- An, ở lại làm việc với anh. - Quân hắng giọng khi thấy cô sắp xếp lại giấy tờ định nối gót Thành bỏ đi.
Cô nghe theo như một cái máy. Chuyện Châu Anh ầm ĩ vừa xong làm tâm trạng cô có phần khó chịu. Nhật từng hứa như đinh đóng cột rằng những chuyện kiểu này sẽ không bao giờ xảy ra, vậy mà…
- Em sao thế? Có nghe anh vừa hỏi gì không?
- Dạ, em xin lỗi. - An bừng tỉnh, vội tập trung trở lại công việc. - Em đang suy nghĩ chuyện khác nghe không rõ.
Quân gật gật đầu, vốn trước đây hắn chỉ hơi nghi ngờ nhưng sự việc vừa xảy ra đã khẳng định nghi ngờ của hắn lên tới bảy mươi phần trăm là đúng. Tại thời điểm này, mọi tình tiết ghép lại tương đối logic.
- Em và Nhật là quan hệ thế nào?
- Anh nhìn cũng đoán được mà.
- Thế à? - Quân nhếch mép. - Châu Anh đang là đối tượng rất được chú ý, số lần cô ta xuất hiện cùng Nhật trên báo nhiều hơn bất kỳ ai trước giờ. Vậy mà chỉ vì đến đây chửi em vài câu, Nhật đã ngay lập tức đá cô ta, lại còn theo cách tệ nhất có thể?
- Em không hiểu anh muốn nói gì?
Quân đi về phía bàn lấy một tệp hồ sơ đưa cho An. Đó là bản hợp đồng mà bên B - công ty cung cấp dịch vụ - chính là YNE, còn bên A - công ty sử dụng dịch vụ - là No Time For Mart (NTFM), công ty của Nhật.
- NTFM là công ty con của Sunflower Group, do con trai chủ tịch, Nguyễn Hoàng Nhật mở ra và điều hành. - Quân bình tĩnh nói.
- Dạ, cái đó em biết.
- Thế dự án lớn nhất mà Nhật đang tiến hành, em có biết không?
An hơi do dự. Cô không muốn nói dối, vả chăng Quân đã biết phần nào, cố nói dối càng tệ hơn. Nhưng cô không lên tiếng ngay, chỉ lẳng lặng theo dõi phản ứng của hắn.
- Dự án này bên Nhật khởi động từ năm ngoái nhưng đến gần đây mới gửi giấy mời thầu cho các đơn vị cung cấp, YNE là một trong số đó. Tất nhiên là bên ta tham gia. Tuần trước anh mới nhận được thông báo là YNE trúng thầu, cái em đang cầm là bản thảo hợp đồng.
- Đây là tin tốt mà, đúng không anh? - An mỉm cười.
- Vậy anh có nên cám ơn em không? - Quân nhìn vào mắt An, ánh mắt thẳng thắn như muốn bóc trần hết mọi bí mật cô đang giữ.
An cắn môi. Hắn đã nhìn ra sơ lược câu chuyện, âu mọi cơ sự đều bắt nguồn từ vụ đâm xe xúi quẩy kia. Nếu hôm đó Trọng không ép cô tới mức cô phải gọi Nhật “cứu bồ” thì Quân sẽ chẳng bao giờ có được manh mối quan hệ giữa cô và Nhật cũng như NTFM.
NTFM là công ty Nhật gây dựng, chuyên về thương mại điện tử. Ngay từ đầu, hướng đi của hắn là khai thác mặt hàng tiêu dùng và thực phẩm, một chiến lược được coi là phù hợp và khôn ngoan để kịp chiếm lĩnh thị trường trước khi nhiều đối thủ cạnh tranh khác xuất hiện. Và kết quả đã chứng minh tầm nhìn của Nhật là đúng khi chỉ sau chưa tới ba năm ngắn ngủi, NTFM đã thu được không ít thành công rực rỡ với mức tăng trưởng nằm ngoài dự đoán của cả những chuyên gia kỳ cựu. Dự án lớn mà Quân vừa nhắc tới là việc NTFM muốn mở thêm cổng thanh toán thay vì dựa hoàn toàn vào hệ thống thẻ tín dụng như trước giờ. Bước đi này là rất cần thiết nhằm tăng tính an toàn, bảo mật cho khách hàng và cả sự chủ động của công ty. Nếu dự án thành công, NTFM sẽ có tiềm năng trở thành công ty thương mại điện tử số một thị trường trong nước đồng thời mở rộng ra các nước khu vực. Và để thực hiện kế hoạch, lựa chọn nhà cung cấp là một trong những yếu tố cốt lõi.
