Gần chín giờ tối, An xin phép ra về. Suốt quãng đường, cô cố gặng hỏi Quân về kết quả buổi ra mắt nhưng hắn chỉ cười lảng qua chuyện khác. Đến nơi, hắn chủ động đỗ xe vào hầm thay vì thả cô ở cổng chung cư như mọi lần.
- Lên nhà rồi anh nói cho nghe.
Nhưng vào nhà rồi hắn điềm nhiên ngồi xem TV, dáng vẻ thoải mái làm An càng sốt ruột hơn:
- Sao nào, anh nghĩ bố mẹ có ưng em không? - Thấy hắn chưa có vẻ muốn mở lời, cô liền xịu mặt. - Không nói thì thôi, anh về đi, em đi ngủ đây, mệt lắm rồi.
Quân ra hiệu cho cô đến gần rồi đưa tay kéo cô vào lòng. Hắn hôn mấy cái khắp mặt cô, cười nói:
- Phải có quà thì mới có tin chứ?
- …
- Bố mẹ anh rất quý em đấy.
- Sao anh biết? - Cử chỉ thân mật của hắn làm giọng cô hơi lạc đi.
- Em là ai mà bố mẹ anh phải giả vờ quý mến hử? Không thích thì tỏ thái độ luôn chứ? - Quân nhún vai.
An biết hắn không nói dối. So sánh tương quan hai bên, đúng là chẳng có lý do gì để họ phải tỏ ra quý mến cô nếu không thật lòng. Đã quá lâu rồi cô mới được hưởng không khí gia đình ấm cúng như vậy, đến mức đôi lúc cô còn quên mất là mình đang ra mắt bố mẹ bạn trai. An hơi xúc động nhớ lại lúc chào về, bà Trâm còn nắm tay rất thân thiết, dặn thỉnh thoảng ghé chơi.
Mải loanh quanh với mấy suy nghĩ vẩn vơ, chợt nhận ra Quân vẫn đang nhìn mình chăm chăm, cô liền lấy hai tay bịt mắt hắn lại.
- Nhìn chi mà dữ thần? - Chút gắt gỏng không giấu được bối rối trong giọng nói.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô quàng qua cổ mình, để lộ ra ánh mắt tràn ngập dịu dàng:
- Ngắm công chúa của anh!
Câu nói sến súa nổi da gà qua miệng Quân không những không làm An phá lên cười mà còn khiến tim cô run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể rung động vì một câu nói đậm chất cải lương nhưng thực tế là cả đời cô lại chưa bao giờ có cảm giác rung động tới nhường này. Quân nghiêng mặt, chạm nhẹ lên môi An. Nụ hôn ngọt ngào lập tức làm đầu óc cô trở nên trống rỗng, chỉ có thể cuốn theo sự nồng nhiệt từ hắn.
Thế nhưng ngay khi cảm nhận được bàn tay Quân chạm vào da thịt mình bên dưới lớp áo, An bỗng hơi cứng người. Tuy chỉ một tích tắc, phản ứng rất nhỏ đó không qua được mắt hắn. Cơ thể cô đã thành thật hơn thái độ.
Quân rời khỏi An nhưng vẫn ghì chặt cô trong lòng, cằm tì lên hõm vai. Giữ như vậy một lúc, hắn mới khẽ nói:
- Chắc em mệt rồi, tẩy trang thay đồ đi ngủ đi. Anh về đây.
Đêm hôm đó An ôm gối lăn lộn cả đêm, tự nhiếc móc mình thậm tệ. Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cô đâu phải nữ sinh mười bảy mười tám mà ra cái vẻ làm cao giữ gìn. An gõ tay lên trán. Quân đối xử với cô có điểm nào để chê mà sao cô lại như vậy với hắn? Chỉ là dù lý trí cố gắng cỡ nào thì sâu trong lòng vẫn có những miễn cưỡng chưa thể vượt qua.
Và tệ nhất là Quân luôn thừa tinh tế để nhận ra.
