Vì Em Gặp Anh

Chương 7




Tôi đóng cửa xe đánh “rầm” một tiếng, rồi hăng hái theo sau lãnh đạo bước vào đại sảnh trụ sở Ủy ban. Lúc đám người nghênh đón bắt tay với chánh án, sự nhiệt tình của tôi chợt tan biến, bởi vì tôi đã quên mất, mình có một kẻ thù làm việc tại đây, chính là Lâm Tương.

Tôi lần lượt bắt tay vị chủ nhiệm này bí thư nọ, đến lượt Lâm Tương, tôi làm vẻ tự nhiên quay sang nói chuyện tào lao với Tiểu Ba, cố ý lờ cánh tay chìa ra của hắn. Tôi không muốn bắt tay hắn, dù bị coi là mất lịch sự, tôi cũng không muốn. Tôi chính là kẻ nhỏ mọn thế đấy, thì đã sao nào, hứ!

Trong bữa ăn, tôi không hoạt bát như thường ngày, chỉ cúi đầu ăn cơm. Tửu lượng của mấy vị lãnh đọa Ủy ban đều rất tốt, nhưng chánh án đã nói rõ ngay từ đầu, căn cứ theo luật cấm số sáu của Nhà nước dành cho cán bộ công chức, bữa trưa ngày làm việc không được uống rượu. Nghe thế họ cũng không cố ép, nhưng vẫn nốc một trận đã đời, Tiểu Ba khinh khỉnh nhìn tôi đang cố gặm cái đùi gà thứ hai, nói khẽ: “Mặc dù nhập gia tùy tục nhưng cậu đừng tỏ ra quê một cục thế chứ?”

Tôi lừ cậu ta một cái, quê một cục thì đã sao? Trước đây tôi đóng vai thục nữ mệt rồi. Lần đầu tiên gặp Lâm Tương, tôi chẳng thục nữ quá ấy chứ. Trước mặt hắn tôi hết sức tỏ ra thục nữ, nhưng kết quả thì sao nào? Hắn cảm thấy thục nữ dễ bắt nạt, hôm nay thất hứa mai chẳng nói một lời ung dung gọi người khác là vợ…

Đột nhiên cảm thấy dạ dày đau thắt, tôi vội che miệng, hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh. Vào đến nơi, tôi liền nôn ọe dữ dội. Nôn hết chỗ thức ăn vừa nhét vào bụng, tôi mới thoải mái hơn một chút. Bộ dạng của tôi lúc này thật tơi tả, miệng dính thức ăn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Chỉnh trang lại đôi chút, tôi bước ra ngoài, đụng ngay phải Lâm Tương đang tiến đến. Hai người đứng sững tại chỗ, tôi không nói, hắn không bắt chuyện, cũng chẳng tiện đi tiếp. Lát sau, hắn mới ngượng nghịu cười với tôi, hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

“Rất ổn, ăn no quá thôi.”

Hắn mất tự nhiên ậm ừ mấy tiếng, rồi chỉ tay vào nhà vệ sinh, bảo: “Anh vào kia chút”.

Tôi cười nhếch mép, chẳng nhẽ hắn cần sự cho phép của tôi sao?

Nghĩ thế, tôi bất giác bật cười thành tiếng.

Thấy tôi cười, hắn hình như có chút khó hiểu. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói với hắn: “Anh vào đi.”

Hắn sờ gáy, cười với tôi, bước vào nhà vệ sinh.

Tôi nghĩ mọi chuyện đã qua rồi, dù rất lúng túng ngượng ngùng khi tình cờ nhìn thấy Lâm Tương, nhưng chuyện đã qua rồi. Chỉ bằng một nụ cười, đột nhiên tôi cảm thấy mọi thứ đều tan biến như mơ, hoặc chút hiềm khích còn sót lại trong lòng đã tiêu tan sau trận nôn khi nãy. Tôi không cần cố tình hận Lâm Tương. Thực tế thì tôi cũng chẳng hận nổi, vì tôi phát hiện, đối với tôi, hắn chẳng là gì cả.

Trở về chỗ ngồi, Tiểu Ba lại ném cho tôi ánh nhìn khinh bỉ, nói: “Có thể bỏ qua cái tội quê mùa, nhưng không thể bỏ qua chuyện cậu ăn no đến phát nôn”.

Tôi bê bát canh, uống ực mấy ngụm cho trôi hết vị lạ trong miệng, sau đó cầm đũa, ăn tiếp.

