đủ mọi loại cảm xúc dày vò, Nhậm Thần lại nói: " Vậy nên, khoảng 2 tuần nữa, đợi khi chân em khỏi hẳn rồi hãy bảo Lý Di đưa em đến trường làm thủ tục nhập học. "
Mạc Vũ rút người vào cơ thể Nhậm Thần, giọng nói be bé khẽ thốt: " Nhậm Thần."
Nhậm Thần nhướng mày đáp: " Chuyện gì? "
Mạc Vũ khi này còn chẳng biết bản thân cảm thấy thế nào, cậu chỉ muốn bản thân không phải hối hận: " Anh có thể, đừng tốt với em như vậy nữa…có được không? "
Nhậm Thần nhận được câu hỏi trên tuyệt nhiên lại chọn cách im lặng.
Mạc Vũ lại nức nở: " Em…hức…em cảm thấy bản thân thật tồi tệ…ư –ức! Rõ ràng là em, là em đã khiến anh bị thương vậy mà…hức…anh…anh lại… "
Nhậm Thần đưa tay xoa nhẹ đầu Mạc Vũ, hắn nhẹ giọng an ủi: " Không trách em, vết thương này không ảnh hưởng đến tôi đâu, đừng khóc. "
Mạc Vũ bất mãn, rõ ràng mũi dao ghim sâu đến thế, phản ứng như không có gì này của hắn càng khiến cậu thêm phần bực dọc: " Lý do gì vậy chứ? Ư–hức, anh nói như thế này là không ảnh hưởng sao? Nói dối! Ức…nói dối, rõ ràng là…hức…rõ ràng là rất đau."
Mạc Vũ vừa nức nở vừa đưa tay chạm lấy vết thương của hắn mà đau lòng, Nhậm Thần chỉ khẽ cong lấy khóe môi nhợt nhạt, ra sức giải thích: " Mạc Vũ, tôi không lừa em. Trên người tôi còn rất nhiều chỗ bị đâm thủng em vẫn chưa thấy, vậy nên đây đúng thật chỉ là vết thương nhỏ đối với tôi, không lừa em. "
Mạc Vũ khẽ khựng người đôi chút khi nghe thấy những lời này từ hắn, chắc hẳn những vết thương kia cũng khiến hắn đau đớn như thế, càng nghĩ Mạc Vũ lại càng không kiểm soát được tuyến lệ của bản thân: " Không tính! Ức– không tính! Nhậm Thần, em…hức…em xin lỗi, là em nhất thời mụ mị, là em không suy nghĩ kỹ…ức…–ư…hức…"
Nhìn thấy cả khóe mắt của Mạc Vũ đã đỏ hoe sưng tấy, Nhậm Thần khó chịu nhíu mày " So với vết thương bé tí này, việc em khóc sẽ khiến tôi đau hơn thế gấp nhiều lần đấy. Vậy nên, em bây giờ chính là đang liên tục làm đau tôi phải không? "
Mạc Vũ tròn mắt nhìn hắn, lại bối rối đến đỏ cả mặt: " Anh… "
Cậu nhất thời nghe đúng trọng điểm, chính là cậu khóc hắn chắc chắn sẽ đau. Vậy cũng chính là, hắn thật sự đối với cậu cũng…, Mạc Vũ ngơ ngác nhìn hắn, mà Nhậm Thần cũng chẳng nói gì, khi này lại dùng ánh mắt ấm áp đến lạ mà nhìn cậu. Cả 2 cứ thế rơi vào biển tình của riêng họ, đến khi Mạc Vũ da mặt mỏng ngại ngùng dời điểm nhìn, bầu không khí khi này mới dịu bớt màu hồng.
Cậu lúng ta lúng túng, đổi chủ đề: " Gì nhỉ, lúc anh vẫn chưa tỉnh, anh Thụy có đến đây. "
Nhậm Thần gật gù trả lời: " Ừm, tôi biết. "
Mạc Vũ khẽ liếc nhìn Nhậm Thần một cái, rồi lại xấu hổ húi đầu vào người hắn: " Cái đó, cảm ơn anh, về chiếc bánh sinh nhật."
Nhắc đến đây, Nhậm Thần bỗng bày ra vẻ mặt đăm chiêu, hắn bặm môi nhíu mày nói: " Em vẫn chưa ước gì nhỉ? "
Mạc Vũ lại một lần nữa ngây ngốc hỏi hắn: " Dạ? "
Nhậm Thần vẫn tiếp tục: " Qua giờ mất rồi. Tuy nhiên thì, nến vẫn chưa được thắp sáng trong ngày sinh nhật vậy nên vẫn còn tác dụng nhỉ? "
Đến cả Mạc Vũ cũng phải bật cười với lối suy nghĩ vô cùng phi lý này của hắn: " Anh, phụt haha! Sao lại nói chuyện vô lý như vậy được cơ chứ? "
Nhậm Thần vẫn cố chấp với điều đó: " Vậy, điều ước của em là gì? "
Mạc Vũ nhìn hắn khẽ mỉm cười: " Em—"
* Cạnh* nhưng lời còn chưa nói đến đâu, khung cảnh lãng mạn này, đã bị tiếng mở cửa của Lý Di trực tiếp phá tan tành.
Lý Di khẩn trương, gương mặt lộ sự rõ bối rối và lo lắng: " Sếp, không biết tại sao nhưng Nhậm lão gia đã đến đây rồi. Hiện tại tôi đang cho người kéo dài thời gian, chuyện này…nên tính thế nào đây? "
Mạc Vũ bất ngờ, đây đã là lần thứ hai cậu nghe dê nd đích danh này. Giây sau, Mạc Vũ lại quay sang nhằm quan sát phản ứng của Nhậm Thần, nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng có chút biến sắc gì.