………………
- Nguyệt ơi, chị có giữ bản phối cảnh của Homie không? Em cần một bản để cho vào báo cáo quý.
- Không có đâu, lên phòng sếp mà mượn photo. Nhưng giờ sếp đang bận phỏng vấn vị trí trưởng phòng truyền thông.
- Em đang cần gấp, mai phải trình lên hội đồng cổ đông rồi. - An chép miệng. - Thôi lên mượn xíu chắc không sao đâu hén.
Nghĩ là làm, An lên thẳng tầng mười hai, chẳng buồn thay đôi dép lê đi trong văn phòng. Cô biết không thể nhờ ai khác vì mọi người đều ngại lỡ bị sếp chất vấn hoặc bất tử giao cho một việc khó nhằn nào đó.
Vì cả ba phòng họp đều bị Khối công nghệ đăng ký từ sớm, Quân đành bất đắc dĩ trưng dụng phòng làm việc riêng cho buổi phỏng vấn. Đây đã là vòng cuối nên hắn phải trực tiếp gặp ứng viên. Ngoài sảnh, hai ứng viên đang xếp hàng chờ tới lượt. Không hổ danh làm trong mảng truyền thông, ai nấy đều rất xinh đẹp, hấp dẫn. Với mái tóc buộc cao, chiếc váy liền đơn điệu, An như một con vịt lạc vào giữa đàn thiên nga nhưng tâm trí cô còn quá bận rộn với bản báo cáo để để ý. Cô khẽ gật đầu chào rồi gõ lên cánh cửa đóng kín.
- Mời vào!
An mở cửa, ứng viên ngồi bên bàn nước ngoái đầu liếc cô một cái rồi quay lại với Quân. Cô nàng cao ráo, gương mặt trang điểm sắc sảo, tóc cắt cao cá tính, áo vest cách điệu khoác ngoài chiếc áo dây bó chặt làm nổi bật khuôn ngực C cup quyến rũ.
- Em xin lỗi, em biết là anh đang bận nhưng em cần bản phối cảnh Homie gấp. - An nói nhanh.
Quân liền chỉ vào tủ tài liệu đằng sau bàn làm việc:
- Anh để trong kia, em tự tìm đi.
Hắn trở lại với cô nàng ứng viên, tiếp tục buổi phỏng vấn dang dở.
- Như em đã phân tích, em cho rằng YNE vẫn chưa được truyền thông xứng tầm. - Giọng cô nàng rất ấm và bắt tai. - Với kinh nghiệm và quan hệ của mình, em tin có thể góp phần nâng tầm thương hiệu công ty.
Vô tình quét mắt qua, An kịp bắt gặp động tác cúi người của cô nàng khiến chiếc áo trễ cổ chỉ vừa đủ che chắn những thứ cần thiết bên dưới ở mức tối thiểu.
- Cám ơn em. - Quân gật đầu. - Anh đã hỏi hết, có gì công ty sẽ liên lạc lại với em sau.
- Vâng ạ, em xin phép. - Cô nàng đứng lên bắt tay hắn, cười lúng liếng.
- Ra đóng cửa hộ anh, với cả em bảo mấy bạn kia chờ một chút, anh có việc gấp phải giải quyết. - Hắn nhã nhặn nói.
Sau khi lật mấy file tài liệu dày cộp, An cũng tìm thấy bản phối cảnh mình cần.
- Em tìm được rồi, không phiền anh nữa. - Cô cười. - Bữa nay phỏng vấn bổ mắt quá ha.
Quân bước ra đứng chặn trước mặt, véo mũi cô:
- Nói gì đó?
- Em xuống làm nốt báo cáo, lát xong sẽ mang anh duyệt trước.
Hắn bỗng nhấc bổng An đặt lên bàn làm việc, hai tay chống bên cạnh, quây cô vào giữa:
- Lên quấy rầy xong cứ thế mà xuống à? Đâu có chuyện dễ thế.