Sau nhiều tháng chấm thầu, cuối cùng YNE được chọn làm nhà cung cấp. Lý do không gì khác ngoài việc đây là công ty startup chuyên về giải pháp công nghệ, có hồ sơ ấn tượng với danh sách khách hàng toàn công ty lớn. Tuy nhiên, trái với vẻ bề ngoài công tử ăn chơi, trong công việc Nhật có tiếng là thận trọng. Mặc dù đã chấm YNE nhưng hắn vẫn băn khoăn một số điểm. Cung cấp cổng thanh toán là dịch vụ tương đối nhạy cảm. Bởi tính bảo mật cao, nó là lựa chọn yêu thích của những trang web cờ bạc trực tuyến, khiêu dâm và vô số các hoạt động phi pháp khác. Nhật cần biết chắc đối tác mình đang nhắm tới có dây vào các phi vụ này không. Hắn không muốn đơn vị cung cấp dịch vụ cho NTFM đột nhiên một ngày phải ra hầu toà và ai mà biết những rắc rối nó có thể đem lại. Trưởng phòng pháp chế của hắn có đảm bảo rằng ngay cả trong trường hợp xấu nhất xảy ra với YNE thì rủi ro tối đa NTFM phải chịu chỉ là đi tìm nhà cung cấp mới nhưng Nhật không mấy yên tâm với câu trả lời này. Hắn cho rằng “cẩn tắc vô ưu”, biết sâu hơn về đối tác tiềm năng chẳng hại gì.
Vừa khéo, hắn lại có trong tay một “con át chủ bài”.
Nhật rất thích quan điểm của An rằng “các con số không biết nói dối”. Hắn không tin những lời tán tụng hoa mỹ của đám PR chuyên nghiệp trên mặt báo, chẳng để tâm mấy chuyện đồn thổi trong và ngoài giới, ngay cả báo cáo hàng năm đối với hắn không hơn mớ giấy lộn. Nhật chỉ đặc biệt tin An. Là kế toán, An có thể tiếp cận những giấy tờ liên quan tới tài chính, cô lại đủ trình độ để có cái nhìn thấu đáo nhất về công ty dựa trên chứng từ kế toán bởi xét cho cùng, tất cả hoạt động lớn nhỏ của bất cứ công ty nào đều được thể hiện qua dòng tiền thu-chi. Các con số đã cho An thấy câu chuyện của YNE một cách chân thực nhất.
“Cỡ khoảng hơn một năm trước anh Quân hoàn toàn bỏ lơ YNE vì bận dự án khác thì giám đốc cũ đã lạm quyền ký một vài hợp đồng cung cấp không được minh bạch. Dù trước đó vài năm anh Quân không trực tiếp điều hành nhưng vẫn quan tâm, chỉ có năm vừa rồi là bỏ hẳn mới xảy ra chuyện. Quân để ý thấy nên sa thải anh ta ngay tắp lự và quay về tiếp quản. Kế toán trưởng cùng dây với giám đốc cũ nên cũng bị cho nghỉ. Tất cả chỗ hợp đồng kia đã được thanh lý, đền bù trong yên lặng, tới nhân viên trong công ty còn không biết chuyện. YNE giờ rất sạch, nhân viên trẻ, năng lực tốt, lại thêm Blue Ocean chống lưng nữa, anh có thể yên tâm là anh không tìm được đối tác nào khác tốt hơn đâu.” Đây là tóm tắt ngắn gọn những gì An báo cáo với Nhật. Cô chính là tác động cuối cùng cho quyết định hợp tác của Nhật. Nói cách khác, An là quân bài chiến lược, là tay trong Nhật đưa vào YNE.
