Chương 21: Cay
Viện trưởng cạn lời nói: “hai đứa nhỏ này, ganh tị nhau đến từng tí một, nhưng các trò chỉ mới là sơ cấp, không có linh ấn đan thật sự quá nguy hiểm.Ít nhất phải từ trung cấp trở lên mới được.Ngoài ra không ai muốn lùi lại thời gian.Bây giờ chỉ chọn ra một người từ trung cấp vậy.Xem ra chỉ có Tống Viên Nhạc, Nguyệt Nhã Trinh và Phong Thanh Dương có khả năng này.”
Ai tình nguyện vào Thông Linh Tháp mà không có linh ấn đan.
Tống Viên Nhạc và Nguyệt Nhã Trinh lúc này bước ra chắp tay các vị trưởng lão và viện trưởng nói:
Thưa viện trưởng: “để con đi đi ạ”
Phong Thanh Dương không kìm được hướng về phía Tống Viên Nhạc nhìn qua một lượt rồi cũng tiến lên chắp tay về trước nói:
“Viện trưởng, con nguyện đi”
Ngô Hiền thì thầm vào tai Phong Thanh Dương nói: “huynh tưởng muội không biết à, huynh muốn cạnh tranh với Tống Viên Nhạc nên mới đứng ra phải không.Huynh cũng đâu có khác muội lắm đâu, chỉ là chưa nói ra.”
Phong Thanh Dương như bị nói trúng tim đen, toát mồ hôi hột, cũng không dám trả lời gì Ngô Hiền.
Viện trưởng : “rất tốt, tinh thần rất đáng học hỏi, nhưng để ta quyết định đi,về Nguyệt Nhã Trinh, con dùng thủy hệ, vào Thông Linh Tháp có vẻ không thích hợp vị trí này.Tống Viên Nhạc dùng phong hệ không gặp trở ngại gì lớn.Phong Thanh Dương thì dùng quang hệ.Vậy quyết định chọn Phong Thanh Dương đi.”
Tống Viên Nhạc vội lên tiếng: “viện trưởng Phong Thanh Dương sư đệ vừa nhập môn chưa lâu, hay là để con đi thì thích hợp hơn.”
Viện trưởng nhìn về phía Phong Thanh Dương rồi từ từ nói: “ở bên trong Thông Linh Tháp có kết giới bằng quang hệ từ rất lâu rất lâu từ trước hình thành, Phong Thanh Dương vào đó biết đâu có lĩnh ngộ lớn không biết chừng.Phong Thanh Dương ngươi có đồng ý không?”
Phong Thanh Dương: “tuân lệnh viện trưởng.”
Viện trưởng: “vậy các ngươi lui về đi, trong 15 ngày này chuẩn bị cho tốt, 15 ngày sau sẽ tiến hành vào Thông Linh Tháp.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều Phong Thanh Dương và Ngô Hiền lên đường trở về nhà.
Với việc cả hai đều nằm trong bảng vàng và vừa là học viên mới vào, không nổi tiếng làm sao được, từ trước tới nay làm gì có ai đâu?
Bỗng chốc trở thành ngôi sao trong trường khiến Phong Thanh Dương vô cùng tự tin, trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, hắn đều vẫy tay chào chào mỗi khi gặp người.
Nhất là đi qua đám con gái đứng bên đường, mắt Phong Thanh Dương sáng lên như muốn nhào đến đánh chén.
Ngô Hiền không chịu được nữa kéo tai Phong Thanh Dương đi giữa trường trước ánh mắt bao nhiêu người.
Phong Thanh Dương: “á, á đau, muội bỏ tay ra đi.”
Này thì top 3 của trường, này thì ngôi sao mới nổi, bó tay, bỗng chốc tan thành mây......
Ra ngoài cổng trường, Phong Thanh Dương vội nói: “muội bỏ tay ra được chưa?”
Ngô Hiền giận dỗi liền bỏ tai Phong Thanh Dương ra, quay đi.
Phong Thanh Dương vẫn không ngừng xoa tai vì đau, thấy Ngô Hiền như vậy cũng bỗng cảm thấy mùi vì nguy hiểm cận kề.
Bất chợt sắc mặt Phong Thanh Dương tái mét, nhỏ nhẹ nói về hướng Ngô Hiền nói:
“Nè, muội giận đó hả”
Ngô Hiền im bặt không trả lời.
Phong Thanh Dương: “hay ta dẫn muội đi mua quần áo nhé?????”
Ngô Hiền đang giận bỗng chốc quay lại tươi cười nói: “thật không?”
Phong Thanh Dương thầm nghĩ: “haizz, đúng là con gái, sở thích khó bỏ.”
Sau đó trả lời Ngô Hiền: “Thật, đi thôi, huynh dẫn muội đi.”
Ngô Hiền tỏ vẻ đầy nghi ngờ: “lần này muội tạm tha cho huynh, lần sau huynh mà còn thế muội sẽ g·iết huynh, biết chưa?”