- Thôi nào, đừng bắt người khác phải chờ, em cũng đang bận muốn chết đây. - Cô đánh khẽ vào người hắn, cố ẩy hắn ra xa một chút.
- Kệ, không muốn chờ có thể về, anh không giữ. - Hắn cười rồi cúi xuống hôn lên môi cô. - Anh chỉ giữ người anh cần thôi.
Mặt An đỏ bừng. Cô không thể quen với những hành động thân mật nơi công sở và cũng không hiểu vì sao Quân có thể tỉnh bơ và tự nhiên đến thế.
- Xuống mang laptop lên đây. - Giọng hắn đầy dụ dỗ. - Vừa làm vừa đánh giá ứng viên với anh.
- Không dám đâu. Em biết gì truyền thông mà xía vô. - An vội lắc đầu. - Em bận thiệt mà, để em tập trung làm cho xong đi.
Quân cạ nhẹ tay vào cằm cô than thở:
- Phỏng vấn từ nãy tới giờ ngán kinh. Anh nhìn mấy cái mũi nâng nhọn hoắt, túi fake với đống make up bí rì rì mệt hết cả người. Lên đây ngồi cạnh anh cho anh thoải mái tí.
- Xạo ke… - Cô bĩu môi. - Thích thí mồ còn bày đặt.
Hắn cau có lắc đầu:
- Em coi thường anh quá đấy, anh chưa bao giờ thích đồ sản xuất hàng loạt. - Hắn vuốt tóc cô. - Dứt khoát không lên à? Thế ngày kia thứ bảy đi chơi đi.
- Đi đâu vậy?
- Bí mật. - Hắn cười rồi mở cửa cho cô. - Nhớ kỹ mấy cái anh vừa nói đấy… Mời bạn tiếp theo.
Ứng viên tiếp theo hớn hở đứng lên sau khi ném một cái liếc xéo coi thường và nụ cười khẩy về phía cô gái giản dị vừa từ phòng giám đốc đi ra. Xui cho cô nàng, thái độ đó không lọt khỏi mắt Quân. Vốn dĩ hắn rất ghét những kẻ thích gây thị phi nơi công sở nên xem ra danh sách ứng viên đã bớt được một người.
………………
Sáng thứ bảy, An leo lên chiếc Wrangler, hài lòng nhìn bộ đồ thể thao trên người Quân. Thời gian gần đây thường xuyên đi cùng nhau, hắn bắt đầu tập cách ăn vận xuề xoà giống cô, theo như lời hắn thì “đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”.
- Bữa nay anh không tính đưa em đi phản lực hay khinh khí cầu đó chứ? - An thật thà hỏi. Cô đã phải quen với việc mỗi lần đi cùng Quân là một lần bất ngờ.
- Ha ha, không, hôm nay anh đưa em đi dã ngoại thôi. - Hắn cười lớn. - Khinh khí cầu để lần sau… hay em thích đi nhảy dù không?
An bĩu môi không trả lời vì cô thừa biết nếu thích hắn sẽ tự đưa cô đi mà chẳng thèm hỏi trước. Tối hôm trước thức khuya làm cô hơi mệt, liền nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
- Đến nơi rồi… - Ai đó khẽ lay người cô.
An vươn vai ngáp dài rồi tròn mắt nhìn. Cô đang ở giữa một một thung lũng, dưới chân là thảm cỏ mênh mông xanh mướt, trước mặt là hồ nước lớn bao quanh bởi những quả đồi và một cánh rừng nhỏ. Lúc này mặt trời đã lên cao, những tia nắng chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Ven hồ, một cây cổ thụ tán xoè rộng tạo thành chỗ ngồi hóng gió tự nhiên lý tưởng.
Trong lúc An còn mải hít thở không khí trong lành và ngắm nghía cảnh vật xung quanh, Quân đã nhanh chóng trải bạt và bày ra đồ ăn các loại. Thời tiết mát mẻ có nắng nhẹ thật phù hợp cho một buổi picnic. Cô say mê với sự thanh bình lạ lẫm. Dường như áp lực công việc quá lớn khiến Quân luôn cố thu xếp cho mình những chốn nghỉ ngơi vô cùng vắng vẻ.