- Có thể việc em tiết lộ một số thông tin của YNE với anh Nhật là sai nhưng em tin em không làm gì có hại cho công ty. Em chỉ đơn giản là xác nhận với Nhật về năng lực và sự minh bạch của YNE mà thôi. - An ngẫm nghĩ một chút rồi nói, giọng đầy chân thành. Tuy cô có thể chối bay chối biến bởi Quân chẳng có bằng chứng nhưng cô không muốn. Với người thông minh, thẳng thắn là tốt nhất.
- Anh biết. - Quân nhún vai. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao thái độ của An đối với hắn trước giờ luôn gượng gạo và tránh né như thế. - Nhưng anh không rõ đổi lại em được gì trong vụ này hả An?
- Được một công việc tốt với những trải nghiệm tuyệt vời. - Cô đáp mà không cần suy nghĩ.
………………
Nhật im lặng mấy giây sau khi An kết thúc câu chuyện. Hắn suy nghĩ rất lung.
- Anh ta có làm gì em không? - Cuối cùng hắn lên tiếng.
- Dạ không, ảnh chỉ bảo em vẫn có thể ở lại làm việc nếu muốn.
- Em có muốn không? Nếu không, em chọn bất cứ nơi nào em muốn vào làm…
- Em thích công việc ở đây và sẽ gắn bó lâu dài. - Cô mỉm cười. - Nhưng việc anh giao cho em coi như xong rồi, em không còn gì để nói thêm về YNE với anh nữa.
Nhật gật đầu. Thực chất toàn bộ “điệp vụ nội gián” này bắt nguồn từ An. Khi biết hắn đang đau đầu với thương vụ hợp tác trị giá bạc tỷ, cô đã chủ động đề nghị giúp hắn. Thoạt tiên Nhật không đồng ý. Hắn không muốn An mạo hiểm, không muốn hồ sơ của cô có “vết”, chuốc vào bản thân cái tiếng phản thùng, tệ hơn là có khả năng bị kiện tội tiết lộ bí mật kinh doanh. YNE, đúng hơn là Blue Ocean không phải nơi mà Nhật chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng An năn nỉ hắn, rằng cô sẽ cẩn thận, chỉ đơn giản tự mình xem giấy tờ rồi báo cáo miệng cho hắn chứ không sao lưu bất cứ thứ gì. Cuối cùng Nhật đồng ý bởi xét ra, hắn chỉ cần xác minh xem YNE trong mức nào đó có sạch sẽ như hắn trông đợi không chứ chẳng có ý định nhảy vào cạnh tranh trực tiếp. Không có bằng chứng, dù chuyện bị lộ Quân cũng không làm gì được An.
Thực tế, An mới chỉ kể một nửa câu chuyện, nửa còn lại cô tuyệt nhiên không hé răng.
- Nhật trả em bao nhiêu cho phi vụ này?
- Trả tiền cho em? - An nhìn Quân cười. - Anh nghĩ ảnh sẵn sàng trả em bao nhiêu?
- Tuỳ vào việc anh ta đánh giá giá trị thông tin em mang lại thế nào.
- Thế chắc là thông tin em đưa ra chẳng có miếng giá trị nào hết trơn. - Cô nhún vai, tỉnh bơ nói. - Ảnh đâu trả em đồng cắc nào, cũng chả đề cập lợi ích chi khác.
Quân hơi rướn người, nhìn sát vào An hơn một chút. Từ khi biết cô tới nay, hắn luôn muốn thấy sâu hơn cái vẻ bình thản, tĩnh lặng kia. Con người ta luôn hướng tới một điều gì đó, có thể là tiền, có thể là sự thừa nhận, sự thăng tiến, ngưỡng mộ, danh tiếng hoặc ít nhất là để thoả mãn bản thân. Chỉ có An, cô luôn rất nỗ lực, cố gắng, thậm chí sẵn sàng chấp nhận rủi ro, nhưng vì cái gì? Hắn không thể hiểu.
- Nhật là gì với em? Tại sao em phải mạo hiểm vì anh ta như vậy?
- Vì đó là Nhật, đơn giản vậy thôi.
- Anh không hiểu…?
- Em gặp Nhật lần đầu cách đây khoảng hơn ba tháng. - An mỉm cười, ánh mắt bỗng tràn ngập sự dịu dàng. - Nhật thương em ngay từ những ngày ấy, thương vô điều kiện mà không cần biết em là người thế nào, có mục đích gì khi tiếp cận ảnh…
- Lại câu chuyện hoàng tử Lọ Lem à?