Lúc chia tay, các bậc lãnh đạo lại bắt tay lần nữa. Tôi giơ tay trước mặt Lâm Tương, hắn đón lấy, có chút bàng hoàng. Nhìn nụ cười rất không tự nhiên của Lâm Tương, đột nhiên tôi thấy tâm trạng cực tốt, tốt lắm!

Tôi nghĩ có lẽ mình thuộc loại người tương đối vô tình, dù có lúc cố chấp, nhưng lại có thể đặt yêu hận cạnh nhau, có thể bỗng dưng thích một người, rồi lại bỗng dưng coi người ta là người xa lạ.

Nhìn ánh nắng chói chang ngoài đường, tôi nghĩ, có lẽ lần sau gặp Lỗ Nguy, mình có thể làm như anh muốn, trở thành bạn cũng tốt.

Tất cả họ đều rời xa tôi, như vậy cũng không sao, bởi tôi sẽ gặp một người khác.

Đêm nằm mơ, thấy bố đột ngột qua đời trong khi còn đang khỏe mạnh, tỉnh dậy nước mắt lã chã rơi, ngày hôm sau tôi lên đường về nhà luôn. Một tháng trôi qua, tôi mới về thành phố. Lúc đứng ở bến xe bus, dù đang cồn cào nghĩ về bố, nhưng mỗi khi xe công an inh ỏi lướt qua, bóng dáng ai đó cứ ẩn hiện trong lòng tôi.

Về đến nhà thấy bố mẹ vẫn mạnh khỏe, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ ngạc nhiên nhìn đứa con gái bất chợt trở về, bắt đầu suy đoán.

“Chắc là đói mờ mắt rồi”, mẹ nói.

“Cũng có thể hết tiền rồi”, bố nói.

“Hay là có rồi?” Khuôn mặt mẹ bỗng hoan hỉ sáng bừng trong phút chốc.

Có rồi?

Tôi và bố lập tức nhìn xuống bụng tôi.

Mẹ bĩu môi, nói: “Mẹ nói con có bạn trai ấy”.

A, tình cảm gia đình thiêng liêng khó khăn lắm mới trỗi dậy một lần của tôi đã bị sự vô tình của bố mẹ đánh tan rồi.

Tôi vứt đống quần áo bẩn xuống đất, nói: “Mẹ, tìm cho con một anh chàng đẹp trai, công việc ổn định, nuôi con được đi.”

Mẹ tôi sung sướng xoa tay, cảm khái: “Mặc dù muộn một chút, nhưng cuối cũng cũng trưởng thành rồi”.

Đương nhiên, đàn ông tốt không phải tôi muốn là sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sau đó tôi quay về Tòa án làm việc. Mẹ cứ cách hôm lại gọi điện thông báo tình hình giăng bẫy của bà. Cho đến một ngày cuối tuần của tháng Bảy, tôi về nhà để tham dự buổi xem mặt của mình.

Đây là lần đầu tiên tôi trang điểm cẩn thận như thế. Sáng sớm tôi đã dậy gội đầu, là tóc thẳng mượt, buông thõng trên vai, bên trái còn vuốt keo – thứ mà tôi hiếm khi sử dụng. Tôi quyết định làm cuộc cách tân: thay quần bò bằng váy, đi giày gót nhọn. Ngắm cả buổi trời, mẹ cũng mỉm cười tương đối hài lòng.

Nhìn mình trong gương, tôi than thầm, thế là tôi khuất phục rồi, tôi khuất phục trước tuổi tác rồi, vì tuổi xuân không còn là bao, tôi phải đẩy mình bước trên con đường mà trước kia mình khinh ghét. Mặc dù năm nay và năm ngoái chỉ cách nhau có một năm, nhưng tâm hồn đã chẳng được thư thái nhẹ nhàng như trước, Ân Khả không thể tiếp tục làm cô nhóc nữa.

Tôi và đối tượng xem mặt hẹn nhau qua điện thoại. Hai bên đều không đi cùng người nhà. Sau khi cho chúng tôi phương thức liên lạc, về cơ bản bà mối không can thiệp đến buổi xem mắt nữa. Đứng gần nửa tiếng tại góc quảng trường oi ả, tôi mới thấy một người đàn ông tay cầm điện thoại, xác nhận lại vị trí, rồi chạy đến chỗ tôi.

Nhìn cũng được.

Trừ mò hôi bóng nhẫy trên tán khiến người ta nhìn vào có chút khó chịu, còn lại chiều cao, tướng mạo, trang phục đều không chê vào đâu được.