- Sao anh tìm được chỗ hết sảy vậy? Ở đây mà lộ ra thì sẽ thành địa điểm chụp hình cưới quốc dân cho coi.
- Trong vòng bán kính năm cây không ai vào được đâu. Đây là đất riêng của anh. - Hắn bình thản nói, tay chỉ quả đồi phía xa hồ nước. - Sân bay lần trước em tới nằm bên kia đồi.
- Đất riêng? Sao có thể…? - Cô tròn mắt.
- Không mua thì cướp à? - Hắn cười. - Khoảng năm năm trước anh vô tình đi ngang qua đây, cũng là lúc anh đang tìm chỗ làm sân bay dã chiến nên mua luôn, một công đôi ba việc. Khu này vốn là đất lâm nghiệp nhưng anh làm giấy tờ chuyển đổi sang đất thổ cư rồi.
- …
- Anh muốn xây một căn nhà nhỏ bên hồ nhưng bận quá chưa biết lúc nào làm được.
An thở dài, thấm thía sâu sắc lý do vì sao ham muốn làm giàu lại luôn chính đáng. Chạy tới thung lũng riêng để trốn căng thẳng, buồn phiền có vẻ hiệu quả hơn hẳn so với lang thang trong phố xá đông đúc và bụi bặm.
Qua bữa trưa, Quân rủ cô đi chèo thuyền. An lấy làm tiếc vì đã không mang theo đồ bơi bởi nước hồ trong vắt, còn nhìn được bóng thuyền dưới đáy và hàng đàn cá bơi tung tăng. Khi đã quen mắt, cô biết đây không phải mảnh đất bỏ hoang mà hẳn Quân đã phải đổ vào rất nhiều tiền để duy trì, từ làm sạch nước, phát quang cỏ tới trồng cây mới có thể khiến nơi này đẹp một cách quy củ như vậy.
Khi trời bắt đầu nhá nhem, Quân kéo trên nóc xe xuống chiếc thùng to, dựng một rạp phim nhỏ ngoài trời. Hai người vừa ăn tối vừa thưởng thức bộ phim kinh điển The sound of music. Dãy An-pơ hùng vĩ, thảo nguyên bát ngát cùng lâu đài Mirabell lãng mạn đã tạo nên những cảnh quay đầy nghệ thuật cho phim. Ngồi giữa thung lũng xem bộ phim này thực sự là một trải nghiệm rất khó quên.
Chuyến dã ngoại lẽ ra đã kết thúc mĩ mãn nếu bộ phim không quá dài làm hai người về muộn hơn dự kiến. Vừa xếp đồ vào xe xong xuôi thì một trận mưa lớn, đúng hơn là một cơn bão, ập tới. Mưa xối xả kèm gió lốc đã làm đất đá sạt lở lấp kín con đường độc đạo dẫn ra ngoài. Chiếc Wrangler dù có thể vô tư vượt qua những hố voi ổ gà lầy lội thì cũng chịu thua đống đá tảng chắn giữa đường. Đợi mưa ngớt, An và Quân đã liều mạng xuống kiểm tra nhưng sức người không thể di chuyển những tảng đá hộc nặng hàng tạ.
Rủi càng thêm xui khi Quân bất cẩn trượt chân vào vũng nước lớn. An nhanh nhẹn nắm được tay hắn nhưng không đủ sức giúp hắn cân bằng, ngược lại còn bị hắn kéo theo ngã sấp xuống. Cả hai ướt lướt thướt, quần áo bê bết bùn đất nhìn nhau không biết nên khóc hay cười. May Quân có sẵn mấy bình nước dự trữ nên có thể gột qua tóc tai mặt mũi nhưng chỉ đủ để giảm bớt chút khó chịu. Hắn gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng quay qua An thở dài:
- Với mức độ sạt lở này thì phải nhờ bên công binh mới nhanh. Anh vừa liên hệ binh chủng gần nhất, họ bảo mai mới có người nên đêm nay mình phải ngủ ở đây thôi.
