Vì Em Là Bình An

Chương 41: Bạn cùng nhà




Ngày hai chuyên gia đến, tất cả xe của Blue Ocean đều đã đi tỉnh và không một ai rảnh để bỏ mấy tiếng lặn lội ra sân bay đón người. An vô tình biết được chuyện này, cảm thấy có chút tội nghiệp hai anh chàng đen đủi nên cho Tidj lái xe của mình đi đón. Từ văn phòng công ty về nhà chỉ khoảng một cây số, cô hoàn toàn có thể đi bộ.

Vừa mở cửa vào nhà, nụ cười xã giao trên môi An lập tức đông cứng khi nhận ra hai người đang chờ mình trong phòng khách.

- Ủa? Chị An… - Dương reo lên, giọng pha lẫn giữa ngạc nhiên và vui mừng. - sao chị lại ở đây?

- Đây là nhà em à? - Thành đứng dậy, bối rối nhìn cô.

- Dạ… - An hết nhìn Thành tới Dương như vẫn chưa tin vào mắt mình. - vậy ra hai chuyên gia mới của Blue Ocean…

- Là anh, còn Dương đi theo anh thôi.

Đã hơn ba năm An mới lại ngồi cùng Thành và Dương. Cuộc nói chuyện bên bàn ăn vô cùng rôm rả, dù sao thì việc vô tình gặp lại nhau ở nơi xa xôi này cũng dễ dàng mang tới cảm giác gần gũi, ấm áp. Hai bên cập nhật vắn tắt tình hình về mình mấy năm qua. Nhờ vậy, An biết ông Diệu vừa mất hồi đầu năm nay. Không muốn mãi loanh quanh trong căn nhà chứa đầy kỷ niệm của bố nên ngay khi Huy đưa ra đề nghị cần người sang châu Phi, Thành lập tức xung phong. Tất nhiên hắn không thể để em trai ở nhà một mình nên mang cậu theo.

- Chia buồn với hai anh em nha. - An thở dài. - Mới hôm nào còn gặp chú trong viện, không ngờ…

- Cám ơn em…

Thấy không khí có phần trầm xuống, Dương vội đổi chủ đề:

- Ở đây có gì vui không chị An?

- Có cửa hàng, rạp phim, quán bar, bảo tàng… như mọi nơi khác. Nghe nói có mấy điểm thăm quan nổi tiếng nhưng chị bận chưa đi được. - Cô chép miệng. - Nếu em thích, chị sẽ kêu Tidj đưa em đi.

- Em cứ mặc nó, trẻ con đâu mà hở ra là đòi chơi với bời. - Thành vội cắt ngang.

- Đâu sao đâu, Tidj rảnh mà.

- Chị mà biết ở đây công ty nào tuyển kế toán thì giới thiệu em với nhé. Em tốt nghiệp rồi. - Dương tha thiết nói. - Chứ ở không em cũng buồn lắm.

An chống đũa, ngẫm nghĩ một chút. Đợt này cô bắt đầu cảm thấy quá tải với hàng núi việc có tên lẫn không tên. Những việc ở khu khai thác cô phải xử lý trực tiếp mà không thể cậy nhờ ai hỗ trợ nhưng bên mấy dự án đường bộ thì lại là chuyện khác. Cô không muốn mất thời gian tổng hợp báo cáo chi tiêu hàng tháng hay những việc lặt vặt tương tự thêm nữa.

- Chị đang cần trợ lý kế toán, nếu em không chê thì về làm cho chị.

- An, em không cần… - Thành vội ngăn trước khi Dương kịp reo lên.

- Anh đừng can thiệp nha. - An cau mày ngắt lời hắn. - Dương mới là người trả lời em, không phải anh. - Cô quay ra cậu nhóc. - Thế nào, có đồng ý không? Nếu đồng ý thì mai em qua công ty thử việc luôn.

- Có chứ ạ. Em cám ơn chị. - Dương vội nói, bất chấp cái nhìn cảnh cáo từ anh trai. - Em sẽ cố hết sức.

- Thử việc một tháng, nếu làm tốt chị sẽ kêu nhân sự và pháp chế thảo hợp đồng cho em.

……………

Thành được công ty phân cho một chiếc ô tô, hàng ngày hắn lái xe đưa Dương qua văn phòng Sunflower rồi đi làm, còn An đi cùng Tidj. Do công việc cả ba rất bận rộn nên tuy sống chung nhà cũng không đến nỗi ra đụng vào chạm. An có một người giúp việc theo giờ, hàng ngày tới lau dọn nhà cửa, nấu nướng rồi để sẵn đồ trong tủ lạnh cho cô, tối về cô chỉ việc hâm nóng lại ăn. Sau vài lần khách sáo từ chối thì cuối cùng anh em Thành thống nhất sẽ góp tiền để “hưởng sái” dịch vụ dễ chịu này, tiết kiệm được không ít thời gian quý báu dành cho việc nhà, bếp núc.