Có thể thấy người này cũng tương đối hài lòng về tôi, anh ấy vừa lau mồ hôi vừa cười nói: “Anh là Hứa Thừa Cơ, rất vui được gặp em.”

Rất tốt, không tệ, tôi cũng cười với anh ấy. Tiếp đó chúng tôi tìm được một nơi mát mẻ, ngồi uống đồ giải khát lạnh, nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện gì cũng nói, Hứa Thừa Cơ hỏi tôi trả lời. Có lẽ tính tôi như thế, không chủ động hỏi chuyện lắm. Đằng nào, tôi không hỏi thì anh ấy cũng nói, những thứ anh ấy không nói, tôi không nên hỏi, chỉ cần giúp tôi có thể hiểu đại khái về anh chàng này là được rồi.

Nói đến sở thích, Hứa Thừa Cơ kể rõ từng thứ một, nhưng phần lớn thời gian tập trung vào thú chơi gần đây anh ấy quan tâm nhất: Cổ phiếu. Tôi biết thị trường chứng khoán năm nay vô cùng sôi động, nhiều đồng nghiệp của tôi ngày nào cũng chăm chú theo dõi sự thay đổi của các con số, câu nó thịnh hành nhất hiện nay là: Thị trường cổ phiếu rất nguy hiểm, nhập cuộc nhất định phải thận trọng.

Cho dù là thế, vẫn lắm người lao đầu vào sàn giao dịch. Chịu thôi, thời đại này ai chịu ngồi im nhìn người khác vớt về một đống tiền chứ, trong khi bản thân thì đê tiền tiết kiệm chết thối trong ngân hàng, lợi tức chẳng đáng là bao.

“Thật chậm chạp, có lúc anh chỉ muốn, hôm nay mua cổ phiếu, ngày mai tăng trần luôn.” Hứa Thừa Cơ hứng thú nói, rồi dựa phịch vào lưng ghế, vẻ đắc ý toát ra từ cử động mạnh của anh ấy.

Thấy tôi chỉ thi thoảng ậm ừ vài câu, không hồ hởi lắm, Hứa Thừa Cơ biết tôi không chơi cổ phiếu, nên chẳng hứng thú với đề tài này nữa.

“Ngoài những thứ đó, anh thích nhất câu cá và đánh trận giả.”

Anh ấy nói đến đây mới khiến tôi có chút hứng thú. Vốn là người thích hoạt động ngoài trời, tôi đã dùng pháo đánh cá rồi, nhưng chưa chơi trận giả bao giờ, chỉ thấy trên tivi.

“Thành phố của chúng ta cũng có chỗ đánh trận giả sao?” Thật không tưởng tượng nổi, một thành phố bé bằng bàn tay thế này mà cũng có nơi như thế?

Hứa Thừa Cơ thấy cuối cùng cũng lôi được hứng thú của tôi, vô cùng đắc ý, hất hàm nói: “Đương nhiên có, anh chính là hội viên. Anh cùng đám anh em cứ cách một tháng lại đến đó chơi nguyên một ngày”.

Tôi thật sự rất có cảm hứng với vấn đề này. Lúc bé tôi là đại ca của xóm, thích cầm cung mai phục, lớn rồi, dù dịu dàng đi không ít, nhưng vẫn vô cùng mê mẩn trò chơi ấy.

Đột nhiên tôi nói nhiều hơn, tự tôi cũng hình dung ra được dáng vẻ phấn khởi, mặt mày sáng bừng của mình. Hứa Thừa Cơ càng cười đắc ý hơn, anh ấy nói chi tiết về tình hình câu lạc bộ tập trận giả, kể mấy câu chuyện thú vị xảy ra trong lúc đánh trận, kể đám anh em đã chung vai sát cánh hoặc tàn sát lẫn nhau như thế nào. Cuối cùng, thấy tôi vô cùng hào hứng, ngừng một lát, anh ấy nói: “Tiểu Khả, nếu em không thấy lời đề nghị của anh đường đột, thì ngày mai la Chủ nhật, anh với em cùng đi chơi trận giả được không?”

Thật sao? Có thật không? Tôi cật lực lắc đầu, kiên quyết nói: “Một chút cũng không đường đột.”

Hứa Thừa Cơ cười rạng rỡ, bảo: “Tối nay anh sẽ hẹn lũ bạn, ngày mai chúng ta chơi nguyên một ngày nhé.”