Quân quyết định quay lại bờ hồ để tránh nguy cơ bị đá trên núi lăn xuống đè nát. Lần đầu tiên hắn thấy sự bất lợi khi ở một nơi quá tách biệt với cộng đồng. Những người duy nhất sinh sống trong bán kính vài cây số quanh thung lũng là bảo vệ trạm gác chỗ cổng vào, mấy nhân viên làm việc bên sân bay dã chiến và tất nhiên tất cả bọn họ chẳng có cách nào tới giải cứu hay tiếp tế hắn lúc này. May mắn duy nhất là cơn bão đã tan, trời quang trở lại, trăng đêm rằm hiện ra sáng vằng vặc. Quân tắt máy, hé kính xe để đảm bảo không chết một cách ngu ngốc trong giấc ngủ vì thiếu dưỡng khí, có điều, với tình trạng ướt sũng của cả hai thì việc đó trở thành thử thách không hề nhỏ. Dù An không kêu câu nào, ánh trăng đủ sáng để hắn nhận ra môi cô đã tái ngắt, người run cầm cập mỗi khi gió lùa qua khe cửa. Hắn mở cốp xe lấy một chiếc chăn đưa cô:
- Em cởi hết quần áo rồi quấn vào cho đỡ lạnh.
Quân tế nhị ra ngoài hút thuốc, tới khi cô xong mới quay lại xe. Bản thân hắn cũng cởi chiếc áo ướt nhẹp bùn đất quẳng qua băng ghế sau.
An gần như khoả thân bên dưới chiếc chăn mỏng, đỡ rét hơn nhưng sự ngại ngùng khiến cô không sao ngủ được. Nhìn qua bên ghế lái, Quân đang khoanh tay, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Một cảm giác áy náy dâng lên. Cùng là da thịt, cô thấy lạnh thì làm sao hắn ấm cho được? An vươn tay khẽ chạm vào hắn, đúng như cô nghĩ, người hắn lạnh ngắt.
- Cố ngủ đi. - Quân bỗng lên tiếng, giọng khàn đặc. Mắt hắn vẫn nhắm. - Em biết anh phải kiềm chế thế nào không mà còn khiêu khích nữa?
Cô rụt tay lại, hai mắt đồng thời cay xè. Hắn chưa từng một lần ép buộc, dù hoàn cảnh nào cũng quan tâm cô mà không bao giờ kể lể hay đòi hỏi ngược lại bất cứ điều gì. Tim cô đập dữ dội, sự rung động kỳ lạ bao trùm khiến cơ thể bất giác nóng bừng.
- Anh… anh có muốn… - An thì thầm, giọng run run, ngắt quãng vì xúc động. - anh có muốn đắp chung chăn với em không?
Quân bật dậy xoay người nhìn An, mắt rực lên ngọn lửa như muốn thiêu cháy cô tại chỗ:
- Em có hiểu em nói vậy là ý gì không?
Cô chỉ vừa khẽ gật đầu, còn chưa kịp ngẩng lên, người cùng chăn đã bay sang ghế lái. Hắn đặt cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng mở chiếc chăn, phủ qua người mình. Cô chủ động vòng tay ôm lấy hắn.
- An… - Tiếng hắn thì thầm mơ hồ giữa cơn mưa nụ hôn phủ lên người cô.
An nhắm mắt, để mặc bản năng dẫn dắt hoà theo Quân. Không gian chật hẹp của chiếc xe không ngăn được từng đợt cảm xúc thăng hoa trong tiếng thở dốc của hai người.
Cho dù những quyết định đã qua là đúng hay sai thì thời điểm này và mãi mãi về sau, An đều biết mình sẽ không bao giờ hối hận. Nếu là sai lầm, cô chấp nhận cái giá phải trả.