Nhịp sống cứ như vậy đều trôi, thoáng cái anh em Thành đã đến được hơn nửa năm. An đặc biệt hài lòng về Dương. Cậu thông minh, nhanh nhẹn và trung thực. Nói một cách khác, cậu chính là bản sao thu nhỏ của anh trai nhưng nhạy cảm và ngọt ngào hơn. Cô thường cảm thấy tiếc nuối cho cậu bé, nếu không buộc phải gắn liền với chiếc xe lăn, Dương sẽ là một soái ca chẳng kém ai. Nhưng đổi lại, nhờ bản tính nhạy cảm, cậu rất biết cách quan tâm, chăm sóc người khác. Chẳng hạn như, từ ngày có cậu vào làm, mỗi buổi chiều trên bàn làm việc của An luôn đặt sẵn một ly nước quả ép mát lạnh.

- Em cứ lo làm việc thôi, không cần để ý mấy chuyện này đâu. - Có bữa, vì cảm thấy quá ái ngại, An giơ cốc nước nói thẳng.

- Không ngon hả chị? - Dương hỏi lại. - Để lần sau em điều chỉnh…

- Nè, nói đi đâu vậy? - Cô vội xua tay. - Chị chỉ muốn nói là em không cần mất thời gian pha nước cho chị nữa, giao mấy chị tạp vụ được rồi.

- Họ pha không ngon. - Cậu xịu mặt. - Em thích mà, không ảnh hưởng gì công việc đâu, chị đừng lo.

Thế là An chịu thua, đành để mặc Dương làm gì mình muốn bởi dù sao năng suất của cậu vẫn rất tốt. Từ hồi có cậu vào công ty, cô giảm tải được vô số việc nhỏ nhặt không tên, dồn thời gian cho những việc quan trọng hơn.

……

Sinh nhật Dương.

An tặng cậu nhóc một bộ vest rất “kẻng”, còn quà của Thành là chiếc Macbook Pro mới toanh. Một cái bánh kem hoành tráng cắm đủ hai mươi ba cây nến nhỏ.

- Nhóc ước rồi thổi nến đi.

Dương bỗng nhìn hai người, mỉm cười:

- Em chỉ ước chị An thành chị dâu em thôi.

Cậu nói xong thì thổi tắt hết nến, lờ đi vẻ mặt bất ngờ xen lẫn khó xử của An và Thành. Tiếng vỗ tay trở nên có phần gượng gạo. Bữa tiệc sau đó cũng kết thúc sớm hơn dự kiến một chút.



Nửa đêm An trở dậy ra bếp định lấy nước uống thì bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài sân sau vọng vào. Cô đã không có ý tò mò, cho tới khi tên mình xuất hiện.

- Sao anh phải cáu với em? - Giọng Dương gắt gỏng. - Em chỉ nói hộ điều anh không dám thôi.

- Đừng có vớ vẩn, - Thành nạt lại. - mày không được phép xen vào việc của anh, cũng đừng làm An khó xử. Chị ấy với anh chỉ là bạn bè bình thường.

- Anh nghĩ em là trẻ con hả? Anh thích chị An, ai chả biết chuyện đó. Dù là đã rất lâu rồi nhưng cách anh nhìn chị An chưa bao giờ thay đổi cả. Đừng có tự dối lòng.

- Nhưng An không thích anh.

- Anh đã thử chưa? Giờ anh với chị ấy đều độc thân, sao anh không thử cố gắng một lần?

- …

An định nhón chân trở về phòng trước khi bị hai anh em phát hiện thì tiếng thở dài của Dương ngăn cô lại:

- Anh… làm ơn đừng hi sinh gì cho em nữa. Em, và cả bố đều không phải nạn nhân, không cần anh giải cứu đâu.

- Sao em lại nói thế? - Thành như giật mình.

- Bố rất lo cho anh, cho tới lúc gần mất bố vẫn than thở với em là vì bố mà anh bỏ lỡ cả sự nghiệp lẫn tình yêu.

- Em biết là không phải thế mà… - Hắn bối rối nói.

- Người ta nói em may mắn vì có anh trai quá tốt, quá thương yêu em, em đồng ý, nhưng anh có hiểu cảm giác của em khi lúc nào cũng thấy mình là gánh nặng không?