Nhưng, tôi đột nhiên sững lại, có thể vì nghĩ đến ngày mai còn một đám người xa lạ nữa, có thể vì chợt băn khoăn tốc độ biến chuyển này có vẻ nhanh quá. Nhưng, tôi sững người còn vì, nụ cười vừa rồi của anh ấy…

Rất rạng rỡ!

Rất giống Lỗ Nguy.

Sau đó, tôi thất vọng nhận ra, từ lúc thấy nụ cười rạng rỡ ấy, hình bóng Lỗ Nguy cứ vất vưởng như âm hồn trong đầu tôi. Hứa Thừa Cơ uống một ngụm bia, tôi nhớ ngay đến Lỗ Nguy. Hứa Thừa Cơ châm một điếu thuốc, Lỗ Nguy lập tức hiện lên. Ngón tay Hứa Thừa Cơ khẽ gõ cạnh bàn, tôi lại nhớ Lỗ Nguy. Hứa Thừa Cơ cúi đầu ngắm nhìn mặt đường bị ánh nắng thiêu đốt ngoài kia, hình bóng Lỗ Nguy vẫn chẳng buông tha tôi…

Tại sao lại là Lỗ Nguy? Sao không phải Lâm Tương? Hay Triệu An Phi?

Lúc hẹn tám giờ sáng mai gặp mặt, tôi thẫn thờ cười như người mất hồn. Rời khỏi căn phòng gắn điều hòa, cơn nóng bên ngoài ập đến làm da tôi nhức nhối. Đắn đo ngắm phương hướng một hồi, tôi mới chậm rãi cất bước. Bước thứ nhất, quên anh, bước thứ hai, nhớ anh, bước thứ ba, quên đi, bước thứ tư, lại nhớ…Mẹ vừa mở cửa, tôi thu chân, ngẩng đầu nhìn. Mẹ hăm hở, hỏi tình hình thế nào, tôi cười nói: “Rất tốt, ngày mai tiếp tục hẹn hò.”

Mẹ cười vui sướng, nụ cười chan chứa sự yên tâm, vỗ vai tôi nói: “Thấy chưa, nghĩ thoáng ra, thực sự xem mặt đâu phải chuyện tệ hại gì”.

Tôi gật đầu cái rụp, “vâng” một tiếng.

Vào phòng đóng cửa, ánh mắt tôi bất giác rơi xuống chỗ vừa đứng, bước cuối cùng vẫn là nhớ anh!

Câu lạc bộ tập trận giả không cao cấp như tôi nghĩ, nó có chút khác biệt trên tivi. Dù diện tích chiến địa hai trăm mẫu tương đối rộng, nhưng chất lượng phục vụ không được tốt, thiết kế cũng chẳng có đẳng cấp, nhiều chỗ thiếu sót. Ví như chúng tôi không được trang bị tiên tiến hoành tráng lắm, ví như bộ trang phục loang lổ trên người tôi không vừa vặn, không oách lắm.

Cái gì chứ, lẽ ra phục trang phải oai phong lẫm liệt, nhưng mặc trên người cứ thấy không hợp, ống tay ống chân xấu xí, tôi phải loay hoay mất hồi lâu. Cuối cùng tôi quyết định không mặc bộ đồ này nữa, trời oi bức, mặc vào chỉ tổ bức bối. Tôi mặc lại áo phông của mình, bên ngoài mặc áo may ô chống đạn, đội mũ sắt màu xanh, sau đó chạy ra “xưởng quân giới” chọn vũ khí.

Tôi không hiểu gì về súng ống, nhưng Hứa Thừa Cơ có vẻ khá rõ. Lúc hướng dẫn tôi chọn vũ khí, anh ấy nói rành rọt chức năng, đặc điểm, ưu khuyết điểm của từng cây súng. Cái gì mà loại súng trường G3 của quân đội Đức, khẩu Marui giảm thanh, tôi nghe chẳng hiểu gì hết.

Đối với tôi, súng tiểu liên hay súng bộ binh đều là gánh nặng. Tôi chọn khẩu súng lục nhỏ gọn, Hứa Thừa Cơ dạy tôi cách thay đạn, lên nòng và ngắm chuẩn.