- Lọ Lem, Bạch Tuyết, Công chúa ngủ trong rừng, tuỳ anh gọi thôi. Còn với riêng em, Nhật thương em vậy đó nên bất cứ điều gì em có thể làm cho ảnh, em sẽ làm.
- Thương em mà để những chuyện như vừa nãy xảy ra?
- Ai biểu Châu Anh không biết điều chớ. Nhỏ đó đâu phải bồ của Nhật, tư cách gì mà tới quậy em? - Cô bĩu môi.
Hành động bĩu môi trẻ con của An làm cho cái điều cô vừa nói tưởng chừng rất vô lý trở thành như lẽ đương nhiên. Quân chớp mắt, mất một giây tỉnh táo trở lại để nhận thấy cô vừa đổ hết tội lỗi đáng ra phần lớn là ở Nhật lên đầu một cô gái khác.
- Anh lại thấy em với Châu Anh đều là nạn nhân còn Nhật mới phải chịu trách nhiệm chính.
- Anh nghĩ thế nào em đâu làm gì được? - An tủm tỉm cười. - Nếu anh không còn việc gì khác thì em xin phép. Một lần nữa em rất cám ơn anh vì đã không đuổi việc em.
Quân không nói gì, thay vào đó hắn mở máy tính chăm chú đọc, mặc cho An lẳng lặng đi ra.
………………
Qua mấy tuần, YNE tiếp tục có những xáo trộn lớn. Trưởng phòng Phát triển ứng dụng bị kỷ luật, trừ lương vì lý do gì không ai rõ, tất nhiên trừ bản thân anh ta, Quân, Thành và An. Thành không nói chuyện với An từ hôm họp chung với Quân, mỗi lần thấy cô hắn đều lờ đi xem như không thấy. Nhưng điều đó chẳng làm An mấy bận tâm bởi cô còn nhiều việc khác phải lo.
- Anh đây… - Nhật đứng ngoài phòng khách nói điện thoại oang oang. - Chết ***, suýt nữa anh quên… Ok, biết rồi, mày thích quà gì nói luôn đi, anh không đoán điếc gì đâu… Hả? Chó á? Nhà còn thiếu à? Cả đàn gần chục con… thôi thôi, hiểu rồi, đừng gào lên, lát đi mua cho mày luôn…
Hắn tắt máy xong gọi với vào bếp:
- Sorry An, anh không ăn cơm tối nay được nữa. Anh phải đi đây.
An vội chạy ra, người còn mặc tạp dề, hai tay đầy mỡ.
- Ơ, anh hứa ở đây ăn tối với em kia mà.
- Ừ, sinh nhật con Bích mà anh quên béng mất. Ông bà già lúc nào cũng bắt về ăn sinh nhật, với cả nó đang đòi con chó làm quà nên anh đi luôn còn kịp tìm mua cho nó.
- Ông bà già bắt về… - An chợt kéo dài giọng, không hề giấu vẻ bất mãn.
Nhật lúng túng gãi đầu:
- Thì… là sinh nhật con Bích mà.
An sầm mặt chẳng nói gì bỏ vào phòng, Nhật chạy theo sát gót.
- Em sao thế An?
- Anh đã hứa với em rồi, em chỉ biết nhiêu đó thôi.
- Em đừng vô lý thế chứ, anh về sinh nhật Bích chứ có phải cho em leo cây để đi linh tinh đâu mà em cáu.
An nhăn mặt, đôi mắt bắt đầu long lanh, môi mím lại.
- Sinh nhật Bích quan trọng thiệt ha?
- Ừ thì cả năm có một lần…
- Hừ… - Cô bỗng cười khẩy. - anh về hỏi thử bố anh xem, biết đâu lại có cả chục cô em gái nữa, mỗi tháng một cái sinh nhật tha hồ mà dự.
- Này, em quá đáng rồi đấy!
- Ừ, em quá đáng đó, rồi sao? Anh định làm gì em?