- Dương…

- Em đã có việc làm, em tự lo được cho mình rồi, giờ là lúc anh lo cho bản thân anh. Đó, em chỉ mong muốn có vậy thôi, anh làm được cho em không?

Dương nói rồi mở cửa khiến An vội nép mình vào khuất sau bức tường chắn. Đợi tới lúc hai anh em đóng cửa phòng rồi cô mới nhẹ nhàng trở lại giường. Lần đầu tiên cô nhận ra, Dương không còn là một cậu nhóc năm nhất ngây ngô ngày nào, thay vào đó, chàng thanh niên ngoài hai mươi đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều.

Cả đêm hôm đó An trằn trọc. Những cảm xúc rối bời đan xen như tấm lưới thít chặt lấy cô không cách nào thoát ra.

……

Chỗ An thích nhất ở nhà là khoảnh sân nhỏ trên tầng thượng, nơi chị giúp việc có tâm trồng rất nhiều chậu hoa treo kín lan can. Mỗi khi căng thẳng cô thường lên đó ngồi ngắm trăng sao, hít căng lồng ngực hương hoa thơm dịu và suy nghĩ vẩn vơ.

Tối nay là một ngày như thế. Lúc chiều cô vừa nhận được thông báo công nhân dưới khu vực khai thác than mới đình công, đây đã là lần thứ ba trong vòng chưa đầy sáu tháng. Từ vị trí chỉ chuyên làm chuyên môn, An chuyển qua quản lý chung, phải lo giải quyết đủ thứ việc phát sinh khiến đôi khi cô có cảm giác mình như đang chăm con mọn. Nhưng cô chẳng có ai để chia sẻ bởi tất cả mọi người, kể cả Nhi, Nhật, thay vì lắng nghe hay động viên thì sẽ chỉ khuyên cô trở về. Vì vậy, thứ duy nhất an ủi An mỗi lúc tâm trạng sa sút là chai bia lạnh và một góc dễ chịu ngồi ngắm trời đêm.

Cô chỉ không ngờ có người khác cũng đã phát hiện ra chỗ ẩn náu tuyệt vời này.

Thành nghe tiếng cửa mở, quay ra thì bắt gặp An vẻ lúng túng như thể không biết nên tiến đến hay quay xuống, hắn liền mỉm cười:

- Em ra đây đi, nếu không thoải mái thì để anh xuống cho.

An nghe thế thì chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh hắn trên chiếc ghế băng dài.

- Không sao, anh cứ ngồi đi, chỗ này đâu của riêng ai.

Trên tay Thành cũng là chai bia, hai người cụng ly rồi tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ riêng. Dù đã cách xa một thời gian dài, giữa cả hai dường như vẫn còn một sự kết nối đặc biệt, đủ để ngồi im lặng cạnh nhau mà không thấy bối rối.

- Anh rất tiếc vì chuyện của em và anh Quân… - Hồi lâu, Thành mới ngập ngừng mở lời.

- Dạ… - Không có nhu cầu tâm sự, An thờ ơ trả lời rồi vội lảng đi. - Còn anh thì sao?

- Ừm… cũng yêu vài ba người nhưng chẳng đi đến đâu cả.

An cố lắm mới không phá lên cười. Không phải cô vui vẻ hay định giễu cợt gì Thành mà chỉ vì cô bỗng phát hiện sự hài hước mỉa mai của hoàn cảnh này. Hai kẻ thành đạt thất bại ngồi uống bia cùng nhau ở một nơi xa xôi, mỗi người ôm một nỗi chua xót và cô đơn riêng.

- Chuyện hồi trước, giữa anh và em… anh thật lòng xin lỗi… - Thành chợt nói.

An lắc đầu:

- Chuyện quá lâu rồi, em không nghĩ chi nữa đâu.

- Đừng hiểu lầm, anh không có ý khuấy lại quá khứ… Anh chỉ cảm thấy anh đã cư xử không phải… không thể đổ lỗi cho điều gì ngoại trừ việc anh thiếu suy nghĩ…

- Lâu vậy rồi mà anh còn bận lòng sao? - Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. - Vậy em tha lỗi cho anh, chúng ta chẳng nợ nần gì nhau nữa.

Thành không trả lời, chỉ lẳng lặng cụng chai bia với cô rồi uống cạn. An cũng làm theo. Tận đáy lòng, cô thấy phần nào nhẹ nhõm. Cuộc đời luôn đặt ra trước mắt mỗi người rất nhiều lựa chọn và ngã rẽ, bốn năm trước Thành đã chọn lối đi riêng cho mình, gián tiếp đẩy An vào những gì cô đã trải qua sau đó nhưng cô không hề ân hận. Tình yêu với Quân dù không đi tới kết quả tốt đẹp thì cũng đã cho cô những trải nghiệm đáng giá hơn bất cứ thứ gì, chưa kể còn giúp cô hiểu ra rất nhiều điều.