Tôi không muốn anh ấy dạy, nhưng cảm thấy từ chối thì trẻ con quá, nên chỉ đành chịu. Sở dĩ tôi không muốn anh ấy dạy vì tư thế này quá gần gũi. Tôi giơ thẳng tay trái, họng súng hướng về phía cổng, ánh mắt và họng súng kéo thành một đường thẳng, Hừa Thừa Cơ đứng sát bên, một tay giữ chặt tay tôi, tai kia ôm trọn vai tôi, đầu sát vào tôi. Hơi thở của anh ấy phả lên má, tôi phiền muộn khẽ quay đầu sang một bên, nhưng còn chưa kịp thu ánh nhìn, tôi đã đờ người tại chỗ.

Họng súng vốn nhắm thẳng ra cửa, lúc này lại đang nhắm vào Lỗ Nguy.

Tôi vội vàng hạ súng, đồng thời nới rộng khoảng cách với Hứa Thừa Cơ.

Không biết vì Lỗ Nguy bất thình lình đứng trước họng súng, hay bởi lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, mà tôi lại bất an như thế. Tôi cảm nhận rõ ràng tim mình đang loạn nhịp, mặt thì nóng bừng, nhìn Lỗ Nguy đứng sững trước cổng. Tôi luống cuống chẳng biết nên đặt tay chân ở đâu mới phải

Trong giây khắc hoảng loạn, tôi chợt nghĩ chẳng biết người xuất hiện ở cổng kia có phải là ảo ảnh không, đặc biệt lúc ánh mắt anh nhìn về phía mình, một cảm giác khó hiểu bất chợt trào dâng, tôi không biết cảm giác này là gì.

Tôi nhìn Hứa Thừa Cơ tiến tới khoác vai Lỗ Nguy, thân mật chào hỏi, sau đó long trọng giới thiệu với tôi: “Lỗ Nguy, người anh em tốt nhất của anh”.

Tiếp theo, anh ấy giới thiệu với Lỗ Nguy: “Ân Khả, cô gái có thể sẽ kết hôn cùng mình”.

Tôi muốn nặn một nụ cười, nhưng không sao cười nổi. Nghe Hứa Thừa Cơ giới thiệu như thế, Lỗ Nguy hơi chau mày lắng nghe. Tôi cảm thấy như có vị đắng ngắt đang lan ra trong vòm miệng, một niềm bi ai dần tắc nghẹn nơi cổ họng.

Chúng tôi chưa kịp chào hỏi lẫn nhau lại có thêm mấy người bước vào xưởng quân giới. Hứa Thừa Cơ hào hứng chạy về phía họ, Lỗ Nguy không quay người đi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, khiến tôi thấp thỏm không yên. Tôi bất giác tránh anh theo thói quen.

Hứa Thừa Cơ lần lượt giới thiệu tôi với đám bạn. Tôi bận rộn chào từng người, cố tình lơ đi Lỗ Nguy sau lưng. Không hiểu tại sao, cơn run rẩy bởi nhìn thấy Lỗ Nguy khi nãy trở thành nỗi nhức nhối trong lòng.

Tôi tin chắc bạn bè của Hứa Thừa Cơ không hề ít, hơn nữa chẳng biết anh ấy đã nói gì về tôi với bạn bè. Nghe nói, đây là lần họp mặt đông đủ nhất của họ, ai cũng nhìn tôi và Hứa Thừa Cơ với ánh mắt thâm thúy, chốc chốc lại nói đôi ba câu đầy ẩn ý, khiến đám đông cười ồ hùa theo.

Tôi hối hận rồi, chỉ vì ham chơi và tò mò nhất thời, tôi đã chui vào một vòng tròn quái gở, vòng tròn có tôi, Hứa Thừa Cơ, cùng đám bạn của anh ấy vây quanh, đứng bên ngoài là một mình Lỗ Nguy!

Chúng tôi dùng phương thức truyền thống của họ để tiến hành phân thành hai đội đối kháng – rút thăm. Nhưng kết quả lần này lại khiến họ nổ ra tranh chấp nhỏ, không ngờ tôi và Hứa Thừa Cơ lại trở thành địch thủ. Lúc tôi chìa tờ giấy cho Hứa Thừa Cơ xem, anh ấy cau mày trừng trừng nhìn hai chữ “Đội B” trên đó.

Rõ ràng là đám người này hy vọng tôi và Hứa Thừa Cơ cùng một đội, có người đề nghị rút lại, có người nói đổi một người là được. Tôi ngẩng đầu bảo: “Hà tất phải đổi người, đằng nào cũng chỉ là trò chơi thôi mà”.