Nhật trố mắt nhìn An, suốt từ khi biết cô tới nay, hắn chưa từng thấy cô cau mày chứ đừng nói là những lời khó nghe và thái độ gay gắt kia. Bình An dịu dàng, tâm lý mà hắn vẫn quen bỗng như biến thành con người khác.
- Thôi thì đồ em nấu hôm nay cất tủ lạnh đi, mai anh qua ăn. - Nhật cười trừ rồi xỏ giày đi như chạy khỏi nhà cô.
“Con gái thực sự không thể hiểu nổi.” Một cảm giác khó chịu dâng tới tận cổ họng. Hắn nới khuy cổ áo, đạp ga phóng đi.
……
Nhật đi rồi An vẫn mặc nguyên tạp dề ngồi trên giường. Cô tựa vào tường, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy không thành tiếng. Trong thoáng chốc cô chỉ muốn bỏ hết tất cả chạy về miền Nam nắng ấm, về lại căn nhà cũ ngập tràn hình bóng mẹ. Nhưng về để làm gì? “Nhà” không có mẹ đã chẳng còn là “nhà” nữa. Nơi này cũng trở nên thật xa lạ khi Nhật quay người bỏ đi. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn đến thế.
“Hôm nay cũng là sinh nhật em mà anh quên rồi sao?”
……
Thành đang ngồi uống bia với bạn thì điện thoại reo. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi. Cô nàng này đã phớt lờ hắn cả mấy tuần nay đột nhiên lại gọi vào lúc muộn thế này. Thành đã định không nghe nhưng điều gì đó xui khiến hắn bấm nút bắt máy.
- Anh đang làm chi đó? - Vẫn giọng miền Nam ngọt ngào mà mỗi lần cất lên, hắn muốn giận cô cũng không được.
- Đi uống bia với bạn. Em gọi có việc gì không?
- Ghé nhà em chút xíu được không, có việc gấp dữ lắm.
- Em nói luôn đi chứ anh không qua đâu.
- Nói qua phone không tiện, chuyện quan trọng mà.
Thành thở dài, miễn cưỡng xin phép về trước. Hắn chạy thẳng đến nhà An, trong lòng hồi hộp không hiểu việc quan trọng đến mức nào mà cô lại gọi hắn tới với giọng gấp gáp như vậy. Nó không giống phong cách thường ngày của cô.
Nhưng khi An mở cửa, Thành từ thấp thỏm chuyển sang ngạc nhiên và cuối cùng là bực bội.
Trên bàn ăn sau lưng An là một đĩa đồ cold-cut và bình chiết đựng đầy rượu vang đỏ sậm. Chiếc bánh kem nhỏ đặt trên quầy bếp. Một trong hai ly rượu trên bàn có vết, chứng tỏ cô đã uống từ trước đó, trong khi chỗ thức ăn còn nguyên.
- Anh tới đúng lúc thiệt. - Cô thấy hắn thì mỉm cười. - Em vừa xong nè.
- Có việc gì mà em gọi anh đến?
- Sinh nhật em. - Cô trả lời tỉnh bơ.
- Em đùa anh à? - Hắn tức tối nghiến răng.
- Bộ sinh nhật em không phải chuyện quan trọng hả? - Cô nghiêng đầu hỏi lại. - Anh vô ngồi đi. Em hứa không làm gì anh hết, nếu anh không an tâm, em sẽ mở cửa ra.
Thành không biết nên cười hay nên khóc. Theo cách nói của An thì chẳng biết ai mới là đàn ông ở đây. Mặc dù mỗi lần đụng mặt An là mỗi lần xảy ra những chuyện chẳng hay ho gì, hắn lại không sao ghét được cô. Ngay cả việc lờ cô đi cũng một phần vì hắn bối rối, không hiểu vì sao bản thân không thể bồi đắp cảm xúc tiêu cực về cô như lẽ ra phải thế.
Và trước khi có câu trả lời dứt khoát, hắn đã thấy mình yên vị trên ghế, tay cầm ly rượu An đưa. Hai người uống rượu, ăn đồ ăn nhẹ và cố giữ cuộc nói chuyện ở mức xã giao vừa đủ. Dù Thành đã uống ít bia trước đó, tửu lượng của hắn thừa để cùng cô chia đôi chai vang một cách thoải mái.
- Anh có biết vì sao em mời anh tới không? - An bỗng hỏi.