An không phải gỗ đá. Việc thường xuyên tiếp xúc với Thành thời gian gần đây, đặc biệt là những khoảnh khắc như lúc này khiến cô ít nhiều rung động. Cô có thể cảm thấy tim mình đã đập hơi khác nhịp khi vô tình ánh mắt hai người chạm vào nhau. Nhưng đồng thời An cũng bối rối, tự hỏi cảm xúc lãng mạn ngày nào liệu có thể sống dậy từ kỉ niệm, và rằng hiện tại, ngoài sự tôn trọng, cô còn gì khác dành cho hắn?



………………

- Tidj này, tôi thấy anh tương đối khác những người bản địa tôi từng tiếp xúc, anh có phải người ở đây không? - Trên đường ra hầm mỏ sáng sớm hôm sau, An bỗng bâng quơ hỏi.

- Quê tôi cách đây hơn trăm cây, một nơi khá hẻo lánh… Tôi đã đi rất nhiều nơi và mới về Niger một thời gian thôi.

- Có những chuyện tôi không thể hiểu… Từ khi đến Niger, tôi đã nâng lương, cải thiện điều kiện làm việc, gia tăng phúc lợi, vậy tại sao công nhân vẫn đình công, họ còn gì không hài lòng?

- Ừm… những người đó rất nghèo. Dù Sunflower trả lương cao hơn mặt bằng chung thì vẫn không đủ để họ nuôi cả một gia đình lớn, cho nên đòi được một lần thì lại muốn thêm thôi.

An thở dài. Cô không định tiếp tục tăng lương để giải quyết chuyện đình công này. Chế độ cô cung cấp đã thuộc loại tốt nhất trên toàn Niger, chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn nữa. Sunflower là tập đoàn kinh tế, không phải tổ chức từ thiện.

Lần đầu phải đứng ra với tư cách một nhân vật lớn, An hồi hộp đến mức nhịp tim tăng vọt, mồ hôi rịn sau gáy. Cô siết chặt đôi tay đang run, bước lên sân khấu dựng tạm ngay sân nhà máy. Bên dưới là những người công nhân đến từ khắp nơi trên Niger, mỗi khu vực lại có một thổ ngữ riêng. An hít một hơi rồi cất tiếng:

- Xin chào, tôi là An, tôi là đại diện của tập đoàn Sunflower…

Cô lựa chọn tiếng Pháp, ngôn ngữ chính thống của Niger, hi vọng rằng phần đông sẽ nghe được. Bằng những từ ngữ cơ bản, dễ hiểu, An cố gắng giải thích về việc Sunflower đã rất nỗ lực mang lại điều kiện tốt nhất có thể cho công nhân. Tuy nhiên, cô cũng nói thẳng rằng đổi lại, công ty cần thấy sự hợp tác từ họ, bằng không:

- Chúng tôi sẽ tiễn bạn ra cổng và tìm người mới, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ ngoài kia.

An chẳng vui vẻ gì khi phải nói ra những lời này nhưng cô hiểu, ở vị trí quản lý mà không đủ “rắn” thì chỉ thành miếng mồi ngon cho nhiều kẻ lợi dụng. Nhật luôn nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện này mà tới giờ cô mới thấm thía.

- Tôi không thoả thuận gì thêm nhưng vẫn trả lương đầy đủ cho mấy ngày các anh đình công vừa rồi. Có điều, đây sẽ là lần cuối. Tôi sẽ không mãi hào phóng đâu. Còn nếu cảm thấy tôi đối xử không thoả đáng, các anh có thể đi kiện, tôi cũng muốn xem thử luật sư công ty làm ăn hiệu quả thế nào.

Đám công nhân xôn xao một hồi, phần đông là không chống đối. Họ đều cần việc làm, chẳng qua qua mấy đợt đình công trước thấy hiệu quả nên tính “đào” thêm nhưng ngay khi An tỏ thái độ rõ ràng thì tự khắc đâu vào đó. Họ cũng có nhiều kinh nghiệm cư xử với doanh nghiệp, và nguyên tắc ai nấy đều thuộc nằm lòng là không “già néo đứt dây”. Kết quả, đại diện công nhân bắt tay cam kết với cô.

Thấy mọi việc suôn sẻ, An vui vẻ bảo Tidj lấy xe chờ cô ngoài cổng.