“Biết, biết rồi.” Phong Thanh Dương tỏ vẻ đầy oan ức trả lời.
Nói rồi Phong Thanh Dương kéo tay Ngô Hiền đi.
Vài tháng trước đây thôi,vẫn là con đường này, một đôi bạn trẻ lần đầu từ một ngôi nhà hẻo lánh, mang đầy hy vọng và nhiệt huyết.Vậy mà chỉ vài tháng sau, vẫn con đường ấy, vẫn đôi bạn trẻ ấy đã bước đầu thành công trên con đường của mình.
Dừng trước một cửa hàng quần áo trên con đường quen thuộc này,người mua bán tấp nập ra vào không ngớt.Lúc trước đi qua đây hắn là một kẻ nghẻo rớt mùng tơi.Nhưng hiện nay hắn đã trở thành một người có tiền có thể đi vào những nơi như thế này.Quả là mừng rơi nước mắt.
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật kiếm tiền không hề dễ dàng.Nhớ lại lúc trước.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lạc viên trấn
Một thanh niên lực lưỡng khoảng 30 tuổi lấy từ trong túi hành lý đi vào của hàng đặt cái bịch lên trước ông chủ chuyên thu mua ma yêu rồi nói: “ông chủ tính tiền.”
Ông chủ tiệm thấy vậy liền bơ luôn thanh niên trẻ đang định giao dịch này, người này không ai khác chính là Phong Thanh Dương.
Ông chủ thấy thanh niên kia hớn hở nói: “khách quen khách quen, ôi chao, nhìn xem hôm nay có gì nào, 3 con Nhất yêu hồ tộc, lại còn 1 con Huyết linh chi yêu.Hôm nay thu nhập không tồi ha.
Nói rồi ông chủ vỗ vào vai thanh niên kia cười tươi không ngớt.”
Thanh niên kia hỏi: “ông chủ thế được bao nhiêu?”
Ông chủ liền đáp: “3 Nhất yêu hồ tộc là mỗi con một nghìn đồng tổng là ba nghìn đồng,1 con Huyết linh chi yêu giá ba nghìn đồng, tổng là sáu nghìn đồng của ngươi đây.”
Thanh niên kia tươi cười đáp: “đa tạ ông chủ, mai gặp lại.”
Ông chủ đáp: “mai gặp lại, đi thong thả nhé.”
Đợi thanh niên kia đi hết rồi, lúc này trong tiệm không còn khách hàng nào ông chủ mới quay sang phía Phong Thanh Dương rồi tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói: “có gì, lấy ra mau đi.”
Phong Thanh Dương lập tức lấy từ túi đồ ra 10 con Nhất yêu hồ tộc và 10 Huyết linh chi yêu.
Ông chủ thấy vậy sắc mặt thay đổi cười tươi rói nói: “oh, nhiều vậy sao, nhìn ngươi trẻ tuổi như vậy, không ngờ đã có thể thu nhập được nhiều ma yêu như vậy.”
Phong Thanh Dương cũng không dài dòng nói: “ông chủ tính tiền.”
Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi đáp: “mười năm nghìn đồng.”
Phong Thanh Dương : “gì vậy, không phải 10 con Nhất yêu hồ tộc là mười nghìn sao, với lại 10 con Huyết linh chi yêu phải là ba mươi nghìn tổng sẽ là bốn mươi nghìn, sao chỉ có mười năm nghìn được.”
Nói rồi Phong Thanh Dương chỉ về phía thanh niên vừa đi ra khỏi cửa.
Ông chủ liền đáp: “hắn là hắn, ngươi là ngươi, liên quan gì đến nhau, với lại chả biết ngươi lấy từ đâu đống ma yêu này.”
Phong Thanh Dương : “như vậy có khác gì ăn c·ướp đâu.”
Ông chủ: “bán thì bán, không bán thì đem hàng của ngươi về đi.”
Phong Thanh Dương vừa cay vừa cú không làm gì được cắn răng nhận số tiền trên.
Ở Lạc viên trấn này chả có ai thu mua ma yêu ngoài chỗ này, ở đây không bán được thì chỉ còn vất đi.Có còn hơn không vậy.
Trên đường trở về Phong Thanh Dương không ngừng chửi thề: “mẹ kiếp bán bằng một phần ba giá thị trường, mất bao công sức,lại còn nguy hiểm nữa mới được mười năm nghìn.haizz.”
Cũng còn tốt hơn mấy đứa ở trường, trừ cái tên Mục Hạo nhà giàu ra, những tên khác nghèo rớt mùng tơi, trường chỉ nuôi ăn học, chứ không hề có tiền.Ít nhất so với họ mình còn là đại gia.
Những ngày sau nhờ vào tài đi săn Mục Hạo kiếm được rất nhiều yêu ma, nhưng ông chủ trả ngày càng keo kẹt.Qua tích lũy cũng chỉ kiếm được hai trăm nghìn.
Chỉ có thể dùng từ ‘cayyyyyyyyyyyyyyyyyyyy’ để hình dung.