Nghe thế, mọi người dừng bàn bạc, quay sang nhìn tôi. Có lẽ họ thấy được sự cố chấp trong mắt tôi. Một số người chán nản so vai, Hứa Thừa Cơ cười gật đầu, không ai còn khăng khăng đòi ghép tôi và anh ấy vào một đội nữa.

Chẳng muốn quá chú trọng chuyện ghép đội, bởi tôi không chút chắc chắn nào về cảm xúc của mình dành cho Hứa Thừa Cơ. Tôi không muốn hồ đồ ghép thành một đôi với anh ấy. Kết quả đến quá nhanh, không có khoảng cách, không có thời gian, không có không gian, khiến tôi cảm thấy hết sức bất an.

Tôi quyết định chọn khẩu súng lục, cầm đạn xong quay lưng mới phát hiện, đội trưởng đội B chính là Lỗ Nguy. Anh mặc lên người bộ trang phục loang lổ, vô cùng đẹp trai. Không sai, chính là Lỗ Nguy, áo giáp của anh màu xám cho biết anh là đội trưởng đội B, còn áo giáp của chúng tôi đều màu xanh thẫm.

Anh bước về phía tôi. Tôi đờ đẫn đứng đó nhìn anh đang tiến gần từng chút một. Sau đó anh giơ tay ra, rút cây súng tiểu liên nặng trịch sau lưng tôi.

Nhìn anh quay đi, tôi khẽ đặt tay giữ chặt lồng ngực. Ôi mẹ ơi, con sắp bị đau tim rồi!

Đội trưởng đội A là Hứa Thừa Cơ, mặc áo giáp màu xanh lam. Không biết có phải vì anh ấy chơi trò này giỏi nên chọn anh ấy là đội trưởng, hay tại đám bạn cố tình muốn anh ấy được thể hiện đôi chút. Anh ấy và Lỗ Nguy khẽ chạm súng vào nhau, tuyên bố trận chiến chính thức bắt đầu. Thành viên hai đội tiến về phía “cứ địa” của mình. Trước khi cất bước, Hứa Thừa Cơ cố ý hét lên với Lỗ Nguy: “Giúp mình trông chừng cô ấy chút nhé”.

Tôi nghe mà trước mắt chợt tối đen, chỉ biết mình không dám quay đầu. Giữa những tiếng cười đùa, tôi lếch thếch theo sau bọn họ.

Hứa Thừa Cơ nói không sai, quả là họ thường xuyên đến đây chơi, vì sau khi chui vào “cứ địa”, đội tôi lập tức tiến hành tác chiến. Họ phối hợp rất ăn ý, mai phục như nào, phân công ra sao, ám hiệu là gì, phải dùng kế sách gì…Buồn cười nhất là họ dường như đã cắm một gián điệp vào hàng ngũ của địch.

A, thật là thích thú! Sự bất an khi nãy trong tôi nhanh chóng bị gác sang một bên, bởi kế hoạch tác chiến đã làm tôi vô cùng hứng thú. Mặc dù tôi chỉ là một tay gà mờ, nhưng là một tay gà mờ rất tích cực. Tôi nói với họ nào là điệu hổ ly sơn, nào là đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, nào là minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương , ba mươi sáu kế binh pháp gần như được lôi ra hết, cho đến khi bọn họ nhìn tôi với ánh mắt thích thú, tôi mới ngờ vực ngậm miệng lại.

Ai đó lên tiếng: “Trong ba mươi sáu kế, có một kế hợp với cô, đó là mỹ nhân kế”.

A, anh ta nói tôi là mỹ nhân, ha ha, mỹ nhân đó nhé!

Tôi vênh mặt, gào thét trong lòng: “Tôi là mỹ nhân đó nhé! Là mỹ nhân đó!”

Một người khác xoa gáy, ấp úng nói: “Cứ cho là thế đi”.

Lại một người khác quay đầu về phía Lỗ Nguy cười cợt: “Không hợp lý lắm thì phải”.

Đúng thế, đúng thế, cái người nói tôi dùng mỹ nhân kế, cả cái người nói cứ cho tôi là mỹ nhân, thật không hợp lý!

Cuối cùng Lỗ Nguy đập bàn, bắt đầu hành động!

Ý, bắt đầu hành động, câu này trước đây tôi đã nghe thấy trên tivi, hôm nay tận tai nghe, thật sống động khí thế. Cầm súng lên, tôi nhanh nhẹn hành động sau Lỗ Nguy, xuất phát!