Nhưng Tidj vừa ra bãi đỗ thì một tiếng nổ lớn vang lên ở khu vực An đang đứng. Từ đó, khói dày bốc cao, người bị thương nằm la liệt, rên rỉ kêu la. Hắn lao như bay tới, cố đi xuyên qua dòng người hoảng loạn, hướng về phía sân khấu, mắt căng ra tìm cô gái châu Á nhỏ bé.

Cuối cùng, thứ duy nhất hắn tìm được là túi xách của An, trong đó có điện thoại, rơi dưới đất.

……

Khi An lờ mờ tỉnh, mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Thời điểm cô nói xong bài phát biểu là khoảng tám giờ sáng, như vậy, cô đã ngất đi hơn bốn tiếng. Cảm giác lắc lư tròng trành khiến cô nôn nao khó chịu, liền cố gượng dậy thì phát hiện đầu tiên là mắt đang bị băng chặt, hai tay bị trói. Phát hiện thứ hai là cô đang ngồi trên lưng một con vật nào đó, có thể là lừa, ngựa hoặc lạc đà. Cổ họng An khô rát, người ướt dính mồ hôi vì nắng nóng.

- Tỉnh rồi đấy à? - Giọng tiếng Anh lơ lớ đặc sệt âm điệu bản địa.

- Các anh là ai? - Cô sợ đến cứng người, lắp bắp hỏi. - Tôi đang ở đâu đây?

- Yên tâm, cô vẫn an toàn… nếu ngoan ngoãn nghe lời bọn tôi…

An cố ép mình bình tĩnh lại dù người vẫn run lên bần bật. Tất cả những gì cô nhớ được là ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì bị ai đó bịt miệng rồi cứ thế ngất lịm, và trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô còn kịp nghe thấy một tiếng nổ lớn. Ghép lại các mảnh sự kiện, An hiểu là mình đã bị bắt cóc, câu hỏi giờ đây chỉ là chúng là ai và muốn cái gì.

- Tiểu thư Sunflower… Không ngờ có ngày chúng tôi lại được ngồi cạnh một VVIP như cô. - Người kia nói tiếp. - Giờ phiền tiểu thư đọc số điện thoại của bố cô hoặc ai đó có khả năng chịu trách nhiệm.

- Gọi anh tôi đi. - An vội đáp.

Tên kia bấm điện thoại, ngay khi nghe tiếng Nhật trả lời, gã liền tóm tắt ngắn gọn tình hình rồi chuyển máy sang cô:

- Anh hai, An nè, em ổn, anh… - An vội nói.

Chiếc điện thoại rời khỏi tai cô, tên kia tiếp tục:

- Xin phép tự giới thiệu, chúng tôi là quân nổi dậy Niger, lý tưởng của chúng tôi là giải phóng đất nước khỏi bè lũ thối nát. Nhưng anh biết đó, muốn cách mạng gì thì cũng phải có tiền nên xin phép mời cô An qua chỗ chúng tôi ít hôm… À, anh cứ bình tĩnh, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản… Một ngàn bitcoin, trả làm hai lần. Giờ tôi đọc số tài khoản, phiền anh chuyển ngay năm trăm để đảm bảo an toàn cho tiểu thư, sáng mai chúng tôi sẽ liên lạc lại, cung cấp địa điểm chính xác của tiểu thư để lấy nốt năm trăm.

Một ngàn bitcoin, theo thời giá hiện tại thì tương đương khoảng mười triệu đô-la. Lần đầu tiên An thấy mạng sống của mình thật đáng giá. Đây hẳn là lý do Nhật bố trí Tidj luôn kè kè theo cô, đáng tiếc cô đã phá hỏng mọi thứ chỉ vì một phút bất cẩn.

Mấy phút sau cuộc điện thoại, An nghe thấy một giọng nói khác, trầm hơn:

- Tiền về rồi!

Câu nói đơn giản gồm ba chữ nhưng lại khiến cô khiếp hãi hơn bao giờ hết bởi nó bằng tiếng Việt!

- Mở băng bịt mắt cho cô ấy.

An theo phản xạ nhắm tịt hai mắt. Cô không muốn nhìn hay nghe bất cứ điều gì bởi một nguyên tắc bất di bất dịch: Nhân chứng buộc phải chết.

Tại sao chúng lại mở băng bịt mắt cho cô nếu còn tính cho cô sống sót trở về? Nhưng nếu định giết cô thì năm triệu đô la còn lại chúng sẽ lấy thế nào?

- Nhắm mắt hay không kết quả cũng giống nhau thôi, cứ mở ra, vừa đi vừa ngắm cảnh sẽ đỡ mệt hơn. - Giọng nói kia tiếp tục, kéo theo những tiếng cười ròn rã xung quanh.