Trò chơi thực ra có nhiều quy tắc giống như cờ tướng, đội trưởng là thống soái của cả đội, đội trưởng chết thì toàn đội cũng đi đời. Lỗ Nguy sắp xếp vị trí cho từng người, có người mai phục ở phía trước, có người mang nhiệm vụ dụ rắn ra khỏi hang, có người làm bia đỡ đạn cho thống soái – ví như tôi đây.

Người được đội tôi cắm vào đội đối phương làm gián điệp chỉ mình đội trưởng mới biết, những người khác trong đội đều âm thầm suy đoán xem đó là ai.

Thực ra tôi có chút oán trách về vai trò của mình. Dựa vào cái gì mà gà mờ dĩ nhiên phải làm bia đỡ đạn chứ? Như người ta vẫn nói, vuốt mặt phải nể mũi chứ, nghĩ mà xem, nếu tôi bị Hứa Thừa Cơ bắn chết vì che chở cho Lỗ Nguy, cảnh tượng mới bi thương ngao ngán làm sao. Tôi nhất quyết phản đối, một ai đó lại nói, đó là ý đồ của họ, lấy tôi làm bia đỡ đạn, Hừa Thừa Cơ mới không đành lòng ra tay.

Đây chính là mỹ nhân kế của bọn họ sao?!

Mặc dù như thế, nhưng, nhưng nếu Hứa Thừa Cơ thật sự không đành lòng ra tay, thì đến lượt tôi sẽ phải đau đầu!

Đang suy nghĩ lung tung, ám hiệu thứ nhất bỗng truyền đến: Phát hiện quân địch.

Lỗ Nguy kéo một cái, tôi phản ứng nhanh lẹ chui tọt vào bụi cỏ.

Cỏ cứa vào mặt, nhột nhột, tôi nhăn nhó đỡ đòn tấn công của bụi cỏ, đột nhiên thấy một bàn tay ấn vai mình, tôi mới ngừng chiến, ngẩng đầu lên…

Tôi tức khắc đờ người, biến thành khúc gỗ, biến thành tảng đá, biến thành gió thoảng…

Không thể nói chính xác rằng tôi hôn anh hay anh hôn tôi, nhưng, chúng tôi thực sự đã hôn nhau! Tôi ngẩng đầu, anh cúi đầu, nụ hôn đầu đời của tôi đã ra đi như thế!

Lúc rút quân, tôi hoảng loạn ngồi bệt xuống đất. Anh cũng thất thần hồi lâu, nhìn tôi chăm chú không biết đang nghĩ gì. Lát sau, có người di chuyển về phía chúng tôi, anh mới định thần quay người lẩn trong bụi cỏ, tiến về phía trước.

Không cần nói gì ư? Coi như chưa xảy ra chuyện gì ư?

Tôi bất giác vỗ về lên khuôn mặt nóng rát của mình, dù là nụ hôn đầu, nhưng có lẽ coi như chưa xảy ra thì hơn.

Lẩn mình trong bụi cỏ, tôi tiếp tục bước theo anh. Đột nhiên tôi đứng khựng lại, không được, không được, nhìn bóng anh càng lúc càng xa, song tôi không cách nào tiến lại gần hơn, thật sự không được, đã xảy ra mất rồi!

Tôi vò đầu, muốn sụp đổ!

Đúng lúc tôi đang trút bỏ gánh nặng cảm xúc ra ngoài, tiếng súng đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của tôi. Mẹ ơi, khai chiến rồi!

Tôi nên chạy hướng nào đây? Chạy về hướng phát ra tiếng súng hay tìm một chỗ kín để ẩn nấp?

Đúng rồi, mình là bia đỡ đạn cơ mà.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy về phía Lỗ Nguy. Tiếng súng càng lúc càng gần, chiến sự có lẽ đang vô cùng khốc liệt. Cảm giác hòa mình trong trận chiến khiến tôi cực kỳ căng thẳng. Dù biết rõ chỉ là trò chơi, nhưng tôi vẫn lo lắng, chẳng biết giây tiếp theo mình có trúng đạn lạc, anh dũng hy sinh không.

Nhìn thấy Lỗ Nguy rồi. Anh trốn sau một gốc cây to, cầm súng tiểu liên bắn quét về phía đối phương. Đối phương hình như chết một hai mạng. Tôi nghĩ muốn tiếp cận Lỗ Nguy tương đối khó.

Thôi, tôi cứ ở đây bắn phá đối phương vậy, giết được tên nào hay tên ấy.

Phát đạn thứ nhất, nghe “pằng” một tiếng, không biết bắn vào đâu nữa, tiếng súng thứ hai lại vang lên, đối phương phát hiện ra tôi, hỏa lực ngắm thẳng về phía mình.

Mẹ ơi, mẹ ơi, con sắp chết rồi! Hỏa lực đối phương oanh tạc tới chỗ tôi, đạn bay vèo vèo khắp không trung, những dấu màu đỏ rơi đầy mặt đất, may mà chưa có viên nào rơi xuống người tôi. Á! Lại nữa rồi, cứu mạng với!

Chiến tranh là chuyện vô cùng nguy hiểm! Vào giờ khắc này tôi đã lĩnh hội sâu sắc điều đó. Mẹ ơi, ai bắn vào cánh tay tôi rồi.

Đau quá, giống như bị trúng đạn thật, tôi suýt nữa bật khóc khi nhìn vệt mô phỏng máu dây ra trên áo, trời ơi, tôi bị tàn phế rồi!

Hình như có người lao về phía tôi. Còn chưa kịp định thần, tôi đã bị người đó lôi đi xềnh xệch, đưa đến địa phận tương đối an toàn. Sau một hồi chạy bán sống bán chết, tôi cảm thấy gan phổi lộn nhào, thở hồng hộc. Lúc ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng, tôi mới biết đó là Lỗ Nguy.

Anh thở dốc quan sát thế trận công kích của đối phương, một mặt dùng tay ra hiệu cho người trong đội. Đột nhiên, anh vứt tôi lại, chạy đi chỗ khác. Tôi ngồi bệt tại chỗ nhìn anh khéo léo luồn lách, cảm thấy mình sắp phát điên lên mất. Tôi đưa tay quệt mồ hôi đầy mặt, đằng nào cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chạy.

Không lâu sau, Lỗ Nguy quay lại, khuôn mặt đắc ý, có chút nhẹ nhõm, ra dấu tay với chiến hữu, rồi lôi tôi đứng dậy, nói: “Rút!”

Rút?

Tình thế đang thuận lợi như vậy, nếu chúng tôi kiên trì một chút, đối phương chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, sao lại cho địch cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức chứ?

Tôi hơi bất mãn khẽ cong môi, miễn cưỡng theo anh rút về “cứ địa”.

Tôi giơ tay trái cầm súng lên lau mồ hôi trước trán, cảm thấy có chút kỳ lạ, vội cúi đầu nhìn, mới phát hiện thì ra Lỗ Nguy đang nắm tay phải của mình.

Anh cứ nắm tay tôi như thế, tiến về phía trước.

Lỗ Nguy cảnh giác đảo mắt nhìn tứ phía, có lẽ anh không nghĩ nhiều, nhưng tôi thì không thể không nghĩ nhiều được. Đây là lần đầu tiên, anh nắm tay tôi, dẫn tôi tiến về phía trước, và có lẽ cũng là lần cuối cùng, có lẽ anh chẳng để tâm, nhưng còn tôi thì sao?

Tôi nguyện được nắm tay anh như thế, một lần thôi cũng được. Anh chưa phát hiện ra, tôi cũng không rút tay lại, an tâm để anh nắm tay mình, dù biết rõ chỉ lát nữa thôi chúng tôi sẽ phải buông ra ngay lập tức.

Lỗ Nguy quay đầu nhìn tôi, khẽ chau mày, hỏi: “Sao lại khóc?”

Tôi lau nước mắt, cười nói: “Đâu có”.

Anh ngờ vực quay mặt đi, tiếp tục nắm tay tôi bước về phía trước.

Tôi không thể để anh biết, tôi hối hận rồi, hối hận đã không lập tức nhận lời khi anh đề nghị hai đứa yêu nhau; hối hận đã rửa trôi số di động của anh; hối hận đã lên một chiếc xe khác né tránh anh hôm tập huấn kết thúc; hối hạnh nghe thấy anh nói mình đã có đối tượng kết hôn; hối hận vì đã chọn đội B…Tôi thật sự rất hối hận, chỉ là, tôi không thể để anh biết điều đó.

Sai một li đi một dặm, những vạt nắng tươi đẹp ngày trước, sự tự do thanh thản ngày trước, không biết tự lúc nào đã tan biến chẳng còn vết tích. Từ lúc nhận ra cảm giác mất mát khi thiếu vắng anh, từ lúc đột nhiên nhớ anh, tôi đã không còn dáng vẻ ung dung bình thản của ngày trước nữa rồi.